Ái Tân Giác La. Hoằng Huy nằm xuống giường một lần liền qua mất ba tháng, trực tiếp dùng "ngất xỉu" vượt qua năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, chạy đên năm bốn mươi tư. Trong thời gian sốt đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn tìm không ra hướng bắc, trong miệng lẩm bẩm, lại không phải là trách trời thương dân "A Mã, Ngạch Nương, chơi gái tỷ tỷ, Bát thúc", mà là "Mứt quả, kẹo đường, bánh sinh nhật, cơm trứng chiên". Làm cho đám người bầu không khí nặng nề ban đầu không còn gì để nói, đại khái, đây là bệnh đến mức rối tinh rối mù trong truyền thuyết sao. . .
Tứ A Ca giật giật khóe miệng, không biết là nên vui vẻ vì con mình còn có ý thức, hay vẫn là khổ sở vì bản thân làm cha còn không bằng đồ ăn vặt; Tứ Phúc Tấn hạ xuống khăn tay đè lên khóe mắt còn chưa có rơi nước mắt, nắm lấy tay Hạ Xuân Diệu đứng ở một bên lay động một hồi, trong mồm vẫn là câu nói cũ kia "Con trai nhà ta đành nhờ cô vậy" ; Hạ Xuân Diệu ngơ ngác nhìn thoáng qua Bát Gia đứng bên người, nắm tay nàng sau lưng, khẽ ho nhẹ bên môi một chút, ánh mắt liếc nhìn nàng, chỉ lộ ra một chút chỗ dựa ủng hộ tinh thần. . .
(các bạn đọc ở link này https://dtruyen.com/thanh-khong-van-ly/ để ủng hộ mình đã edit cho các bạn đọc nha)
Ngự y để lại phương thuốc, bỏ lại một câu gì mà "Khiếm khuyết bẩm sinh, sau này phải thêm thuốc bổ", nâng lấy đầu của mình, kinh hãi run sợ lặng lẽ đi qua dưới ánh mắt lạnh lùng của Tứ Gia, mà nàng lại bởi vì tiểu gia hỏa bệnh đến mức rối tinh rối mù lần nữa bị cho mượn sang Tứ Gia phủ, vẫn là do Bát Gia đi Cửu Gia Phủ hỗ trợ đánh cái "Giấy vay nợ" . Mà Cửu Gia hoàn toàn không giảng nhân quyền, chỉ nói nghĩa khí huynh đệ, dĩ nhiên là lời gì cũng không có, chỉ là dừng lại một chút, từ trên xuống dưới dò xét nàng một phen, hừ lạnh vài tiếng, ném ra một câu: "Bát Ca nếu muốn, liền mượn đi là được rồi." Đem nàng đuổi đi, haha haha, gượng cười hai tiếng, nàng thật đúng là không có cảm giác tồn tại gì a. Cứ như vậy bị huynh đệ bọn họ mượn tới mượn lui, tnnd. . .
Cái gì gọi là cửa trước cự sói, cửa sau dẫn hổ, cái gì gọi là tái xuất long đàm, lại nhập hang hổ, thì nhìn tình cảnh của Hạ Xuân Diệu nàng đi. Mới thoát khỏi công kích tã của khỉ nhỏ, lại ngã vào trong ấm sắc thuốc của tiểu hài đáng chết, được rồi, nàng thừa nhận, nàng có một chút hơi cảm động, đứa nhỏ chết tiệt bệnh đến bất tỉnh nhân sự, lục thân không nhận, cha mẹ không vung, cũng còn biết chỗ tốt của Hạ Xuân Diệu nàng, chỉ là. . . Hắn có phải là nhớ lệch đi một chút, đem nàng là người cung cấp quên mất, lại tận lực nhớ tất cả những gì hắn từng ăn qua. . . Thực sự là. . . tnnd. . .
Mà tiểu quỷ hoàn toàn không thể cảm nhận được tâm tình của nàng, không phân ngày đêm nhắc nhở nàng là một người không có cảm giác tồn tại.
"Ưʍ. . . Trên trời có mây. . . Kẹo bông to quá. . . Ưʍ. . . Ta muốn kẹo bông. . . Chơi gái tỷ tỷ, tỷ mua cho ta. . ." Nhìn xem, cuối cùng cũng xuất hiện tên của nàng, nhưng mà nàng một chút cao hứng cũng không có. . .
". . . A Mã. . . A Mã. . . Ưm, ta cũng phải "Mỹ nữ thoát y", A Mã. . .Ừm. . . Người đừng tranh với Hoằng Huy mà, người đã có rất nhiều mỹ nữ rồi. . ."
Đương nhiên, bị kí©h thí©ɧ không chỉ là một mình nàng, liếc qua, Tứ Gia đã không biết nên lấy biểu tình gì đi đối mặt với nhi tử bảo bối nhà mình, nàng đột nhiên thấy cảm thông với Ung Chính Đại Nhân, A Men. . . Có thể lôi kéo Ung Chính Đại Nhân cũng mình phiền muộn, thật sự là một lần thể nghiệm mang tính tiêu chí dân chủ mà. . .
