Chương 28. Khắc chữ chiếm hữu

Chỗ sâu nhất trong thân thể sắp bị khai phá làm mỹ nhân kinh hoảng thất thố, hơn nữa đó là địa phương chưa bao giờ có người đến thăm hiện tại lại bị đỉnh vào thật sự đau đớn, y bất chấp tất cả nâng cằm nhỏ tinh tế của mình ghé vào bên sườn mặt cùng vùng cổ của Ma Tôn hôn lung tung, còn vừa khóc vừa hôn, mỗi lần hôn đều nức nở một câu “Không muốn”, hèn mọn lấy lòng như thế lập tức khiến tâm Ma Tôn mềm xuống.

“Thật đau?” Ma Tôn nhíu mày hỏi, nhìn y trong lòng khóc thảm đến lê hoa đái vũ, hắn thật sự khi dễ không nổi nữa. Thật là, lúc hắn gϊếŧ người cũng chưa từng nương tay, bây giờ sao lại đối với mỹ nhân không có sức phản kháng lại không có biện pháp thế chứ.

“ưm ~ thật sự đau… Không đi vào được không… hức… Phu quân… Lần sau lại thao tử ©υиɠ được không… Cầu ngươi… Thật sự không thể… hức…”

Vì tránh thoát kiếp nạn trước mắt, Vân Thanh Lam càng ra sức lấy lòng làm nũng, lại còn có không màng hổ thẹn liền mấy lời như về sau lại thao tử ©υиɠ cũng nói ra. Sau khi dứt lời y còn chui đầu vào hõm cổ Ma Tôn cọ cọ, tiếp theo lại ngẩng đầu ở bên khoé môi lăng lệ kia nhẹ nhàng hôn lên.

Được mỹ nhân đối xử như vậy, Ma Tôn thật ra cũng đau lòng, cúi đầu hôn đáp lại trên đôi môi kiều nộn ướŧ áŧ của y, bất đắc dĩ sủng nịch nói: “Sợ ngươi rồi, ta không đi vào được chưa, ngoan, không khóc, ta thao ngươi nhẹ một chút được không”

“ừm ~ được… Thích phu quân nhẹ nhàng thao ta…” Nghe được Ma Tôn hứa hẹn nói không thao vào tử ©υиɠ, y cuối cùng cũng nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng có chút ý cười lấy lòng đáp lại, nói xong còn ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đầy sự bất đắc dĩ của nam nhân cười xinh đẹp.

Nụ cười này của y càng lôi ra du͙© vọиɠ ẩn sâu trong Ma Tôn, bởi vì mỹ nhân vừa mới khóc đến lợi hại, đôi mắt vẫn hồng hồng, sương mù trong mắt cũng chưa tiêu tán, hàng mi cũng ướt dầm dề, còn có thêm một ít bọt nước trong suốt thật nhỏ ở trên.

Không chỉ như thế, gương mặt trắng nõn mang theo ửng hồng của tìиɧ ɖu͙©,chóp mũi tú đĩnh phủ một tầng mồ hôi mỏng nhàn nhạt, đặc biệt sắc tình lại gợi cảm, hơn nữa y nở nụ cười xinh đẹp, môi đỏ cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hơi thở lơ đãng yếu ớt, loại mỹ cảm rách nát pha chút dục niệm, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

Mà cảnh đẹp như thế lại đang nằm trong ngực hắn, dươиɠ ѵậŧ dưới thân Ma Tôn lại trướng thêm một vòng, chọc đến mỹ nhân, y ngẩng đầu một trận than nhẹ oán trách.

“Ân ~ không cần lại lớn… Phu quân… Da^ʍ huyệt trướng quá… Ăn không vô… ưm~ căng đau… Phu quân ~”

Nghe mỹ nhân yêu kiều rêи ɾỉ, nhìn vào đôi mắt thanh triệt của y tất cả đều là hình bóng của hắn, Ma Tôn đột nhiên cảm giác trái tim như bị cái gì đó xâm nhập, hắn cũng không biết cảm giác kỳ quái này là gì, chính là cực kỳ thỏa mãn, hưng phấn dị thường.

Hắn cúi đầu ở trên đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ hung hăng chiếm đoạt, sau đó nhìn thẳng vào mắt y, giống như muốn cho đối phương biết cũng dường như muốn tự mình nghe, lẩm bẩm thì thầm: “Ngươi là của ta, ngươi là của ta……”

Vân Thanh Lam nhìn thấy du͙© vọиɠ sâu thẳm bên trong ánh mắt Ma Tôn, y không tự giác được mà sợ hãi, nhưng y vẫn nỗ lực đón ý hùa theo, ngẩng đầu cười nhạt đáp: “Ừm, là của ngươi”, nói xong lại hôn lên môi hắn.

