Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Lăng Di Huyên

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một hang động hẻo lánh. Khi dần lấy lại ý thức và nhớ đến những gì đã xảy ra, tim ta bỗng chốc thắt lại. Ta vội vàng ngồi dậy, nhưng bất cẩn lại làm vết thương bị kéo căng, khiến ta hít một hơi lạnh vì đau đớn.

Quả nhiên, mũi tên ở ngực đã được rút ra, vết thương cũng đã được băng bó cẩn thận.

Tiêu Lan ngồi ở góc xa, sắc mặt ửng hồng bất thường. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào đống lửa trước mặt, "Đừng cử động, vết thương của ngươi chưa lành."

Đầu óc ta quay cuồng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, khiến ta như bị sét đánh ngang tai. Ta chớp mắt, sau một hồi im lặng, ấp úng lên tiếng: "Nàng... nàng... đã nhìn thấy?"

Tiêu Lan khựng lại, khẽ "ừ" một tiếng, sắc mặt càng thêm gượng gạo.

Sau khi chấp nhận sự thật, ta bình tĩnh trở lại: "Ngươi biết cũng không sao, dù sao chúng ta đều là nữ nhân, nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, đừng nói ra là được!"

Ai ngờ câu nói này như khơi gợi điều gì đó trong Tiêu Lan, nàng đột ngột đứng dậy, nhìn ta chằm chằm: "Ngươi... ta..."

Ta ngạc nhiên: "Hửm? Sao vậy?"

Chỉ thấy Tiêu Lan đỏ bừng cả mặt, ánh mắt lảng tránh. Bỗng nhiên, ta nhớ đến câu nói "không thích nam nhân" của nàng, và một ý nghĩ hoang đường dần hiện lên trong đầu.

Nàng ta không phải là thích nữ nhân đó chứ?!

Ta thầm kéo kín áo, cố gắng gượng dậy, hướng nàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, điện hạ, thần không cố ý lừa dối, chỉ là tội của thần đã phạm là tội khi quân phạm thượng, che giấu thân phận nữ nhi cũng là điều bất đắc dĩ..."

"Thần không dám mong điện hạ giữ bí mật cho thần, dù sao việc này cũng khiến điện hạ chọn nhầm thần làm phu quân, chỉ là thần một mình làm một mình chịu, mong điện hạ đừng liên lụy đến gia đình thần."

Khóe môi Tiêu Lan khẽ động, ánh mắt đượm buồn, mãi một lúc sau mới hỏi: "Vậy nên bao năm nay, ngươi luôn giả nam nhân?"

Ta “ừhm” một tiếng, nàng bật cười: "Khó trách."

"Cái gì?"

"Không có gì,"

Tiêu Lan lại ngồi xuống, "Mũi tên tẩm độc, vết thương của ngươi lại quá nặng, nếu đưa về e rằng đã không kịp, nên ta mới đưa ngươi đến đây."

Ta gật đầu, rồi lại khó hiểu mà hỏi: "Tại sao trong khu săn bắn lại có thích khách?"

Tiêu Lan khựng lại, "Có lẽ không phải nhằm vào ngươi, ngươi chỉ vô tình rơi vào bẫy của người khác... cũng vì vậy mà chịu tai họa vô lý..."

Ta: ...

"Vậy người vốn dĩ nên đến đó là ai?"

Tiêu Lan im lặng một lúc, mới nói: "Tam hoàng huynh, vốn dĩ ngươi nên đi cùng ta, nhưng vì ngươi thay đổi lộ trình nên đã đến đó trước huynh ấy một bước."

Mặt ta biến thành trái khổ qua, sớm biết vậy đã không đi lung tung.

"Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi." Nàng nhìn ta một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »