Chương 35: Tập Huấn

Không qua bao lâu, Linh dụ hấp chín rồi. Liễu Thanh Nhi đem Linh dụ cắt thành từng khối nhỏ, đặt lên trên bàn.

Linh dụ màu tím hồng, mặt trên có rải một ít muối.

Vương Trường Sinh gắp một khối linh dụ, cho vào miệng. Linh dụ vừa vào miệng liền tan, đầy miệng lưu hương, sau khi xuống bụng, có một cỗ linh khí nhỏ ở bụng dâng lên.

“Nhị tỷ, Linh dụ này thơm quá! Là ngươi trồng sao?” Vương Trường Sinh khen ngợi, thuận miệng hỏi.

“Ừ, ta có khai khẩn một mảnh linh điền nhỏ ở trước cửa, trồng một ít Linh dụ và Linh đậu, dùng để cho Tuyết Vân kê ăn. Tuyết Vân kê không được ăn no sẽ không đẻ trứng. Nhắm chừng nuôi thêm mười năm nữa, Tuyết Vân kê sẽ tiến giai nhất giai thượng phẩm. Đến lúc đó sẽ đẻ nhiều trứng hơn, Linh đản cũng sẽ chứa nhiều linh khí hơn. Đúng rồi, Cửu đệ, ngươi có thể khai khẩn một mảnh linh điền nhỏ ở trong sân , trồng một ít nhất giai hạ phẩm linh cốc, linh đậu. Dùng để nuôi nấng Song đồng thử, sẽ có ích cho việc tiến giai của nó.”

“Song đồng thử? Từ khi nào Cửu đệ nuôi một con Song đồng thử vậy? Lần trước ta cùng Nhị tỷ ở phường thị nhìn thấy có người bán Song đồng thử, nhưng đối phương thách giá hơn một trăm khối linh thạch. Ta và Nhị tỷ móc hết linh thạch trên người cũng không đủ một trăm khối.”

Vương Trường Vũ chớp mắt nhìn, tò mò hỏi.

“Đoạn thời gian trước, Vương gia trấn xuất hiện quỷ vật. Ta đến Vương gia trấn một chuyến, tiêu diệt quỷ vật. Trên đường trở về, ở thâm sơn cùng cốc may mắn bắt được nó, cũng phát hiện ra được một đoạn linh mạch tầm hai trượng. Nghe tộc nhân ở thế tục bảo đây là Tầm dược thử, có thể là con Tầm dược thử này làm ổ ở trên linh mạch, sau đó may mắn tiến hoá thành Song đồng thử.”

Vương Trường Sinh lấy lại lý do thoái thác lúc trước, giải thích này, cũng coi như hợp tình hợp lý.

“Cửu đệ, ngươi đã cho nó nhận chủ chưa?”

Vương Trường Vũ vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Trường Sinh.

“Đã nhận chủ.”

Vương Trường Vũ nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng.

Vương Minh Viễn an ủi: “Trường Vũ, một con Song đồng thử mà thôi. Ngày khác, ta bảo Đại bá mua về cho con một con Song đồng thử khác. Tuy rằng cha con không còn nữa, nhưng còn có Tam bá, Tam bá sẽ chiếu cố tốt hai mẹ con các ngươi. Con cũng trưởng thành rồi, ta sẽ bảo Tam bá mẫu tìm cho con một mối hôn sự tốt. Phong phong quang quang mà gả con đi.”

Nghe xong lời này, trong lòng Vương Trường Vũ ấm áp dào dạt, lắc lắc đầu, chân thành nói: “Tam bá, cảm ơn ý tốt của người. Không cần làm phiền Đại bá mua cho con đâu. Con muốn tự mua bằng tiền của mình. Con đã nghĩ rồi, con không muốn gả ra ngoài. Gia gia tuổi tác đã lớn, mẹ con thân thể lại không tốt. Con muốn ở lại bên cạnh hai người họ báo hiếu. Con muốn giống như Ngũ cô cô, cả đời vì gia tộc dốc sức.”



“Nha đầu ngốc, Tam bá sẽ chiếu cố tốt bọn họ, không cần ngươi phải quan tâm. Ngũ muội là thương tâm vì tình, mới ở lại gia tộc giúp sức. Con yên tâm, Tam bá mẫu nhất định sẽ thay con chọn lựa một người tốt. Tuyệt đối không để con phải chịu tủi thân, uất ức. Ta đã từng thề ở trước mộ phần của cha con, nhất định sẽ chiếu cố tốt mẹ con các ngươi. Vương Minh Viễn ta nói được thì làm được.”

Vương Minh Viễn nói tới đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường.

