- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thanh Liên Chi Đỉnh
- Chương 7: Diệt Quỷ (1)
Thanh Liên Chi Đỉnh
Chương 7: Diệt Quỷ (1)
Triệu công tử bị Tiểu Phượng làm cho nóng nảy, lộ ra gương mặt vặn vẹo dữ tợn. Hắn dùng đôi bàn tay đọc sách viết chữ, bóp chết Tiểu Phượng. Sau đó ném thi thể nàng vào giếng nước bên cạnh. Lại dùng một khối đá to che miệng giếng lại.
Bởi vì cách vách nuôi heo, mùi thi thể thối rửa cũng không khiến cho người khác chú ý.
Tiểu Phượng chết thật oan uổn, nàng vạn vạn không ngờ được. Người vừa cùng nàng lời ngon tiếng ngọt, trong nháy mắt liền bóp chết nàng.
Oán khí của nàng rất lớn, trạch viện này hoang phế cũng đã lâu. Lại bởi vì trong viện có một gốc cây hòe, đối diện cây hòe là gian phòng ở. Đồ vật bên trong đều làm bằng gỗ hòe, âm khí rất nặng. Tiểu Phượng ba hồn bảy vía được âm khí tẩm bổ, chậm rãi biến thành quỷ vật.
Sau khi Tiểu Phượng phát hiện mình biến thành quỷ vật, nhân lúc ban đêm, nàng ta vội chạy về nhà thăm mẹ mình. Điều làm nàng đau lòng là cơ thể mẹ mình yếu ớt nhiều bệnh, không có sự chăm sóc của nàng, cứ thế mà chết đói.
Sự việc phát triển đến đây, Tiểu Phượng vẫn chưa có oán hận đi hại người. Nàng lang thang trên đường không mục đích.
Không khéo là Tiểu Phượng gặp vài tên lưu manh khi dễ mẹ con nàng lúc trước. Bọn chúng uống nhiều rượu, nói chuyện không kiêng nể, lấy cái chết của mẹ Tiểu Phượng ra mà đàm tiếu, thêm mắm dặm muối,làm cho oán khí trong lòng nàng càng lúc càng lớn.
Tiểu Phượng trở lại gian phòng làm bằng gỗ hòe kia. Càng nghĩ càng giận, cha nàng bỏ rơi mẹ con nàng, mắt mẹ nàng bị người làm cho mù, Triệu công tử lừa thân thể nàng còn giết chết nàng. Mẹ nàng bởi vậy mới chết đói. Sau khi chết còn bị bọn nam nhân cười nhạo.
Đều là vì bọn nam nhân thối tha. Nàng thì bị bóp chết, vứt xác nơi giếng nước, mẹ nàng thì chết đói. Nàng hận chết đám đàn ông này.
Oán hận ngút trời, Tiểu Phượng chạy đến nhà của một gã lưu manh vô lại, hút khô tinh khí của hắn.
Vốn dĩ, Tiểu Phượng chỉ định trút ngụm oán khí. Nhưng khi hút xong tinh khí, nàng phát hiện bản thân trở nên cường đại hơn.
Tiểu Phượng sau khi nếm mùi ngon ngọt, hoặc không làm, đã làm thì phải làm tới cùng. Từ đó, nàng thường xuyên hút tinh khí của thanh niên trai tráng, cường hóa bản thân.
Lúc nàng sống bị thế nhân khi dễ, sau khi chết muốn đòi lại tất cả tủi nhục.
Những người từng khi dễ mẹ con nàng đều đáng chết.
Trong nhà Lý Nhị mặt rỗ có nuôi một con chó đen. Tiểu Phượng vừa tới gần nhà hắn, chó đen liền sủa điên cuồng, làm tỉnh Lý Nhị mặt rỗ.
Tiểu Phượng lúc đầu thấy chó đen đành bó tay, bởi vì nàng quá yếu.
Nhưng khi nàng hút khô tinh khí của vài tên thanh niên trai tráng, nàng phát hiện mình có thể khống chế vật thể. Ví dụ như tảng đá, miếng gỗ.
Lúc nàng lại đến nhà Lý Nhị mặt rỗ lần nữa, chó đen kia vẫn sủa mãi không ngừng, còn muốn nhảy lên cắn nàng.
Âm thanh của chó đen đánh thức Lý Nhị mặt rỗ, hắn cột con chó đen ở phòng chứa củi, càng thuận lợi cho Tiểu Phượng làm việc.
Chờ Lý Nhị mặt rỗ ngủ lại, Tiểu Phượng khống chế một tảng đá, đập chết chó đen, nhưng lúc này trời cũng sắp sáng, nàng chỉ có thể quay về trạch viện, đợi chờ đêm tối đến.
Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc trời chậm rãi đổi màu.
Giờ Hợi, màn đêm yên tĩnh, mọi người có lẽ đều đã say giấc nồng. Cánh cửa không động mà tự mở, Tiểu Phượng từ đó nhẹ nhàng đi ra.
