Lại nói, sau cú đánh nghiêm khắc đầu tiên, âm thanh Hạ Xuân Diệu thê lương từ trong phủ Cửu A Ca truyền ra, mấy trận tiếng chó sủa cũng vang lên. . . Phiên dịch ra. . . Có lẽ là đang lên án hành vi đáng khinh của người nào đó hơn nửa đêm không ngủ, nhiễu chó thanh mộng. . .
"Ba" một cây gậy thô đẹp đẽ nện trên mông người nào đó, vô cùng dùng sức. . . Không trộn lẫn bất kì sự nương tay nào. . .
"Ô ô. . . Ta oan uổng, ta rõ ràng là oan uổng mà!" Tay chân nàng bị bốn hạ nhân giữ chặt trên bãi cỏ, trong mồm nhai lấy mấy cây cỏ, nuối không trôi, phi cũng không ra. . .
"Oan uổng? . . . Hừ. . . Đánh tiếp. . . Sáu. . ." Thái quản gia không tim không phổi đứng ở một bên lành lạnh báo số lượng, nha đầu chết tiệt kia, dám ở trước mặt Cửu Gia hãm hại hắn, lần này nếm đến cái gì gọi là báo ứng đi.
"Ba" lại là đánh mạnh hơn một chút. . .
"Oa a! ! Rõ ràng là ngươi nói mỹ nữ thoát y. . . Ô ô. . ." Nàng dùng sức giãy dụa tay chân, nhưng vẫn là thay đổi không được vận mệnh cái mông chỉ lên trời bị ăn gậy bi thảm.
"Bảy. . ." Còn dám dài dòng. . . Thật là một nha đầu không sợ chết mà. . .
"Oa. . . A! ! Nhẹ chút, nhẹ chút đi mà. . ." Nàng khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng, nhưng mà không thấy gã sai vặt trên đỉnh đầu nâng gậy đánh, lực đạo cắt giảm chút nào, tất cả mọi người đều là cha sinh mẹ dưỡng, cùng là giai cấp vô sản có mâu thuẫn với giai cấp địa chủ, sao lại gấp gáp hại lẫn nhau a. . .
"Tám. . ." Nha đầu chết tiệt kia, còn dám bảo người khác nhẹ chút, hừ, tăng thêm chút âm lượng, nâng đánh gậy liền biết ý tứ của hắn, đánh cho đến chết, cái nha đầu chết tiệt kia. . .
"Ba" lần này quả nhiên rất là nặng.
"Oa! ! Ngươi thật quá đáng, không phải cái mông của ngươi, ngươi đánh cho mặt không đỏ, tim không đau, suy nghĩ một chút cảm thụ của người khác đi!" Nàng nắm lấy sợi cỏ trong tay, cắn chặt hàm răng, mẹ nàng từng nói với nàng, chuyện đau nhất trên thế giới này là sinh tiểu hài, nhưng là nàng trước mắt không có dự định sinh tiểu hài, nàng không cần bọn hắn hảo tâm cho nàng khóa học dự phòng trước đâu. . .
"Chín. . ." Cái nha đầu chết tiệt kia có thể yên tĩnh chút hay không, nhìn thoáng qua Hạ Xuân Diệu nói gì không hiểu, thái quản gia đoán chừng nàng ta là bị đánh đến ngốc. . . Một bên báo số, một bên xoay người chuẩn bị tìm một cái khăn lau thối đến nhét vào miệng của nàng. . . Đã thấy xa xa mấy ngọn đèn l*иg dọc theo đường mà đến, một cỗ kiệu đỉnh lam hoàng màn đang được vây quanh bởi mấy cái gã sai vặt đung đưa về phía bên này. . .
"Bát Gia. . ." Thái quản gia lập tức chân chó khom người, "Bát Gia, ngài hiện tại hồi phủ sao?"
Vải mành vàng bị Bát A Ca vén lên, khuôn mặt tươi cười có chút lay động trước đèn l*иg càng thêm nổi bật, liếc qua người nào đó còn nằm rạp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, kêu trời kêu đất: "Đúng là đã đến giờ trở về. Ngược lại là vất vả cho thái quản gia còn phải tiếp tục bận bịu."
