Chương 12: Cô Gái Váy Xanh (1)

Tiễn bước Vương Trường Tuyết đi, Vương Trường Sinh quay trờ lại phòng mình.

Hắn mở thực hạp liền thấy ở tầng cao nhất là một cái Đại thọ bao , đang tản mát ra một cỗ hương thơm mê người.

Thọ bao là loại bánh dùng linh cốc cùng với thịt linh thú để làm, ẩn chứa nồng đậm linh khí.

Tầng thứ hai là một bao linh mễ màu trắng. Bên trong là năm cân Lam nguyệt linh mễ. Tầng dưới chót là một quả trứng to trắng muốt, tản mát ra một cỗ khí tức sinh mệnh mỏng manh.

Sinh nhật hàng năm, Liễu Thanh Nhi đều uỷ thác Vương Trường Tuyết đưa đến một cái Đại thọ bao và năm cân Lam nguyệt linh mễ. Những món đồ này đều ẩn chứa tình yêu thương nồng đậm của mẹ hắn.

Song đồng thử khịt khịt mũi ngửi, miệng phát ra tiếng kêu “chít chít”, cái đuôi vẫy liên hồi.

“Ngươi muốn ăn Thọ bao sao? Không được, đây là mẫu thân ta tự tay làm cho ta. Không thể cho ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi hai mươi hạt Lam nguyệt linh mễ.”

Vương Trường Sinh mở ra túi đựng linh mễ, cẩn thận lấy ra hai mươi hạt Lam nguyệt linh mễ, đặt ở trên bàn.

Song đồng thử không khách khí, hai ba bước liền chạy tới, nhanh chóng ăn hết.

Vương Trường Sinh cũng ăn luôn Đại thọ bao, sau đó đem Lam nguyệt linh mễ và linh đản bỏ vào túi trữ vật.

Ăn xong Thọ bao, Vương Trường Sinh không hứng thú với thức ăn bình thường trên bàn. Trở lại lầu hai, đả toạ điều tức.

Lại tiếp bảy ngày trôi qua.

Sáng sớm,Vương Trường Sinh dặn dò Vương Thu Sinh vài việc. Sau đó thi triển thuật Đằng vân giá vũ rời khỏi Liên Hoa đảo.

Huyện Bình An là một huyện của quận Trường Bình. Điểm đến lần này của Vương Trường Sinh là huyện Quảng Lâm của quận Bình Dương, sát cạnh huyện Bình An.



Huyện Quảng Lâm là địa bàn của Bình Dương quận Tống gia. Tống gia cũng là một gia tộc tu tiên, thực lực tương đương Vương gia.

Thanh Trúc sơn mạch nằm ở hướng Tây Bắc của huyện Quảng Lâm, rộng hơn ngàn dặm. Toà phường thị duy nhất của quận Bình Dương gọi là Thanh Trúc phường, nằm sâu bên trong Thanh trúc sơn cốc.

Buổi trưa, Vương Trường Sinh xuất hiện ở Thanh Trúc sơn mạch, chậm rãi đáp xuống bên ngoài rừng trúc.

Vương gia cùng các gia tộc tu tiên khác mở một tòa phường thị, quy mô tương đương với Thanh Trúc phường thị. Nhưng phường thị do gia tộc mở này lại cách huyện Bình An khá xa. Hiện tại chức trách của hắn là trấn thủ huyện Bình An. Không có lý do đặc biệt, hắn nếu tùy tiện chạy về phường thị mà gia tộc mở thì sẽ bị phạt.

Xuyên qua rừng trúc, là một cái sơn cốc chật hẹp. Trong cốc mọc đầy cỏ dại, cuối cốc là một vách đá dựng đứng.

Vương Trường Sinh tiến tới trước vách đá, toàn thân hắn sáng lên từng luồng ánh sáng xanh, hướng vách đá mà đi tới, cả người mất hút vào bên trong.

Trong nháy mắt, hắn xuất hiện trên một con đường sạch sẽ lát đá xanh.

Phía trước cách nơi đó vài trượng, là một cổng đá màu trắng, mặt trên có khắc to bốn chữ màu vàng "Thanh trúc phường thị" . Ở phía sau, có một con đường dài lát đá xanh.

Hai bên đường là những tòa nhà lớn nhỏ, kiến trúc không đồng nhất, có lầu các cao năm sáu trượng, cũng có nhà đá đơn sơ.

Ở trên phố, kẻ đến người đi tấp nập, những người này đều là người tu tiên. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ vào cửa hàng ở hai bên đường, mười phần náo nhiệt.

