Trúc Chi dìu Nguyệt Trinh đứng dậy.
Ả vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt cô, cứ như ả không đủ tư cách làm chuyện đó.
Việc mà tiểu ma vương còn sống và đứng trước mặt ả khiến ả chưa hết bàng hoàng, cũng không biết tính cách vị chủ nhân này ra sao, không biết nên đối mặt với cô như thế nào, thành ra ả cứ cúi gằm mặt.Nguyệt Trinh nghĩ lại về những chuyện xảy ra, số phận của Trúc Chi – số phận một tiểu ma vương phải rời xa cha mẹ từ bé, phải sống một cuộc sống đơn độc thì lại cảm thấy đau buồn.
Ả nghĩ đến chuyện của Thủy Hfa, của Quỷ vương, của cả Hữu Lực lại cảm thấy xót xa cho tất cả mọi người.
Có lẽ số phận của họ đã được định đoạt phải trải qua những đau khổ như vậy.Nguyệt Trinh nén được tiếng nấc nghẹn, nhưng lại không thể nén được một tiếng thở dài.
Ả muốn cầm lấy tay Trúc Chi, muốn thay người thân của cô sưởi ấm cho cô, hay ả muốn xem Trúc Chi có thật sự có được cuộc sống hạnh phúc giống như ả đã mơ thấy.Nguyệt Trinh cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Ả mặc kệ mình là người lớn, mặc kệ có người thứ ba đang ở cùng ả và tiểu ma vương, ả nức nở:“Chuyện của Thủy Hà công chúa, thuộc hạ cũng chưa nổ lực hoàn toàn.
Nếu thuộc hạ về kịp lúc đã ngăn được Cố Nhi, ngăn được con bé ấy chuốc tình dược chủ nhân, ngăn được chủ nhân làm ra hành động bại hoại đó.”Huyết Yêu khoanh tay trước ngực, đôi mắt rực lửa nhìn Nguyệt Trinh như muốn ăn tươi nuốt sống ả.
Chỉ có điều Nguyệt Trinh không nhìn thấy được, bởi vì ả đang bận úp mặt vào hai lòng bàn tay của mình.
Ả vẫn còn đang rêи ɾỉ nghe rất thảm sầu:“Thuộc hạ định sẽ nói với chủ nhân người mang tiểu ma vương đi là Nguyên Sâm, không phải Hữu Lực đã gϊếŧ chết đứa nhỏ như lời lão ấy nói, nhưng vẫn chậm một bước.
Đáng lý thuộc hạ nên điều tra ra sớm một chút, đáng lý thuộc hạ phải đến kịp ngăn cuộc chiến nổ ra, đáng lý thuộc hạ phải nói với chủ nhân về sợi tơ hồng nghiệt duyên giữa ngài ấy và công chúa Thủy Hà sớm hơn thì mọi thứ đã khác đi.
Thủy Hà không đến nổi chết, Quỷ vương không phải tự sát, còn Hữu Lực đó cũng không phải tan thành bọt biển.
Hữu Lực là một người tốt, đáng lý anh ta không nên có kết cục bi thảm như vậy.”Trúc Chi lại một lần nữa cầm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Nguyệt Trinh, biết được nỗi lòng sầu muộn của ả.
Cô đã nghe Huyết Yêu nói sơ qua về cô gái Nguyệt Trinh này, cô cũng biết ả là một người trung thành với chủ nhân, cũng là người tốt, nên cô đã có cảm tình với ả một chút.
Khi nghe những lời tự trách của ả, cô càng tin con người trước mặt thật sự lương thiện như trong lời nói của Huyết Yêu.
Vì thế cô muốn ả được an ủi phần nào, cô muốn ả được thanh thản phần nào trong tâm hồn ấy.
Cô nói rõ ràng:“Chuyện đó đã là quá khứ.
Quan trọng là Hữu Lực vẫn còn sống và anh ấy trở thành một người thân không thể thiếu của ta.”Nguyệt Trinh không tin nổi, Hữu Lực còn sống là điều mà ả không ngờ tới.
Ả đã từng tìm kiếm tung tích của Hữu Lực sau khi nghe được tin anh ta tan thành bọt biển.
Ả không tin Hữu Lực lại dễ dàng chết như vậy, nhưng ả có tìm như thế nào cũng không thể tìm ra anh.
