Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 17: Ôm Cây Dợi Thỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lập tức đem mấy cổ thi thể, dùng gỗ cây vải thiêu huỷ. Mặt khác, dự trữ nhiều gạo nếp, gạo nếp có thể phòng cương thi. Mỗi nhà mỗi hộ tận lực chuẩn bị một ít gạo nếp. Còn có, đưa ta đến nhà Thanh Diễm, để ta nhìn xem.”

“Thu Quang, Thu Minh, hai người các ngươi tổ chức tộc nhân, đem thi thể đặt dưới gỗ cây vải thiêu huỷ. Thập đệ, Thập tam đệ, các ngươi phái người đi các nơi mua gạo nếp, càng nhiều càng tốt.” Vương Thanh Sơn ngắn gọn dặn dò từng điều.

“Vâng, Thất ca (Thất thúc).”

Nhóm tộc lão mở miệng đáp ứng.

Vương Trường Sinh đi theo Vương Thanh Sơn, tới một toà viện chiếm một khoảnh đất lớn. Trong viện trồng vài gốc cây đào, phòng ở cùng với bàn ghế đều làm từ gỗ đào. Ngoài ra, phòng ở hướng về phía Đông, dưới ánh mặt trời sung túc.

Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, Vương Thanh Diễm sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, âm khí khá nặng. Loại thể chất này sống không lâu, Vương Thanh Diễm có thể sống đến hơn sáu mươi tuổi, một là bởi vì cái tên Thanh Diễm, trong tên Diễm có ba ngọn lửa, lửa làm suy yếu âm khí. Hai là nơi hắn ở dương khí rất nặng, cây đào thuần dương, gỗ đào trăm năm dùng để chế tác kiếm trừ quỷ.

“Đúng rồi, thể chất Thanh Diễm có chút đặc thù, dễ dàng thi biến, vì sao lúc chết không thiêu huỷ thi thể? Mà lại đem chôn?” Vương Trường Sinh đưa ra nghi vấn trong lòng.

Trường bối của Vương Thanh Diễm biết gieo trồng cây đào cùng sử dụng gỗ dào để chế tác gia cụ, hẳn là biết người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm sau khi chết rất dễ dàng thi biến. Theo lý thuyết, phải tiêu huỷ thi thể mới đúng.

Vương Thanh Sơn cười khổ một tiếng, giải thích: “Lúc trước Nhị thúc lưu lại di ngôn, đường huynh sau khi chết nhất định phải hoả táng, không thể chôn. Nhưng ba con trai của đường huynh không đáp ứng, nói người sau khi chết phải Nhập thổ vi an. Không chấp nhận thiêu huỷ thi thể. Ba huynh đệ bọn họ kiên quyết đồng lòng, chất nhi không lay chuyển được, đành chấp nhận cho bọn họ mai táng đường huynh trong phần mộ của gia tộc. Không nghĩ tới thi thể đường huynh xảy ra thi biến. Sớm biết như vậy, chất nhi bất chấp họ nói gì cũng sẽ đem thi thể đường huynh đi thiêu huỷ.”

Nói thật, lúc trước Vương Thanh Sơn cũng không để di ngôn của trưởng bối trong lòng. Nhập thổ vi an, quan niệm này sớm đã thâm căn cố đế trong lòng mọi người. Vương Thanh Sơn sau khi chết cũng muốn được an táng trong mộ viên của gia tộc. Nếu lúc trước hắn cứng rắn tuân lời, nói không chừng sẽ không xuất hiện cương thi

Một khi nghĩ đến đây, Vương Thanh Sơn hối tiếc không thôi.

“Ba con trai, một nhà con trai trưởng đã bị gϊếŧ hại, còn hai người con trai khác đâu?”

“Con trai thứ hai của đường huynh là Thu Mậu, hôm qua có việc gấp phải vào huyện thành, buổi sáng hôm nay vừa trở về. Con thứ ba là Thu Thịnh quanh năm kinh doanh bên ngoài, không liên lạc được.” Vương Thanh Sơn trả lời chi tiết.

Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, dặn dò: “Phái người quét tước sân vườn sạch sẽ, để cho một nhà Thu Mậu đến đây ở. Nếu Thanh Diễm thật sự biến thành cương thi, khẳng định sẽ trở về gϊếŧ Thu Mậu. Chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ. Mặt khác, rút toàn bộ tộc nhân đang ở trong núi về đi.’



“Để một nhà Thu Mậu chuyển vào không thành vấn đề. Nhưng trong một thời gian ngắn, không có cách nào thông báo cho toàn bộ tộc nhân đang ở trong núi, cũng không biết vị trí cụ thể của bọn họ.’