Tuy Vân Thanh Lam luôn cảm thấy Ma Tôn người này bá đạo quá mức, còn khi dễ y vô cùng ác liệt, nhưng đối với đôi mắt màu tím thâm trầm của hắn làm y si mê thật sự, đôi mắt này tựa như cực quang ở Bắc Hàn, đó là phong cảnh đẹp nhất y từng thấy qua.

Cảm nhận được liếʍ láp mềm mại cùng ôn nhu trên môi hắn, Ma Tôn đột nhiên phát điên, hắn cường thế xâm lấn hôn ngược lại, còn bá đạo cạy mở khớp hàm Vân Thanh Lam, câu lấy chiếc lưỡi trơn mềm tàn nhẫn liếʍ hút, giờ đây này đã không được gọi là “Hôn” nữa, rõ ràng là một hồi đơn phương xâm lược.

Phía trên chà đạp miệng nhỏ của mỹ nhân, phía dưới Ma Tôn cũng không dừng lại, hắn tốc độ cực nhanh thọc vào rút ra, nhiều lần đảo tới huyệt tâm, sức lực thúc vào quá lớn, đỉnh thân mình trắng nõn của y đến không chịu nổi, bị đẩy lên phía trên lại thật mạnh rơi xuống.

Bởi vì trọng lượng cơ thể y đều đặt trên người Ma Tôn, cự vật thô dài đáng sợ tiến vào càng sâu, bên trong tiểu huyệt nho nhỏ hoàn toàn bị thao thành hình dạng của dươиɠ ѵậŧ, miệng huyệt cũng sưng lên, nếu không phải đang ở trong suối nước nóng, có lẽ giờ phút này hẳn dâʍ ŧᏂủy̠ đều văng khắp nơi.

Trên dưới hai cái miệng nhỏ đồng thời bị thô bạo gian da^ʍ, Vân Thanh Lam khó nhịn, nước mắt đều tuôn trào, bất đắc dĩ kêu không ra tiếng, trong cổ họng chỉ phát ra tiếng nức nở đứt quãng, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, nhưng cho dù như vậy, Ma Tôn vẫn như cũ điên cuồng thúc eo điên cuồng cưỡng đoạt, tựa như chỉ muốn thao hỏng tiểu huyệt của y.

Thật lâu sau, mỹ nhân lại khóc lóc phun ra nhiều lần, Ma Tôn mới mỹ mãn buông tha người trong ngực đã đứng không vững, ôm thân thể mềm mại hưởng thụ nước ấm bao vây, cũng ôn nhu hiếm có này.

Vân Thanh Lam giờ phút này lẳng lặng dựa vào lòng ngực Ma Tôn, đôi mắt đẫm nước khép nhẹ, hiển nhiên là bộ dáng sau khi được hung hăng yêu thương, y hiện tại đến sức lực cử động một ngón tay cũng đều không có, cũng chỉ có thể tùy ý để Ma Tôn ôm.

Nhìn Vân Thanh Lam lúc này dịu ngoan vô cùng, ánh mắt Ma Tôn đều là ý cười sủng nịch cũng mang theo chút giảo hoạt, chỉ thấy hắn duỗi tay đến chỗ giữa vùng eo và mông của mỹ nhân, sau đó lòng bàn tay khởi động ma khí, nhấn xuống một cái, nháy mắt ở trên làn da trắng mịn kia đã xuất hiện một chữ “U” màu vàng màu theo ít hắc khí.

“A ~ đau quá… Ngươi làm cái gì…” Không rõ nội tình, mỹ nhân chỉ cảm thấy phía sau eo đột nhiên đau đớn, đau đến nhíu mày, không hề phòng bị kêu lên.

“Không có gì, chỉ là một con linh trùng cắn ngươi một chút, bị ta gϊếŧ chết rồi, ngoan, không đau” Ma Tôn làm như không có việc gì che giấu, hắn tạm thời không muốn để y biết được, bởi vì chỉ có vũ cơ đê tiện nhất cùng nô bộc mới bị chủ nhân khắc chữ, hắn sợ Vân Thanh Lam biết được sẽ tức giận.

Vân Thanh Lam tựa hồ cũng không nghĩ nhiều, nghe nói chỉ là linh trùng liền nhắm mắt lại, vô lực dựa vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, căn bản không có ngờ tới thân thể của mình đã bị hắn bá đạo khắc tên.