Cuối cùng ả đành chấp nhận tin vào chuyện Hữu Lực thật sự đã chết.Nguyệt Trinh muốn chắc chắn chuyện mình vừa nghe là thật, ả quay sang nhìn Huyết Yêu, muốn hắn chứng thực những gì ả vừa nghe là thật.
Và lần đầu tiên ả bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn.
Hình như kể từ lúc xuất hiện cùng Trúc Chi ở đây, hắn luôn im lặng đánh giá Nguyệt Trinh.
Nguyệt Trinh quên luôn chuyện đang kích động với tin Hữu Lực còn sống, quên luôn việc phải nghe một lời xác nhận từ hắn.Huyết Yêu chăm chăm nhìn Nguyệt Trinh khiến ả rùng mình, cái cảm giác lạnh buốt toàn thân này ả chỉ cảm nhận từ ánh mắt tàn độc của Nguyên Sâm trong một lần ả theo dõi lão và biết nhiều chuyện kinh khủng mà lão làm.
Ả không ngờ một vị thần tiên như Huyết Yêu lại mang ánh mắt đầy lạnh lẽo và sát khí (giống ác quỷ từ địa ngục) đến vậy.
Ả quên rằng người này chính là kẻ địch của Quỷ vương, dĩ nhiên hắn phải dè chừng ả, dĩ nhiên hắn phải đối với ả rất lạnh lùng.Nguyệt Trinh đã có thời gian tìm hiểu về thần giữ của Huyết Yêu này, nhưng ả đã đọc rất nhiều sách, đi rất nhiều nơi mà chẳng thu được chút lợi ích nào khiến ả biết thêm về thần giữ của này.
Ả chỉ biết hắn là một kẻ có hành tung bí hiểm, rất ít khi lộ diện ra bên ngoài, hắn chỉ thò cái đầu ra chổ ở của mình khi Tam giới gặp đại họa.Huyết Yêu trong lời đồn là một vị thần tiên tài ba, nhưng lại tự cao tự đại, luôn kiêu ngạo và không xem ai ra gì.
Điều mà Nguyệt Trinh thích duy nhất ở người này là chuyện hắn là bạn thân của Hữu Lực, chuyện hắn là một thần tiên có lòng trắc ẩn và là một tên không hề biết rung động tình cảm là gì.Trúc Chi thừa biết Huyết Yêu đang muốn thị uy với Nguyệt Trinh.
Cô biết hắn đang tỏ thái độ dữ tợn nhằm khiến Nguyệt Trinh sợ té khói, chứ bản thân hắn không hề có sát ý đối với Nguyệt Trinh.
Nếu không hắn đã chẳng căn dặn cô phải tôn trọng tiền bối một chút khi gặp ả.Trúc Chi buộc phải làm tan không khí căng thẳng lúc này, cô nói tiếp khiến bầu không khí trở nên trầm hơn hẳn (và Huyết Yêu đã thôi đằng đằng sát khí nhìn Nguyệt Trinh):“Chuyện quan trọng chính là tôi có nhiệm vụ cần giao cho chị.”Nguyệt Trinh cố phớt lờ ánh mắt đầy quỷ dị của Huyết Yêu, ả tập trung vào nhiệm vụ mà Trúc Chi giao cho mình hơn.
Ả thốt một cách chắc nịch:“Chủ nhân cứ nói, thuộc hạ sẽ dốc hết sức lực, nếu không thuộc hạ sẽ không còn mặt mũi đến gặp Quỷ vương Y Nguyên.”Trúc Chi cố nói bằng một giọng mềm mại, nhỏ nhẹ nhất có thể, khiến câu nói của cô trở thành một câu nhờ vả thông thường hơn mà một câu mệnh lệnh với thuộc hạ của mình:“Tôi và Huyết Yêu đang bận rộn điều tra một vụ án khó, cho nên chưa có thời gian tìm hiểu xem Nguyên Sâm đang âm thầm âm mưu những gì.
Lão ấy đã tái xuất, nhưng vẫn chưa chịu lộ mặt, tôi sợ lão đang âm mưu gì đó.
Chúng ta cần biết lão đang làm gì, có những ai đang núp sau lưng lão.
Chị thấy nhiệm vụ này như thế nào?”“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành tốt.”Trúc Chi chợt nhớ ra trong câu nói trước đó của Nguyệt Trinh có nhắc đến sợi tơ hồng nghiệt duyên.