Liễu Thanh Nhi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Trường Vũ, cha con không còn nữa, nhưng còn Đại bá, Nhị Bá, Tam bá và các thúc thúc khác. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để con phải chịu tủi thân, uất ức.”

Vương Trường Vũ nghe xong lời này, trong lòng rất cảm động, không có nói thêm gì nữa.

“Thất tỷ, ta bắt được một con Song đồng thử. Ngày khác ta sẽ đi vào núi tìm, lại giúp ngươi bắt một con!”

Vương Trường Sinh tay nắm lấy cái đuôi Song đồng thử lôi nó từ trong lòng ra.

Song đồng thử giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Vương Trường Sinh, lực chú ý hướng về cái bàn đầy thức ăn ngon.

“Linh thử nào có dễ tìm như vậy. Đúng rồi, ngươi chưa có túi linh thú phải không? Ta có một cái túi linh thú cũ, tuy không gian chỉ có một trượng, nhưng đựng một con Song đồng thử thì không thành vấn đề. Ngươi nếu không chê nó cũ, thì ta tặng cho ngươi.”

Vương Trường Vũ lấy ra một cái túi màu vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Cái túi này màu sắc có hơi cũ, hoa văn được thêu trên túi đều đã nhìn không rõ, hiển nhiên có dấu vết của năm tháng.

“Không cần đâu, Thất tỷ, ta cũng không cần dùng túi linh thú.”

Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, uyển chuyển cự tuyệt.

“Túi linh thú này chỉ là hạ phẩm linh khí, còn là đồ cũ, giá không tới vài linh thạch. Nếu ngươi không cầm, chính là xem thường Thất tỷ.”

Vương Trường Vũ cau mày nói.

“Thất tỷ, ý ta không phải vậy, ta…”



“Nhị tỷ cho ngươi Linh đản ngươi cũng nhận, ta cho ngươi túi linh thú ngươi lại không cầm. Ngươi còn nói ngươi không có ý từ này.”

Vương Minh Viễn nhẹ nhíu lông mày, gật đầu nói: “Nếu là đồ Thất tỷ cho con, thì con hãy nhận đi! Về sau nếu lại bắt được Song đồng thử, đừng quên tặng cho Thất tỷ của con. Còn có Nhị tỷ tặng con đồ tốt, đừng quên tộc nhân.”

Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng, nhận lấy túi linh thú.

Gần nửa canh giờ sau, bữa com này cũng ăn xong rồi, Vương Trường Tuyết cùng Vương Trường Vũ cáo từ, đứng dậy rời khỏi. Vương Trường Sinh tự mình tiễn hai vị đường tỷ.

“Sinh Nhi, con vừa trở về, nghỉ ngơi cho tốt. Bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ truyền thụ tri thức luyện khí cho con.”

Vương Trường Sinh trở lại chỗ ở của mình, liền đem túi linh thú ra sử dụng. Cho Song đồng thử hai mươi hạt linh thước, sau đó đem nó thu vào túi linh thú.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Trường Sinh dùng xong cơm sáng, ở dưới sự chỉ dạy của Liễu Thanh Nhi, học tập tri thức luyện khí.

Liễu Thanh Nhi làm luyện khí học đồ mười năm, mặc dù không thể luyện khí, nhưng tri thức lý luận rất phong phú.

Nếu có thể trở thành Luyện khí sư được gia tộc bồi dưỡng, bản thân sẽ không vì thiếu thốn tài nguyên tu luyện mà phát sầu. Bởi vậy, Vương Trường Sinh học tập rất nghiêm túc, gặp được vấn đề không hiểu liền hỏi mẫu thân. Liễu Thanh Nhi tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, những điều nàng biết, đều nói hết không giữ lại gì.

Ba ngày sau,Vương Trường Sinh tuân theo mẫu thân dặn dò, sáng sớm đã đi đến một toà viện yên tĩnh.

Trong viện tụ tập ba nam một nữ, đứng đầu là một người nữ trung niên dung mạo xinh đẹp, trang phục đơn giản, trang sức trang nhã.

“Ngũ cô cô, Thập thúc, Thập nhất thúc, Bát ca, chào buổi sáng.”

Vương Trường Sinh nhìn thấy bốn người, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Bốn người dựa theo bối phận, phân biệt là Vương Minh Mai, Vương Minh Đống, Vương Minh Xán, Vương Trường Hoán.

Vương Minh Mai năm nay bốn mươi tuổi, tuổi trẻ thương tâm vì tình. Thề không lấy chồng,cả đời dốc sức vì gia tộc làm việc, luyện khí tầng bảy.