“Ngươi phái cho ta mấy người dẫn đường, tốt nhất là người có uy vọng, để những tộc nhân khác có thể tin tưởng ta.”

Vương Thanh Sơn tuân miệng đáp ứng, phái ba vị tộc nhân đi theo Vương Trường Sinh. Vương Thiên Đức chính là một trong số đó.

Vương Trường Sinh thi triển thuật Đằng vân giá vũ, chở ba vị tộc nhân hướng thâm sơn bay đi.

Lúc này vừa đúng giữa trưa, mặt trời chói chang.

Tổng cộng có mười lăm tộc nhân hiện đang ở trong rừng, Vương Trường Sinh lục tục tìm được mười hai người. Bọn họ ngoan ngoãn nghe theo lời của tộc lão, rời khỏi thâm sơn.

Mặt trời chói chang, tộc lão tuổi đã lớn, lại phơi nắng một thời gian, choáng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa rời từ trên đám mây trắng xuống. May mà có Vương Thiên Đức đỡ được.

Vương Trường Sinh nhìn thấy phía dưới có một toà miếu thờ. Một tay bấm quyết niệm chú, đám mây trắng chậm rãi đáp vào bên trong miếu thờ.

Đây là một toà miếu thờ bị bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.

“Ô, có người nằm trên đất.” Vương Thiên Đức nhìn thấy hai nam thanh niêm nằm trên đất, rất nhanh liền đi qua xem xét.

“Đã chết, trên cổ đều có hai lỗ máu, xem chừng là bị cương thi cắn chết.” Vương Thiên Đức có chút tiếc nuối nói.

“Là Hữu Bình và Hữu Toàn, ài, không nghĩ đến bọn họ bị cương thi hại.” Tộc lão nhìn khuôn mặt của hai cỗ thi thể, thở dài, có chút đau lòng nói.

Vương Trường Sinh nhíu mày, dặn dò: “Lập tức đem thi thể thiêu huỷ, nếu không sẽ thi biến, đến lúc đó lại thêm hai khối cương thi.”

Vương Thiên Đức lên tiếng đáp ứng, cùng hai gã tộc nhân khác trước sắp xếp cho tộc lão ngồi ở một vị trí râm mát. Sau đó kiếm một ít củi đốt, chất đống lên trên thi thể, châm lửa.



Thế lửa rất nhanh liền biến lớn, thiêu huỷ thi thể.

“Thanh Viễn , còn có một người chưa tìm thấy, ngươi có nhớ rõ tên của hắn không? Ngươi cảm thấy hắn sẽ ở nơi nào?” Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Nhớ rõ, là tằng tôn của Thập ngũ đệ, gọi là Vương Hữu Ân, tiểu tử này từ nhỏ không nghe quản giáo, hay thích dùng mánh lới. Chắc là trốn ở bóng râm nào đó hóng mát rồi!” Vương Thanh Viễn trả lời chi tiết.

“Hóng mát?” Vương Trường Sinh nhíu mày.

Cương thi đều thích sống ở những địa phương râm mát, Vương Hữu Ân chắc sẽ không chạy tới chỗ ở của cương thi để hóng mát đi!

“Trừ bỏ Vương Hữu Ân, còn có tộc nhân nào còn ở lại trong rừng không?”

Vương Thanh Viễn nghĩ nghĩ, rồi nói: “Có, nơi này có vài cái mỏ đá, đều là người Vương gia. Có khoảng trăm người ở đó khai thác đá.”

“Mỏ đá? Ở nơi nào?”

“Ra khỏi trấn, một cái cách hơn hai mươi dặm ở hướng Tây, một cái cách hơn ba mươi dặm ở hướng Đông. Quản sự là dòng hậu bối chữ Thu, là con thứ hai của Thất ca và con thứ ba của Lục ca.”

Vương Trường Sinh gật đầu, nghỉ ngơi nửa canh giờ. Hắn thi triển thuật Đằng vân giá vũ, đi đến hai mỏ đá của Vương gia, để cho Vương Thanh Viễn phân tán những tộc nhân khai thác đá.

Tiếp theo đó, hắn đem mấy người Vương Thanh Viễn về trấn Thanh Thạch. Lại đem theo Vương Thiên Đức cùng với cha của Vương Hữu Ân tiếp tục vào rừng tìm kiếm.

Sơn động trong núi rất nhiều, hắn đã đi hơn mười cái sơn động, đều không có phát hiện tung tích Vương Hữu Ân.

Thời điểm Vương Trường Sinh trở lại trấn Thanh Thạch đã là lúc hoàng hôn.

Trấn Thanh Thạch đèn đuốc sáng trưng, hơn mười cái thanh đăng đang thắp sáng một mảnh trời.
« Chương TrướcChương Tiếp »