"Không khổ cực, không khổ cực, làm sao lại vất vả được! Đây đều là việc lão nô phải làm, ha ha, cái nha đầu chết tiệt kia, hôm nay làm mất phúc của mấy vị Gia, chính là đánh chết kéo ra ngoài cho chó ăn cũng không quá đáng, là mấy vị Gia có long tốt, tha cho nha đầu chết tiệt này, chỉ là đánh mấy gậy, là nàng nên chịu! A a a a. . ." Thái quản gia gượng cười, vỗ mông ngựa( nịnh nọt), hoàn toàn mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
"Làm sao lại dừng lại, đánh tiếp cho ta ! Còn có hơn bốn mươi roi chờ nàng chịu đấy, tám!" Thái quản gia khuôn mặt tươi cười, vừa nhìn thấy Hạ Xuân Diệu đầu bị đè xuống đất lập tức biến thành mặt chết.
"Tám? Tại sao lại là tám?" Người nào đó ngẩng cao đầu dính cỏ,mặt dính đất, nhắc nhở thái quản gia vừa thấy soái ca liền thần hồn điên đảo, cây gậy thô như thế, nàng cũng không có hứng thú lại chịu thêm bạch bạch hai lần, "Ngươi tính sai rồi, là mười, mười á! Sao ngươi lại thích tám làm gì, tám cái rắm a!"
Cái mông bị đánh , lửa giận cũng nổi lên. . . Đinh Lan nói cái gì phép tắc chết tiệt, toàn bộ đi ra hầm cầu mà ở, dù sao năm mươi gậy đánh xuống, nàng nói không chừng liền phải chiếu lăn một vòng, hồn đoạn Đại Thanh, dứt khoát bay ra khỏi miệng. . .
". . . Ngươi. . . Thật là một nha đầu chết tiệt, Bát Gia ở chỗ này vậy mà nói đại nghịch bất đạo như thế? Đánh cho ta! Đánh lại một lần nữa! Một!" Thái quản gia cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn cũng không dám nhìn vị Gia kia đứng sau lưng hắn có biểu tình gì. . .
"Cái gì?" Đánh lại một lần nữa? Hắn nói đánh lại liền đánh lại sao, mông nàng vừa mới chịu được mấy gậy kia tính là gì? Bị ruồi đốt sao?
"Ba" nàng kháng nghị còn chưa kịp nói, liền bị đè trở lại, lại rắn chắc đánh mạnh một cái, đau đến nàng chảy cả mồ hôi lạnh, cái mông của nàng tuyệt đối nở hoa, so bánh bao nở hoa còn chấn động lòng người hơn, kiều diễm ướŧ áŧ. . .
Nếu không phải trời tối, nàng nhất định phải thấy rõ ràng đến cùng là tên hỗn đản nào giơ gậy đập tận tâm tận lực như thế. . .
Là Đại Hắc ở hậu viện vừa nhìn thấy tiểu lão bà Cửu Gia liền chảy nước miếng, hay là Trương Ngũ mỗi ngày đem tiền chôn cạnh nhà xí, hay chính là Lâm Lục mỗi ngày cùng nha hoàn phòng nàng chạy đến bụi cỏ bên cạnh Tầm Âm Các yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, chế tạo tạp âm. . .
"Ba" lại là một tiếng đánh dày đặc khác. . .
" ô ô. . . Mẹ. . . Mẹ ơi. . . Ô oa oa. . . Con muốn về nhà! Con muốn về nhà! Con về sau cũng không dám mạnh miệng với mẹ nữa. . .Ba ơi, con về sau cũng không tiếp tục đoạt đồ ăn với ba nữa. . . Ô oa oa. . . Con nhất định đi học cho giỏi, hoa lệ tốt nghiệp, tìm nam nhân ở rể tốt cùng đi hiếu thuận với hai người mà. . . Ô oa oa. . . Con cũng không muốn tiếp tục tìm soái ca. . ."
"Người đâu! Tìm cho ta mảnh vải nhét miệng nàng ta lại. . ."
"Thái quản gia, ta nhớ không lầm, ngươi đến phủ Cửu Gia cũng được mười năm rồi?" Một câu đem toàn bộ lực chú ý của thái quản gia đang muốn phát biểu kéo về sau lưng. . .