Cô lên tiếng hỏi:“Làm sao cô biết về sợi tơ hồng nghiệt duyên giữa Thủy Hà công chúa và Quỷ vương?”Trúc Chi hỏi như thể cô chỉ là một người ngoài cuộc chứ không hề có bất cứ mối liên kết gì với hai người kia.
Điều này khiến Nguyệt Trinh có chút bận lòng, ả sợ rằng cô vẫn chưa chịu chấp nhận người cha Y Nguyên của cô, cũng chưa thực sự coi Thủy Hà thành mẹ của mình.
Ả có thể hiểu, dù sao hai người họ chưa ai thật sự ở bên cạnh cô khi cô cần người thân chăm sóc.Nghĩ đến đây cô lại hận lão già Nguyên Sâm vô cùng, chính lão mới là kẻ chủ mưu tất cả mọi chuyện.
Chính Nguyên Sâm là người dối gạt Y Nguyên, rằng thần tiên Hữu Lực đã gϊếŧ chết con của ngài, rằng Thiên giới truy cùng gϊếŧ tận một đứa con lai là con của Thủy Hà.
Bởi vì vậy Quỷ vương Y Nguyên mới dẫn binh đánh chiếm Tam giới.
Chính lão cũng là người khiến Trúc Chi trở thành một đứa trẻ mồ côi ở thế giới này.Huyết Yêu đứng bên cạnh đằng hắng rõ to, coi bộ câu hỏi vừa rồi của Trúc Chi không đúng thời điểm lắm.
Hắn không muốn nhắn đến sợi tơ nghiệt duyên kia, tránh việc làm cô liên tưởng đến số phận của hắn và cô sau này.Huyêt Yêu quay sang nói với Trúc Chi:“Cô hãy ra ngoài đợi một chút, ta có chuyện nói trực tiếp với Nguyệt Trinh.”Trúc Chi gật đầu, rồi ra ngoài đợi.
Hẳn là cô rất muốn biết chuyện bí mật mà Huyết Yêu không muốn cô nghe thấy là gì.
Cô chọn cách tôn trọng quyết định của hắn, và chờ đợi cho đến khi hắn tự mình nói ra cho cô nghe tất cả.
Vì thế, cô không tỏ thái độ gì cả mà chỉ vui vẻ bước ra ngoài ngồi đợi.Nguyệt Trinh cảm thấy rất căng thẳng, không hiểu Huyết Yêu vì sao lại muốn ở riêng với hắn một mình.
Cái cảm giác ớn lạnh, sóng lưng lạnh toát vẫn còn đeo bám ả.
Ả thấy hắn thả một loại khí màu đỏ ra ngoài không khí.
Ả biết thứ đó là gì, ả biết thứ đó ngăn chặn ai đó muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
Ả tin rằng Huyết Yêu không muốn những lời mà hắn sắp nói ra lọt vào tai của Trúc Chi.Huyết Yêu chờ cho đến khi thần khí của mình bao trùm cả hang động mới cất tiếng nói thẳng vào vấn đề:“Y Nguyên nói với ta ngươi đang giữ một cuốn sách cổ quan trọng, một cuốn sách chứa lời nguyền bậc nhất và những thứ chưa từng được tiết lộ ra bên ngoài.”Nguyệt Trinh biết ngay Huyết Yêu đến gặp mình có mục đích này.
Ả đã đoán trước đó rồi, nhưng ả không ngờ hắn lại mở miệng đòi thứ này ngay khi “đuổi” tiểu ma vương ra ngoài.
Đúng là trong một lần truy tìm Du Hồn, ả đã “trộm” được cuốn sách cổ này, cũng rất khó mới thoát được cái gã canh giữ cuốn sách ấy.Nguyệt Trinh mới vừa nghĩ kỹ lại câu nói vừa rồi của Huyết Yêu.
Hắn ta nói người tiết lộ bí mật cho hắn chính là Quỷ vương.
Nhưng điều đó đâu thể nào xảy ra được khi mà Quỷ vương đã chết trong trận chiến ấy.
