Chương 31.2. Phẫn nộ ép hỏi

Ghen tuông che lấp lí trí, Vân Tử Lăng cũng không rảnh quan tâm chuyện khác, hắn cảm thấy là bản thân quá bận tâm cảm giác của sư tôn cho nên mới bị người khác nhanh chân đến trước, một khi đã như vậy hắn sẽ không cần thương tiếc nữa, dù sao đều đã bị người khác thao qua, không phải sao?

Vân Tử Lăng đen mặt, giơ tay kích động linh khí ấn trên ngực Vân Thanh Lam hút ra vài sợi ánh sáng màu vàng. Ngay lập tức, hàng mi Vân Thanh Lam rung động, có vẻ sắp tỉnh dậy.

Đúng vậy, Vân Tử Lăng là muốn cho Vân Thanh Lam tỉnh lại, hắn muốn cho sư tôn nhìn thấy hắn làm cách nào chiếm hữu y, đồ vật của hắn tiến vào thân thể y như thế nào, lại còn muốn hỏi rốt cuộc là tên dã nam nhân kia thao y sướиɠ hay là hắn thao y sướиɠ.

Sư tôn dâʍ đãиɠ, đáng bị hung hăng trừng phạt!

Một lát sau, Vân Thanh Lam cuối cùng mở mắt, vừa mở mắt y liền nhìn thấy đồ đệ đang ở trên giường của bản thân, còn quỳ gối giữa hai chân y, mà Vân Thanh Lam thế nhưng trần như nhộng, hai chân mở rộng, âʍ ɦộ đối diện với đồ đệ, lại còn có cảm giác phía dưới ướt dính ngứa ngáy lợi hại, chuyện này….Đây là tình huống gì thế?

Tư thế khuất nhục như thế, Vân Thanh Lam đỏ mặt, y vội muốn khép chân lại, đồng thời nhíu mày nghi hoặc nói: “Tử Lăng, ngươi đây là muốn làm cái gì?”

Nhưng Vân Tử Lăng làm sao để y như nguyện, hắn trực tiếp đè lại ý đồ muốn khép chân của y, đồng tử màu đen chứa đựng đầy sự tức giận, khuôn mặt hung dữ nói: “Ta làm cái gì, đương nhiên là làm ngươi “

“Ngươi là ai, buông ta ra! Ngươi không phải Tử Lăng” bị hắn cầm lấy cổ chân, Vân Thanh Lam điên cuồng giãy giụa, y nhìn kẻ mang sắc mặt không thiện ý kia, y cảm thấy chắc chắn là có kẻ biến thành bộ dạng của Vân Tử Lăng tới vũ nhục mình, dù sao tiểu đồ đệ của y ngoan ngoãn như thế, sao có thể làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như này chứ.

Thấy người dưới thân giãy giụa, Vân Tử Lăng hung hăng véo vào phần âm đế mẫn cảm kia khiến eo Vân Thanh Lam trực tiếp mềm xuống, còn nhíu mày ngâm đau một tiếng, sau khi làm mỹ nhân bất động, Vân Tử Lăng mới cười lạnh nói: “Sư tôn tốt của ta ơi, người nhìn cho rõ ràng, ta chính là đệ tử duy nhất của người Vân Tử Lăng, cũng là người tối hôm nay… Muốn thao người”

Vân Thanh Lam như thế nào cũng không tưởng tượng được, y lại bị đứa đồ đệ mà mình nuôi lớn ở trên giường dâʍ ɭσạи, vừa khuất nhục vừa phẫn hận, còn có lòng tự trọng của y, y không thể tiếp thu được sự việc hoang đường bậc này nên giơ tay khởi động linh khí hóa thành kiếm công kích vào Vân Tử Lăng.

Nhưng công kích vừa tới trước mặt Vân Tử Lăng lại bị hoá giải một cách nhẹ nhàng, Vân Tử Lăng tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của y mạnh mẽ ấn trên giường, hắn đè lên người y lạnh lùng nói: “Sư tôn muốn cùng ta động thủ sao, thật sự là không niệm chút tình thầy trò mà”

Lời nói vừa dứt, Vân Tử Lăng cúi đầu giống như khıêυ khí©h ở trên môi Vân Thanh Lam liếʍ một chút, sau đó câu môi trào phúng: “Nhưng hiện tại người cảm thấy người còn đánh thắng được ta à, người cũng đừng quên, ta là một đệ tử tốt, mỗi một chiêu mỗi một thức của người, ta đều học xong, hơn nữa, tất cả chiêu thức ta cũng biết cách hoá giải”

Tiếp theo Vân Tử Lăng không hề kiềm chế thả ra uy áp của Hóa Thần trung kỳ, hắn muốn cho sư tôn biết, y không thể chạy thoát được nữa.

Lúc này trong lòng Vân Thanh Lam vô cùng nghẹn khuất, nhưng sau đó lại cảm nhận được cấp bậc tu vi của Vân Tử Lăng, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng, dù sao cũng chưa từng có trường hợp nào có tốc độ tu luyện nhanh đến như vậy, theo thói quen y mở miệng dạy dỗ: “Tử Lăng, không thể dùng dược vật cưỡng ép tu vi tăng lên, sẽ tổn hại căn cơ, ngươi không……”

“Đủ rồi sư tôn, ta đều có chừng mực, tình huống trước mắt này, người vẫn nên lo lắng cho bản thân mình đi” nhìn sư tôn lúc này còn lo lắng cho hắn, tức giận của Vân Tử Lăng cũng giảm xuống một ít, nhưng cũng chỉ là một ít.