Câu nói này làm sao nghe lại quen tai như thế. . . Thái quản gia trừng mắt nhìn, vẻ mặt cầu xin quay đầu trở lại, quả nhiên lại thấy Bát Gia dù bận vẫn ung dung vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái mình, động tác này nhìn cũng rất quen mắt. . . Hắn đột nhiên rất muốn khóc. . . Bát Gia. . . Ngài lại dùng chiêu này. . . Lại không thể nói thẳng được sao. . . Hắn lại không thể giống như Cửu Gia cùng ngài làm tâm đầu ý hợp được đâu. . .
"Hồi. . . Hồi Bát Gia. . . Tạ Bát Gia đã quan tâm, là đã hơn mười năm ạ. . ." Hắn tuyệt đối không thể để cho lịch sử tiếp diễn, lần này nhất định phải biết hàm ý trong lời nói của Bát Gia là gì. . .
"Cửu đệ vẫn luôn khen ngợi thái quản gia lao khổ công cao. . ." Mỉm cười, vẫn mỉm cười. . .
". . . Đa. . . Đa tạ Bát Gia, Cửu Gia đề bạt. . ." Mồ hôi lạnh toát mồ hôi lạnh a. . . Thật sự là khen ngợi hắn à. . . Làm sao nghe có chút là lạ. . .
"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Cửu đệ thọ ngày, ra ra vào vào bận bịu cả ngày, rất là vất vả đi." Mỉm cười lại mỉm cười. . .
"Không không không. . . Thay Gia gánh cực khổ là bổn phận của lão nô, lão nô. . ." Mồ hôi lạnh mồ hôi lạnh. . . Đừng đội công lao lớn như vậy trên đầu hắn, hắn già rồi, chịu không nổi. . .
"Cửu đệ luôn luôn thương cảm hạ nhân, huống chi mười năm chủ tớ, tất nhiên là không xem ngươi như người ngoài." Mỉm cười vẫn mỉm cười. . .
". . . Nô tài. . . Nô tài không dám nhận. . ." Mồ hôi lạnh, mồ hôi lạnh. . . Coi hắn là người ngoài đi, coi như hắn cầu Bát Gia. . .
"Nói nhiều như vậy, ngươi cũng nên hiểu rõ rồi chứ?" Mỉm cười vẫn mỉm cười. . .
"Hả?" Bát Gia vừa mới nói cái gì vậy? Hắn làm sao chỉ nghe ra một đống phế. . . Ách. . . Không. . . Là lời vàng bạc không thể hiểu nổi. . .
". . ." Mỉm cười mỉm cười. . . Bát A Ca Dận Tự hít một hơi thật sâu. . . Hắn rõ ràng đem lời, nói đến rất rõ ràng, vì cái gì mà không ai có thể nghe hiểu được chứ? Ánh mắt có chút quét qua, trông thấy người nào đó bị đè xuống đất trực tiếp nhìn chằm chằm mặt hắn, há to miệng, mê mang mà nhìn hắn. . . Trên mặt viết mấy chữ lớn "Ngươi đang nói cái gì vậy. . . Nói nhảm sao" .
Mặc dù hắn cũng rất tinh thông tiếng Mãn, nhưng tiếc rằng những gì hắn vừa mới nói tất cả đều là Hán ngữ. . . Mỉm cười mỉm cười. . . Hắn đã sớm biết, giữa người và người không nhất định có thể dễ dàng giao tiếp với nhau, nhưng không nghĩ tới, người cùng yêu nghiệt giao tiếp càng khó khăn hơn. . .
"Bát. . . Bát Gia. . . Có thể. . . Có thể. . ." Có thể đem lời phiên dịch thành ngôn ngữ hắn có thể nghe hiểu được không, ruột hắn bách chuyển thiên hồi, nhưng dịch ra toàn là không phải vật gì tốt. . .
". . ." Hắn thu lại nụ cười bên môi, nhưng vẫn như cũ không thay đổi được phong độ khiêm tốn toát ra từ xương tủy, một trận gió đêm đem áo choàng hắn thoảng thổi qua, hắn nhấc chân đi đến bên người tên nào đó rất muốn ăn đòn, "Hắn nghe không rõ ta đang nói cái gì, nhưng mà ngươi nghe rõ chưa vậy?"