Nàng ta xoay mình, hóa thành một đạo ánh sáng xanh bay khỏi gian phòng.
Lúc này sắc trời đã tối, toàn trấn một mảng đen.
Không bao lâu, Tiểu Phượng dừng trước một gian phòng. Thông qua cửa sổ đang mở có thể nhìn thấy rõ. Ở trong phòng, năm người đàn ông trung niên cùng với ba đứa trẻ đang say giấc.
Phòng ở dường như đã được dọn dẹp, chẳng có đồ vật gì ngoài mấy cái chiếu.
Tiểu Phượng không vội tìm Lý Nhị mặt rỗ báo thù. Hiện tại sức ăn của nàng đã rất lớn, tinh khí của một người đã không còn đủ thỏa mãn nàng.
Tám người cùng ngủ trong một phòng, dương khí quá lớn. Tiểu Phượng không dám đến gần.
Nàng xem xét mấy nhà khác, kinh ngạc phát hiện nhà nào số người cũng không dưới tám. Đều ngủ ở một phòng, dương khí nồng nặc, nàng không đụng đến được.
“Ngày hôm qua vẫn là ai ngủ ở đó, sao hôm nay đều ngủ cùng một chỗ? Chẵng lẽ Vương gia đã phái người báo cho tiên nhân.”
Tiểu Phượng âm thầm phỏng đoán, trong lòng có chút bất an.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Vương gia trấn, có nghe qua tổ tiên Vương gia là người tu tiên. Trước kia nàng không tin trên đời tồn tại thần tiên. Sau này chính nàng biến thành quỷ vật. Nàng không thể không tin.
Nếu trên đời thật sự có quỷ, thì ắt cũng sẽ có thần tiên tồn tại.
“Tam ca, dậy dậy, dậy dậy.” Một gã trung niên nam tử tỉnh dậy, lay người bạn bên cạnh.
“Ngũ đệ, có chuyện gì? Nửa đêm rồi, ngươi không ngủ đi.” Người được gọi là Tam ca ngáp một cái, không kiên nhẫn nói.
“Ta muốn đi tiểu tiện, ngươi đi với ta.”
“Ngươi lớn như vậy rồi, ra ngoài còn phái có người đi cùng sao?”
“Tam bá công đã nói rồi, một phòng ngủ tám người trở lên, ra ngoài phải có người đi cùng. Vì sao ta và ngươi ngủ chung với nhau, ngươi quên rồi sao?”
“Được rồi! Được rồi! Ta đi với ngươi!”
Nghe xong lời này, Tiểu Phượng đã hiểu, thì ra là phòng bị Ma giết người.
Bởi vì liên tiếp có người chết, có không ít dân chúng nghĩ rằng xuất hiện Ma giết người.
Nàng lại đi xem vài nhà tộc nhân Vương gia khác. Phát hiện một nhà đều có ít nhất tám người. Dương khí quá nặng như thế này khiến nàng không thể xuống tay.
Đang do dự, Tiểu Phượng đi đến nhà Lý Nhị mặt rỗ.
Lý Nhị mặt rỗ một thân một mình, con chó trông cửa đã bị nàng đập chết, là đối tượng tốt nhất để nàng xuống tay.
Tiểu Phượng lựa chọn Lý Nhị mặt rỗ để giết còn có một nguyên nhân khác. Nếu tiên nhân đã đến Vương gia trấn. Đối tượng được bảo vệ chắc chắn là tộc nhân Vương gia. Lý Nhị mặt rỗ cùng Vương gia không thân không thích. Vương gia tiên sư không có khả năng bảo vệ hắn.
Nhà Lý Nhị mặt rỗ một mảng yên tĩnh, con chó già trông cửa đã chết. Tiểu Phượng không bị cản trở, dễ dàng vào trong phòng.
Lý Nhị mặt rỗ nằm ngủ trên giường, ngáy to như sấm, người đầy mùi rượu.
Tiểu Phượng bay tới trước giường, đang muốn hút linh khí của hắn thì giọng nói của một giọng nam vang lên: “Cuối cùng cũng hiện thân, giết nhiều người như vậy, ngươi còn không mau dừng tay.”
Tiểu Phượng kinh ngạc, quay đầu liền thấy một nam thanh niên áo lam khuôn mặt thanh tú xuất hiện sau lưng. Chính là Vương Trường Sinh.
“Người tu tiên!” Tiểu Phượng dung nhan đại biến, thất thanh nói.
“Ngươi đã biết ta là người tu tiên, còn không bó tay chịu trói? Nếu người biết điều, ta sẽ cho người niệm kinh siêu độ cho ngươi.” Hai tay Vương Trường Sinh chắp tay sau lưng, nghiêm túc nói.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thanh Liên Chi Đỉnh
- Chương 7: Diệt Quỷ (1)