Tiêu Lan nhướng mày, ung dung tự tại, y phục hoàng bào càng tôn lên vẻ oai phong, thanh lãnh và tuấn tú: "Lang tử dã tâm? Hoàng huynh, ta xem người mới là kẻ có tâm soán vị, ai cũng biết rõ chứ; giờ đây ta đã được thánh thượng đích thân phong làm Thái tử, danh chính ngôn thuận, thiên hạ làm chứng, tự nhiên không thể dung túng cho những người làm càn."
Nhìn thấy đại cục đã định, Tam hoàng tử không cam tâm sau bao năm mưu đồ lại thành may áo cho người, dứt khoát cũng không giả vờ nữa, trong mắt đầy vẻ hung hãn tàn nhẫn:
"Tên già chết tiệt đó, nằm trên giường không nhúc nhích được mà cũng không để ta yên! Ta đối với hắn cung kính, ngoan ngoãn nghe lời, làm nhi tử tốt của hắn bao nhiêu năm, vậy mà hắn vẫn không hài lòng, mãi không chịu truyền vị Thái tử cho ta! Ngươi muốn làm Thái tử? Ai biết thánh chỉ trong tay ngươi có phải giả hay không? Dù sao, một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi, xuất thân thấp kém, cũng xứng sao?"
Tam hoàng tử chửi mắng vô cùng khó nghe, ta có chút tức giận, vừa định lên tiếng thì Tiêu Lan âm thầm kéo tay ta, ra hiệu ta bình tĩnh:
“Là thật hay giả sẽ tự có người phân định, còn ngươi, bại tức là bại."
Tiêu Lan không hề tức giận, như một kẻ chiến thắng hoàn toàn, mỉm cười ung dung.
Tam hoàng tử tức giận, giơ đao ra lệnh: "G/iế/t cho ta!"
Quân đội sau lưng hắn ồ ạt tiến lên, muốn xông phá cửa cung. Cùng lúc đó, quân đội phục kích của Tiêu Lan cũng đồng loạt xuất hiện, hai bên giao chiến kịch liệt. Tiêu Lan kéo ta vào lòng, che mắt ta lại.
"Đừng nhìn." Hắn khẽ nói.
Khoảng nửa canh giờ, giao chiến kết thúc, cuối cùng Tam hoàng tử ngã gục trong vũng m/á/u.
Tiêu Lan nhìn bóng hình của hắn, trong mắt ẩn hiện vẻ bi thương.
"Đừng thương tâm, con đường đế vương vốn dĩ tràn đầy tranh đoạt và sát phạt, chàng cũng chỉ thuận theo thời thế mà thôi." Ta vỗ nhẹ tay hắn.
Không lâu sau, Hoàng đế băng hà, cả nước chìm trong tang thương. Tiêu Lan mặt không biểu cảm tổ chức tang lễ cho Tiên hoàng, sau đó truy phong thân mẫu làm Hiếu Hiền Hoàng hậu, dời linh vị của bà vào Hoàng miếu để ngày ngày cúng bái.
Hoàng hậu tức giận đến cực điểm, nhưng cũng chẳng làm gì được; lúc này Tiêu Lan đã nắm quyền kiểm soát toàn bộ hoàng cung, bà ta đã thất bại hoàn toàn, chỉ còn cách tự nguyện vào chùa thanh tu, sống quãng đời còn lại bên cạnh đèn dầu, Phật pháp.
Ngày Tiên hoàng nhập lăng, ta hỏi Tiêu Lan, "Sao chàng không hợp táng thân mẫu chàng với Tiên hoàng?"
"Ông ta không xứng." Tiêu Lan nhàn nhạt đáp.
Tiêu Lan thuận lợi đăng cơ, ngày lên ngôi, ta đứng giữa hàng quan, nhìn hắn từng bước tiến lên vị trí chí tôn vô thượng, cùng chúng thần quỳ lạy hắn.
Tiểu hài tử từng bị ức hϊếp trong cung, cuối cùng đã trải qua bao gian khổ, bước lên vị trí cao nhất, thống trị thiên hạ.
Sau khi Tiêu Lan lên ngôi, không ai dám nghi ngờ tính x/á/c thực của thánh chỉ nữa, bởi vì lịch sử từ trước đến nay đều do người chiến thắng viết nên....
Phụ thân ta kinh ngạc đến mức, nhiều ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.
Đích tử duy nhất của ông bỗng nhiên biến thành nữ nhi, con dâu bỗng nhiên biến thành con rể, ông không kịp trở tay đã thành Quốc Trượng.
Chỉ có mẫu thân ta, với vẻ mặt "ta đã biết từ lâu", bình tĩnh tiếp nhận sự thật rằng con rể mình đã trở thành Hoàng đế.
Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, Tiêu Lan tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi trong lúc cung vụ bận rộn để đến Hầu phủ tìm ta, nhìn bụng ta với ánh mắt đầy ẩn ý: "Lăng nhi, tháng này của nàng có đến không?"
Ta ngồi trước bàn ăn, ngửi thấy mùi tanh của cá liền buồn nôn, liếc hắn một cái: "Bệ hạ, thần là Thượng thư bộ Lễ, e rằng phải xin nghỉ phép vài ngày."