". . ." Soái ca đang cùng nàng nói chuyện sao? Nàng ngẩng đầu, dưới ánh đèn l*иg, lần đầu tiên nghiêm túc dò xét khuôn mặt của hắn, chân mày dài nhỏ mà nhu hòa, mũi cao thẳng, khóe môi hơi có vẻ đơn bạc. . . Rất đẹp trai. . . Thật sự rất đẹp trai. . . Nhưng nhưng. . . Nhưng mà. . . Coi như hắn đẹp đến mức phải lên trời xuống đất, nàng cũng chỉ có thể vô cùng trầm trọng lắc đầu, nàng thật sự không rõ, cái miệng xinh đẹp kia, tại sao vừa nói liền nhân loại đều nghe không hiểu được chứ? Phải biết cùng soái ca không có tiếng nói chung là một chuyện rất thống khổ. . .
"Nếu đã như vậy rồi, " hắn liếc xéo một chút thái quản gia bên người, hoàn toàn thu hồi mỉm cười, dùng sức đè lại nhẫn ngọc trên ngón tay mình, trong tầm mắt lộ ra một tia lạnh, "Ngươi liền sớm đi về phòng ngươi đi, đóng cửa lại, thắp đèn lên, nghĩ đến Bát Gia ta, niệm một buổi tối, nhìn xem có phải là có thể hiểu được chưa!"
Hít vào một hơi, thái quản gia bỗng nhiên quỳ trên mặt đất: "Bát. . . Bát Gia. . . Nô tài. . . Nô tài. . ."
"Trong miệng toàn là nô tài, nô tài, chẳng lẽ trong lòng căn bản không đem chủ tử ta đây để vào mắt sao?"
"Nô tài. . . Nô tài. . ."
"Còn đứng tại chỗ này làm cái gì?" Hắn cười lạnh một tiếng, khiến cho nhiệt độ ấm áp của mùa thu này đột nhiên giảm xuống, "Chẳng lẽ còn chờ Gia khen thưởng ngươi?"
"Vâng. . . vâng. . .. . ." Thái quản gia đột ngột đứng dậy, mang theo mấy cái gã sai vặt lồm cồm chạy đi, ô ô ô. . . Hắn khiến Bát Gia xưa nay không nổi giận đến nổi lửa, nhưng mà hắn lại một chút cũng kiêu ngạo không nổi. . . Ngược lại, thật sự rất muốn khóc. . .
". . ." Đột nhiên, Hạ Xuân Diệu có chút không làm rõ ràng được tình huống trước mắt là gì, tay chân nàng bỗng nhiên được tự do, khó có thể thích ứng, trợn to mắt nhìn Bát A Ca trước mặt, làm nửa ngày, hắn nói nhảm nhiều như vậy, là đang cứu nàng à. . . Ô. . . Rất cảm động. . . Thật sự cảm động quá. . .
Càng cảm động hơn nữa là cảm giác được anh hùng cứu "Nấm mốc". . . Thực sự không phải tầm thường. . .
Nếu như không phải bởi vì nàng bị đè xuống đất, đánh cho thoi thóp, nói gì nàng cũng phải bắt cho được tay hắn vừa nhìn liền để người ta chảy nước miếng, hô một tiếng: "Đại ca. . . Duyên phận a. . ."
Nàng chớp mắt, cử động bàn tay tê dại của mình, cố gắng vươn tay bắt lấy cái áo choàng đang phiêu trong gió của hắn, rốt cục ánh mắt soái ca nhìn nàng. . . Nói rõ ràng nàng vẫn là có soái ca vận, lúc vừa mới bị đánh , hô loạn cái gì không muốn soái ca, hãy coi như nàng đang đánh rắm đi. . . Dù sao gần đây nàng chỉ một mực ăn khoai lang. . .
Không có đi nhìn thân thể trên mặt đất ngọ nguậy đến gần hắn, Bát A Ca Dận Tự nâng lông mày, xoắn một vòng đôi giày vải dính sương đêm, sải bước lớn, khom người, hạ màn, một lần nữa ngồi trở lại trong kiệu, hóa ra nói chuyện như vậy mới có thể có hiệu quả tức thì, lời nói của Hoàng A Mã quả nhiên rất có đạo lý. . . Hắn nói chuyện đích thật là quá nhẹ nhàng, cho nên mới khiến người ta không thể hiểu nổi. . . Hắn đã cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng, mỗi lần đều rất rõ ràng đem ý tứ biểu đạt ra, làm sao trừ ba con giun đũa kia, liền không ai có thể hiểu được chứ. . . Nhất là những hạ nhân này trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. . .
