Chẳng bao lâu sau, bầu trời kinh thành đã nhuộm màu u ám.
Mỗi khi tan triều trở về, phụ thân ta luôn mang vẻ mặt u sầu. Ta đoán được phần nào tâm tư của người.
Hoàng đế tuổi cao sức yếu, càng ngày càng sợ chết. Để mưu cầu bất tử, ông ta trở nên cuồng tín đạo pháp, mời đạo sĩ luyện đan dược trường sinh. Cứ cách vài ngày lại nuốt một viên, kết quả thân thể ngày càng suy kiệt, cuối cùng chỉ có thể nằm liệt giường.
Mấy vị hoàng tử không ra gì, vì tranh giành ngai vàng mà rục rịch khởi động cuộc chiến đoạt vị, khiến cho triều đình nhân tâm hoảng loạn.
Con đường tranh giành ngai vàng luôn vô cùng nguy hiểm. Chọn sai phe, một khi thất bại, có thể đầu lìa khỏi xác.
Còn những kẻ trung lập, có thể không bên nào ưa, kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mộ gia ta danh tiếng lẫy lừng, trải qua hai triều đại, phụ thân ta có nhiều môn sinh trong triều đình. Nếu ai có được sự ủng hộ của Mộ gia, coi như đã thành công một nửa.
Gần đây, không ít hoàng tử đã âm thầm hoặc công khai tặng quà cho phụ thân ta, nhưng đều bị người từ chối. Có lẽ phụ thân cũng không muốn dính líu đến vũng nước đυ.c này.
"Lăng nhi, hay là phụ thân cáo quan, đưa con và nương con về quê?" Phụ thân tìm đến ta, nét mặt u sầu.
Ta lắc đầu, kiên định nói: "Phụ thân không thể làm vậy, với tình hình hiện tại, việc giữ thái độ trung lập là điều không thể."
Phụ thân cau mày nhìn ta: "Nhưng con từ nhỏ không thích đọc sách, phụ thân cũng già rồi, nếu tham gia vào cuộc chiến này, con làm sao có thể gánh vác được?"
Ta nhếch mép: "Phụ thân, con chỉ ham chơi chứ không ngu ngốc."
"Đúng rồi, nhi tử, sao lâu rồi mà bụng công chúa vẫn chưa có động tĩnh gì? Chẳng lẽ con thật sự..." Người thở dài, "Thôi được rồi, lát nữa bảo nương con hầm cho con vài chén canh sâm bổ dương... con... bồi bổ cho tốt."
Ta: .....
Chẳng bao lâu sau, một tin tức chấn động kinh thành lan truyền khắp nơi: Mộ Thanh Lăng, vị công tử ăn chơi trác táng của Mộ gia, với bài luận xuất sắc về đạo trị của bậc đế vương, đã đỗ Tam Giáp Tiến sĩ * và được nhận vào Hàn Lâm Viện.
Phụ thân ta tức giận đến mức ném thẳng sách vào người ta, râu tóc dựng đứng: "Tiểu tử thúi, có bản lĩnh như vậy mà giấu diếm phụ thân! Con có xem ta là thân phụ hay không?"
Ta gãi đầu, lúng túng: "Nhưng mà phụ thân, người cũng đâu có hỏi con!"
Việc công tử ăn chơi trác táng của Bình Nam Hầu phủ bỗng dưng hóa thành bậc kỳ tài khiến người người kinh ngạc, nhất thời tiếng tăm vang dội. Ta không khỏi có chút kiêu hãnh.
Nhưng việc ta xuất hiện cũng thu hút nhiều sự chú ý hơn đến Mộ gia. Tiêu Lan ngồi trong phòng, cắn hạt dưa, hai chân vắt chéo , "Lấy bài văn của nàng ra xem, quả thật viết không tệ. Phu quân lợi hại..."
Ta đắc ý: "Đó là đương nhiên a, ta nói này nương tử, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn thong dong xem náo nhiệt à? Ta vì giúp chàng mà hai tháng nay phải ôm sách vở học hành khổ sở...┭┮﹏┭┮"
"Nàng sao chắc chắn ta có thể làm được?” Tiêu Lan nhướng mày hỏi.
Ta lắc đầu: "Ta cũng không chắc, nhưng một người có thể giả trang thành nữ nhi và che giấu suốt nhiều năm như vậy mà không bị lộ, hẳn là có chút bản lĩnh..."
Tiêu Lan nhả vỏ hạt dưa: "Sắp rồi, chỉ cần đợi thời cơ chín muồi, trước mắt cứ để bọn họ nội bộ lục đυ.c."
Nói rồi, Tiêu Lan bất ngờ tiến đến gần ta: "Phu quân, “bản lĩnh” của ta không nhỏ đâu, nàng thật sự không muốn thử sao?"
Ta hoảng hốt phun một ngụm trà vào mặt Tiêu Lan, hắn không hề biến sắc, chỉ nhàn nhã lau đi.
Sức khỏe của Hoàng đế ngày càng suy yếu, Tam hoàng tử âm thầm tìm đến ta, không chỉ tặng một món quà hậu hĩnh mà còn kèm theo một mỹ nhân.
Tam hoàng tử: "Mộ gia thế tử, ngươi là người thông minh."
Ta giả vờ suy tư một hồi, nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân thì lập tức nở nụ cười: "A ha ha, dễ nói dễ nói, Tam hoàng tử, có chuyện gì cứ sai bảo tại hạ."
Ta đưa mỹ nhân về phủ, an trí cho nàng ở một biệt viện riêng, cho nàng ăn ngon mặc đẹp, muốn gì mua nấy...
Thỉnh thoảng rảnh rỗi ta lại đến nghe nàng tấu khúc, thâu hương thiết ngọc một chút, quả thực là sung sướиɠ vô cùng...
Dù biết đây là con mắt mà Tam hoàng tử cài vào, nhưng đối với mỹ nhân... hắc hắc... ta dĩ nhiên phải hảo hảo sủng ái nàng a…