Không lẽ trước khi chết điều mà ngài nói chính là đưa cho kẻ địch của mình một thông tin quan trọng đến thế sao.Nguyệt Trinh cảnh giác cao độ, giọng trầm xuống như sợ có ai phát hiện môi ả đang cử động:“Làm sao ngươi nghe được Quỷ vương nhắc đến chuyện này nếu như hai người chỉ là kẻ địch?”“Kẻ từ sau khi ta cứu đứa con của hắn, ta và hắn đã kết giao, dù ta vẫn không ưa hắn một chút nào.”“Ta vẫn không tin.”Huyết Yêu nói bằng một giọng đe dọa rõ ràng:“Ngươi không muốn tin thì tùy, nhưng cuốn sách cổ ngươi vẫn phải giao ra đây.
Ta sẽ làm ra một bản sao y chan.
Chuyện của ngươi là khiến nó rơi vào tay của Nguyên Sâm.”Nguyệt Trinh phản ứng lại ngay:“Tại sao? Cuốn sách đó không được phép rơi vào tay Nguyên Sâm, nó có cách khiến thanh kiếm mất đi quỷ khí.
Rất nguy hiểm cho tính mạng tiểu ma vương nếu cuốn sách đó rơi vào tay lão.
Nếu tiểu chủ nhân đã trở thành chủ nhân của thanh kiếm thì sức mạnh của thanh kiếm cũng chính là tính mạng của tiểu chủ nhân.
Điều gì xảy ra nếu Nguyên Sâm lấy hết sức mạnh của thanh kiếm và tiểu chủ nhân sẽ chết?”Huyết Yêu tỏ vẻ không quan tâm mấy những lo lắng của Nguyệt Trinh, hắn chỉ nói:“Đến khi thanh kiếm bắt đầu mất đi quỷ khí, ta sẽ biết phải làm gì.
Trước mắt, ngươi cứ giúp ta giữ bí mật với Trúc Chi cái đã.
Đây là giao kèo riêng của ta và ngươi.”Nguyệt Trinh bướng bỉnh nói (dù mồ hôi của ả đã ướt đẫm tấm lưng):“Điều gì khiến ngươi nghĩ ta sẽ giữ bí mật này với chủ nhân chứ?”Huyết Yêu đáp gọn:“Tính mạng của Y Nguyên nằm trong tay của ta.”Trong con ngươi của Nguyệt Trinh có chút kích động không hề giấu được và Huyết Yêu nhìn ra được.
Ả sợ tin vào những gì mình vừa nghe, ả sợ chuyện Quỷ vương Y Nguyên còn sống sẽ khiến ả chới với.
Ả run giọng nói:“Làm sao ta biết ngươi không dối gạt ta.
Ai cũng bảo chủ nhân đã chết, ngài ấy đã dùng thanh kiếm của quỷ đâm vào trái tim của mình.
Không một ai còn sống dưới mũi kiếm của quỷ.”Huyết Yêu vẫn dửng dưng trả lời:“Đó là chuyện ta muốn người khác tin.
Y Nguyên thật sự chẳng kịp tự sát.
Ta đã kịp bắt y trước khi y thực hiện ý đồ của mình.”Huyết Yêu ném vào người Nguyệt Trinh một thứ gì đó khiến ả loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.
Đó là tín vật của Y Nguyên và ả, tín vật cho biết đối phương vẫn còn tồn tại trên đời này.
Làm sao Huyết Yêu có được nó nếu chủ nhân của ả thật sự đã chết.Nguyệt Trinh nắm lấy cánh tay của Huyết Yêu và ngước nhìn hắn như thể đang nhìn ân nhân cứu mạng của mình, ả nói đầy hy vọng:“Quỷ vương còn sống sao?”Huyết Yêu gạt tay Nguyệt Trinh một cách thô bạo, hắn lạnh lùng nói:“Ta vừa gặp hắn là đến đây gặp ngươi.
Y Nguyên nói với ta ngươi là một kẻ trung thành với hắn.
Hắn hy vọng ta có thể kết nạp ngươi, hắn nói ngươi có ích cho ta.
Cho nên ta mới tiết lộ cho ngươi biết tin này.
Ngươi phải biết một khi tin này lộ ra bên ngoài, tính mạng của hắn cũng kết thúc.”“Tôi sẽ không tiết lộ tin tức này ra bên ngoài.”“Vậy thì ngươi sẽ phải giữ bí mật này với cô ấy.
Đến lúc thích hợp, ta sẽ trực tiếp nói cho ấy biết mọi chuyện về cuốn sách cổ.
Ngươi không nên lo chuyện bao đồng rồi lỡ lời, nếu không ta sẽ bồi táng ngươi cùng Y Nguyên.”.