Hôm nay vận dụng thực tiễn một chút, lời Hoàng A Mã quả nhiên có lý, xem ra sau này hắn thật sự phải sửa đổi một chút phương thức hắn nói chuyện cùng xử thế. . . Ngày mai diện thánh, muốn cám ơn Hoàng A Mã dạy bảo. Còn có chuyện của Thái tử cùng Sách Ngạch Đồ . . . Không biết ngày mai lại là tình cảnh gì đây.
"Hồi phủ đi." Đầu óc hắn nhất thời tràn ngập quá nhiều chuyện, tại Cửu đệ nơi này hỗn loạn một ngày, hôm nay về nhà cần khêu đèn thức khuya xem sổ gấp. . .
"Vâng!" Bọn sai vặt đáp lời, mang theo đèn soi đường Bát A Ca Dận Tự hồi phủ, không ai đi nhìn Hạ Xuân Diệu nào đó ghé vào trong bụi cỏ ngọ nguậy cái mông. . .
Xảy. . . xảy ra chuyện gì vậy. . . Có phải là thiếu mấy cảnh rồi không. . . Theo lý mà nói, không phải là Bát Gia soái ca ôm nàng vào lòng, sau đó thân thiết hỏi nàng có chuyện gì không, chỗ nào đau nhức, giúp nàng xoa xoa, ách, mặc dù bộ dạng kia rất không hoa lệ, sau đó lại hoa lệ đưa nàng về gian phòng, ôm đến trên giường, sau đó cửa liền tự động đóng, đèn liền tự động tắt, lại sau đó cái màn giường liền tự động rơi xuống. . . Lại lại sau đó trời liền tự động sáng. . .
Hoa lệ toàn tập tự động. . . Oa ha ha ha ha. . .
Ách. . . Đằng sau mấy cái cảnh hạn chế cấp, xen vào cái mông của nàng còn đang nở hoa, không thể hoàn thành động tác độ khó cao như vậy, tạm thời để lại sau, về sau bàn lại. . . Nhưng mà ,là tên hỗn đản nào đem cảnh tượng hoa lệ phía trước cũng cho bỏ luôn. . .
Vì cái gì nàng hiện tại còn ghé vào trong bụi cỏ gặm đất, trơ mắt nhìn Bát Gia lơ lửng trên đầu của nàng mà qua, ngay cả góc áo của hắn đều không có đυ.ng phải. . . Ô ô. . . Bát Gia. . . Ngươi đang ngai ngùng xấu hổ gì nữa. . . Nào có anh hùng nào sau khi cứu "Nấm mốc" liền an vị trên cỗ kiệu chạy trốn. . . Nàng biết, ô ô ô. . . Người này thật là cẩn thận quá, nhất định là ghi hận nàng vừa mới nói câu kia "Tám cái rắm a" . . .
Ghi hận thì về ghi hận đi. . .
Tốt xấu gì. . . Cũng trước tiên đem nàng đưa về gian phòng a. . .
Tốt xấu gì. . . Cũng đừng đem tất cả mọi người mắng đi a. . .
Tốt xấu gì . . . Cũng tùy tiện thông báo cho ai đó, còn có cái bờ mông nở hoa đáng thương bé con ghé vào nơi này. . . Chờ đợi khẩn cấp cứu viện. . .
"Ngáp" một nhảy mũi từ trong miệng của nàng bay ra. . .
Tốt xấu gì. . . Cũng để lại một kiện áo choàng cho nàng che đi chứ. . .
Hạ Xuân Diệu, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên được trải nghiệm anh hùng cứu mỹ nhân tại Đại Thanh hoàng triều, cái giá phải trả là cái mông nở hoa thêm một trận cảm nặng. . . Bài học rút ra là. . . Không có thể lực sung mãn, xin đừng bắt chước động tác với độ khó cao như thế. . .