Chương 33.1. Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи âm đế

Nhìn Vân Thanh Lam mảnh mai vô lực nằm trên giường thở dốc, Vân Tử Lăng cúi người hôn nhẹ lên môi y trấn an, sau đó đem hai chân y khép lại, tiếp theo nhanh chóng cởi ra quần áo của mình, lộ ra dươиɠ ѵậŧ thô dài cương cứng, trực tiếp cắm vào giữa chỗ miệng huyệt lầy lội cùng phần đùi non mịn của mỹ nhân.

“Ha ~ không… Nghịch đồ… Dừng lại… A a ~ đừng đυ.ng vào âm đế… Nơi đó chịu không nổi… ưm~ không cần… Dừng tay…”

Mỹ nhân đột nhiên kêu to giãy giụa lên, hoá ra lúc Vân Tử Lăng cắm vào, dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn dán trên phần cửa huyệt cùng âm đế mẫn cảm, mà dươиɠ ѵậŧ vừa động cửa huyệt và âm đế sẽ bị hung hăng cọ xát, cũng khó trách mỹ nhân phản ứng lớn như vậy.

Nhưng y thế nào có thể giãy giụa thoát ra, chỉ thấy Vân Tử Lăng trực tiếp thô bạo đè lại thân thể không an phận kia, ở giữa khe đùi thô bạo xâm phạm, đồng thời nở nụ cười không rõ ý vị nói: “Chịu không nổi sao, ta thấy người là sướиɠ đến chịu không nổi đi, đúng rồi sư tôn, người có lẽ còn không biết, trước kia lúc người ngủ, ta đều dùng cách như thế này cưỡиɠ ɠiαи âm đế của người, người sẽ sướиɠ đến phun ra, có phải thích lắm không”

Nói đến này Vân Tử Lăng hơi ngừng lại, sau đó lực độ phát tiết thân dưới đột nhiên mạnh hơn, thần sắc không tốt nói: “Đáng tiếc lòng ta mềm, không cắm vào, nếu sớm biết người dâʍ đãиɠ như vậy, đệ tử nên trực tiếp thọc hư huyệt da^ʍ của người chứ không phải giữ lại màиɠ ŧяiиɧ cho người đi ra bên ngoài tìm dã nam nhân đâm hỏng”

Nghe Vân Tử Lăng nói, Vân Thanh Lam nhớ tới bản thân trước đây vì sao luôn cảm giác phía dưới không thoải mái, không ngờ lại là lúc y ngủ, tiểu súc sinh này…

Nghĩ đến chỗ này, Vân Thanh Lam rất muốn hung hăng dạy dỗ tên đệ tử đại nghịch bất đạo như hắn, nhưng lúc này căn bản không rảnh để lo, âm đế mẫn cảm đang bị thao tàn nhẫn, y mở miệng cũng chỉ còn là tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm a ~ không, không muốn bị thao âm đế… a~ Tử Lăng… Không muốn không muốn… Mau dừng lại… ta chịu không nổi… ưm ~”

Âm đế của mỹ nhân bị thao chịu không nổi, y xoắn thân mình giãy giụa, cổ tay tinh tế bị ma đỏ một vòng, con ngươi đựng đầy hơi nước, tiếng rêи ɾỉ cũng có chút nức nở nhưng bị y tận lực kiềm nén, như thế nào có thể bị chính đệ tử của mình thao khóc… thật mất mặt.

Nghe Vân Thanh Lam nức nở kêu, hưng phấn của Vân Tử Lăng càng tăng thêm, hắn cuối cùng cũng có thể làm chuyện này lúc sư tôn thanh tỉnh, hơn nữa quả nhiên như dự đoán, sư tôn càng động lòng người, khiến nhiệt huyết hắn cũng sôi trào.

“Sướиɠ không sư tôn, đệ tử đã thao người như vậy rất nhiều lần, thích à? Thích bị đệ tử cưỡиɠ ɠiαи âm đế sao? Đệ tử thao người tới cao trào được không, ta biết sư tôn thật sự thích nó”

Vân Tử Lăng hưng phấn dùng những ngôn từ dâʍ đãиɠ nhục nhã mỹ nhân đến uất nghẹn, đồng thời ở cửa huyệt y mạnh mẽ đỉnh lộng, hắn cảm nhận được mông sư tôn run rẩy, hẳn là sắp cao trào, thật sự dâʍ đãиɠ vô cùng, tùy tiện cắm vài cái là có thể phun.

“ưm~ không, không muốn… hức… sắp tới rồi… a ~ dừng lại dừng lại… Sẽ phun sẽ phun… A a ~ đừng thao… Chịu không nổi… Không thể… hu hu…”

Vân Thanh Lam cảm giác được từ chỗ tiểu huyệt kịch liệt kɧoáı ©ảʍ như sóng đánh giống nhau, một đợt lại một đợt mà nhộn nhạo đến toàn thân, làm hắn cả người đều sướиɠ, thân thể sảng đến run rẩy, nhưng tâm trạng của hắn là khuất nhục, thẹn thùng lại phẫn nộ, như thế nào có thể… Làm sao có thể bị đệ tử chơi đến phun nước chứ.

Thấy mỹ nhân dưới thân sắp cao trào, Vân Tử Lăng cúi người đem thân hình đang run khẽ của y ôm vào trong ngực, bên tai y khẽ cười nói: “Phun đi sư tôn, đệ tử làm ngươi phun đến chịu không nổi, ngươi sẽ không rảnh đi tìm dã nam nhân, ngoan, phun đi”

Dứt lời hắn còn đối với âm đế sưng to hung hăng cọ xát, không quá vài cái, liền làm mỹ nhân thét chói tai cao trào.

“A !!! Không ~ a a! Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích… ra tới…hức… không thể như vậy… hu hu… Sao có thể bị thao phun… a… Không được……”