Bị Vân Tử Lăng đánh gãy, Vân Thanh Lam mới phản ứng lại, hận không thể tát cho chính mình hai cái, chuyện đã như vậy y còn lo lắng hắn làm gì, thế là nhíu mày nói: “Buông ta ra, đi xuống”

Nghe giọng điệu không vui của Vân Thanh Lam, Vân Tử Lăng cũng chưa buông tay, chỉ si mê thở dài: “Sư tôn, dáng vẻ người tức thật sự rất đẹp, đệ tử rất thích……”

Thở dài ôn nhu như thế nhưng bên trong đáy mắt đen thâm thúy ấy lại là phẫn nộ vô tận cùng sự cố chấp bệnh hoạn, chỉ nhìn thôi cũng khiến lưng y phát lạnh. Vân Thanh Lam chưa bao giờ biết, đệ tử của y lại có một mặt như vậy.

“Sư tôn, ta từ nhỏ đã thích người, thật sự rất thích, người vì sao lại muốn cho kẻ khác chạm vào, màng của người đâu, nói cho ta, là bị ai thao qua? Hửm? Nói cho ta biết”

Vân Tử Lăng ở bên tai mỹ nhân nhẹ giọng hỏi, thanh âm ôn nhu giống như là thì thầm, nhưng rõ ràng lại trộn lẫn hơi thở nguy hiểm, Vân Thanh Lam thậm chí có cảm giác Vân Tử Lăng chỉ một ngụm sẽ đem y ăn mất.

Nhưng y dù sao cũng là sư tôn của Vân Tử Lăng, y căn bản không thể tiếp nhận việc bị đồ đệ đối đãi nhục nhã, cho nên không trả lời vấn đề của Vân Tử Lăng, chỉ lạnh giọng trách mắng: “Cút xuống đi”

Thái độ lạnh nhạt làm Vân Tử Lăng rốt cuộc nhịn không nổi nữa, chỉ thấy hắn thô lỗ nắm gương mặt sạch sẽ trắng nõn của mỹ nhân, nhìn thẳng vào mắt y phẫn nộ quát: “Ta hỏi màng của ngươi đâu, là bị ai thao qua? Đồ lẳиɠ ɭơ, qua mặt ta để màиɠ ŧяiиɧ bị kẻ khác thọc hư, nói, dã nam nhân của ngươi đó là ai?”

“Cút, súc sinh, ta nuôi ngươi dạy ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy à? Buông ra!” Vân Thanh Lam bị trên kẻ trên người thô lỗ ép hỏi khiến y xấu hổ buồn bực đến nhịn không được, thân thể bản thân trần trụi lại bị đồ đệ của mình đè lên giường hỏi ‘là bị ai thao qua’, cho dù là ai đều không thể tiếp thu được.

Thấy Vân Thanh Lam thật sự nổi giận, Vân Tử Lăng càng thêm hưng phấn, bởi vì đây là cảm xúc sư tôn vì hắn mà sinh ra, nhưng ngoài miệng hắn vẫn như cũ cười lạnh trào phúng: “Đúng vậy, ta chính là súc sinh, nhưng cho dù có là súc sinh, ta đây cũng là súc sinh của một mình sư tôn thôi, không giống sư tôn, tiểu huyệt phía dưới… Ai cũng có thể thao”

Dứt lời cũng không đợi Vân Thanh Lam phản ứng, Vân Tử Lăng trực tiếp cúi đầu ngăn chặn đôi môi đang muốn mở miệng kia, còn bá đạo duỗi đầu lưỡi ở khắp nơi tàn sát bừa bãi, cái miệng nhỏ của sư tôn quả nhiên vẫn thích hợp dùng để hôn hơn.

” Ưm…ưm ~…” Vân Thanh Lam bị mạnh mẽ cường hôn, vô cùng khϊếp sợ, Tử Lăng là đang… Hôn y?

Sau khi phản ứng lại, Vân Thanh Lam khuất nhục ra sức giãy giụa, nhưng y bị hắn đè lên căn bản không thể động đậy, chỉ có thể dùng răng cắn, muốn đem đầu lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng y đuổi đi, nhưng y còn kịp ra tay đã bị Vân Tử Lăng nhận ra ý đồ.

“Sư tôn, người tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu còn dám cắn, ta liền nhéo hư âm đế dâʍ đãиɠ này của người” Vân Tử Lăng lạnh giọng cảnh cáo, nói xong còn muốn minh chứng cho lời hắn nói, nhéo vào âm đế mẫn cảm kia, hắn biết nơi này chỉ cần chạm vào là cũng đủ muốn mạng sư tôn.

Quả nhiên, bị hắn tóm vào chỗ yếu hại, Vân Thanh Lam thật sự không dám động, âm đế y vốn chạm vào một chút đã chịu không nổi, đừng nói là bị véo, không còn cách nào khác, y chỉ có thể khuất nhục bản thân tiếp thu việc cùng đệ tử dâʍ ɭσạи hôn nhau.

Nhưng có lẽ y thật sự không tiếp thu được hành vi đi ngược với lẽ thường như thế, trong lòng uất nghẹn nhắm mắt, cổ họng phát ra âm thanh kháng cự ái muội, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, suy nghĩ hỗn loạn, đuôi mắt lại có một giọt lệ rơi ra, chậm rãi chảy xuống, cuối cùng biến mất bên tóc mai.