Vương Trường Sinh không phải lần đầu tiên đến Thanh Trúc phường thị, hắn không dừng lại nhiều, cứ dọc theo con đường mà đi về phía trước.

Nửa khắc sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở một quảng trường lát đá xanh. Quảng trường mười phần rộng lớn, có hơn mười quầy hàng nhỏ.

Quầy hàng bày bán thương phẩm rất nhiều, có tài liệu luyện khí, tài liệu luyện đan, phù triện, linh khí. Nhưng tất cả đều là mặt hàng phổ biến.

"Kim tủy linh mễ tốt nhất đây, đến nhìn một cái đi! Ba khối linh thạch một cân."



"Trung phẩm linh khí kim nguyệt đao, chỉ tám mươi khối linh thạch, uy lực cường đại, lại nhìn một tí đi."

"Một lọ luyện khí hoàn, được luyện đan sư kinh nghiệm phong phú luyện chế. Đi tới đi lui đừng bỏ lỡ."

Càng gần tới quảng trường, âm thanh chào hàng càng liên miên không ngớt.

Bày sạp bán ở quảng trường đều là tán tu. Bọn họ thuê không nổi cửa hàng mặt tiền, ở quảng trường lại không thu phí gì. Vì vậy các tán tu đều đến quảng trường để bày sạp.

Ninh Châu có bảy quận, từng quận đều có một khu phường thị nhỏ. Vì để thu hút tán tiên, từng phường thị đều xuất hiện một không gian miễn phí để tán tu bày sạp bán.

Đương nhiên, quầy hàng đều có những quy định nghiêm khắc, quầy hàng không thể dài quá một trượng, rộng không thể vượt qua hai thước. Nếu vượt qua hạn chế này, thì sẽ bị thu phí. Đây là để bảo đảm lợi ích cho những người tu tiên thuê cửa hàng.

Cuộc sống của tán tu cũng không dễ dàng, cửa hàng của gia tộc tu tiên sẽ không tuyển người ngoài làm thuê. Chỉ có số ít tán hộ hoặc là cửa hàng lớn mới tuyển người ngoài vào làm.

Hầu hết các tán tu đều không tinh thông một nghề nhất định nào, họ hoặc đầu cơ trục lợi vật tư, hoặc ở các phường thị lớn làm người dẫn đường, hoặc làm công. Chỉ cần có thể kiếm linh thạch, dù khó dù khổ, tán tu đều làm hết.

Đại đa số tán tu gϊếŧ ma quái, yêu thú để lấy linh dược mà sống. Cách này mười phần nguy hiểm. Hằng năm, có không biết bao nhiêu tán tu chết vì bị yêu thú ăn thịt. Ngay cả như thế, hằng năm vẫn có lượng lớn tán tu săn yêu nhân, gϊếŧ yêu thú để lấy linh dược. Có một số ít bộ phận tán tu theo hướng tà tu, gϊếŧ người đoạt bảo, trở thành kẻ bị mọi người hô đánh.

Cuộc sống của tà tu càng khó khăn hơn. Tà tu đa phần đều là tán tu vì quá túng quấn mà thành. Tiếc là dựa vào chém gϊếŧ không kiếm được bao nhiêu linh thạch, nói không chừng còn có thể thâm hụt tiền. Đệ tử gia tộc tu tiên hoặc là đệ tử tông môn, gốc rễ thâm hậu, còn có trưởng bối bảo hộ, hầu như không có cơ hội xuống tay. Một khi sự tình bại lộ còn bị truy nã, phải đền tội.

Bởi vậy, chỉ có số ít tu sĩ luẩn quẩn trong lòng, mới nghĩ đến việc gϊếŧ người đoạt bảo. Hơn nữa, tà tu thường sống không thọ.

Liễu Thanh Nhi luôn mãi dặn dò hắn hãy ở Liên Hoa đảo, đừng đi đâu, để tránh trở thành mục tiêu của tà tu.

Vương Trường Sinh không để tâm lời của mẫu thân dặn. Hắn cảm thấy mẫu thân buồn lo vô cớ, trên đời làm gì có nhiều tà tu như vậy. Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai mà làm tà tu. Cho dù có tà tu, thì làm sao hắn trở thành mục tiêu được

Hắn tìm một nơi trống vắng, lấy ra một tấm vải thô, đặt linh đản lên. Ở bên cạnh linh đản, còn đặt một tấm biển có dòng chữ :"Linh đản của Tuyết vân kê, đổi linh vật thuộc tính thủy có giá trị tương đương."