Thế là, Ái Tân Giác La Hoằng Huy cứ như vậy khảo nghiệm xong sự nhẫn nại của tất cả mọi người, sau đó, vào một buổi sáng sớm ba tháng sau, duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp lớn một cái, lười nhác, rời giường. . .
Hạ Xuân Diệu vừa bưng chén thuốc đi vào cửa, sững sờ há to miệng, trừng lớn mắt, chỉ vào hắn run rẩy nửa ngày, lão thiên à, không nên trách nàng, nàng đột nhiên nghiêm trọng có cảm giác bị người khác đùa giỡn, nên không biết tiểu quỷ này chỉ là gặp tới mùa đông, liền tùy tiện ngủ đông mà thôi, hiện tại mùa xuân đến, thời khắc hắn hồi xuân cũng đến rồi.
Nhìn xem khuôn mặt nhỏ bé đỏ đến giống như cà chua chín muồi, có chỗ nào giống như người bệnh nặng mới khỏi đâu, không biết còn tưởng rằng, hắn chỉ là sớm làm một chút mộng xuân 18 + cần thiết cho nam sinh lúc phát dục ấy chứ. . .
Nghe thấy tiếng Xuân Diệu, Tứ Gia cùng Tứ Phúc Tấn một mực chú ý đến động tĩnh gian phòng này lập tức xông vào, chỉ thấy khuôn mặt nhi tử bảo bối mỉm cười thật tươi với bọn họ, nghiêng đầu, làm bộ đáng yêu: "A Mã, Ngạch Nương, nhi tử thỉnh an hai người!"
Mẹ kiếp, ngồi ở trên giường ** thỉnh an, thật sự là rất bài bản, nhưng ai cũng không rảnh đi chú ý đến sự bài bản này, Tứ Phúc Tấn đè nén nước mắt vừa muốn rơi ra, mừng rỡ cẩn thận ôm tiểu Oa Oa vào trong lòng, Tứ A Ca cũng thở phào nhẹ nhõm, khom người lấy tay sờ lên trán hắn vẫn còn có chút hơi nóng, đem chăn bông chưa có đắp kín phủ lên người tiểu Oa Oa.
"A Mã, Ngạch Nương, nhi tử nhớ người rất nhiều!" Tiểu hài chết tiệt nắm lấy tay Tứ Phúc Tấn, bắt đầu rót thuốc mê, lại nháy mắt với Hạ Xuân Diệu đang đứng cạnh cửa, giơ nắm đấm với hắn.
"Tỉnh liền tốt, tỉnh liền tốt rồi!" Tứ Phúc Tấn đưa tay vuốt vuốt mái tóc xõa ra của tiểu Oa Oa.
"A Mã, nhi tử có mơ tới người nha!" Tiểu Oa Oa tiếp tục không muốn mặt, nịnh nọt.
". . . Ngược lại là làm khó cho con có hiếu tâm này!" Tứ A Ca bỗng co giật khóe miệng một chút, buồn bực liếc mắt nhìn tiểu Oa Oa một cái, hắn mơ thấy đều là thứ đồ vật gì, mọi người đều tự ngầm hiểu với nhau. . .
Tiểu Oa Oa thè lưỡi, hắc hắc, mơ, đúng vậy xác thực là có mơ tới nha, chỉ là không khéo, mơ tới không phải lúc mà thôi. Liếc qua Hạ Xuân Diệu đứng ở một bên, đã tiếp nhận hiện thực tàn khốc là hắn đã tỉnh lại này, thấp giọng có chút khàn khan nói : "Này, tỷ còn đứng đấy làm gì, không nghe thấy bụng của ta đang kêu sao?"
". . ." Tiểu quỷ chết tiệt, vậy mà vừa tỉnh liền bắt đầu làm mưa làm gió, đem nàng vừa rồi vốn là có chút cảm thấy may mắn mừng rỡ lập tức bị tiêu diệt không còn một mảnh, ngay cả cặn bã cũng không còn lại một chút.
"Chờ một chút!" Tứ Phúc Tấn gọi Hạ Xuân Diệu quay người đang định đi ra ngoài làm chút đồ ăn đến, lôi kéo góc áo Tứ A Ca, "Nha đầu này cũng coi như là tận tâm tận lực, Gia nhìn xem cho thưởng chút gì đi."
". . ." Tứ A Ca nhíu mày, từ trên xuống dưới quan sát một chút người nào đó đứng ở ngoài cửa bị áp bách đến không có tính khí gì, đôi môi khép kín vừa muốn mở ra, đã cảm thấy bên hông siết chặt, cúi đầu xem xét, ngọc bội tùy thân mang theo bên mình đã bị Hoằng Huy kéo xuống, sau đó gấp gáp ném đi cho người nào đó ở ngoài cửa. . .
"Đây là A Mã ta thưởng của tỷ, nếu như chơi gái tỷ tỷ bị quan phủ nha môn bắt lại, liền gọi A Mã ta đi chuộc người! Ha ha ha ha!"
Nàng theo bản năng chụp lấy ngọc bội, ném ánh mắt khinh bỉ với gia hỏa trên giường cười đến nhánh hoa loạn đảo kia: "Ta làm gì phải bị bắt đến quan phủ chứ!"
Hoằng Huy liếc liếc A Mã đang nhướng mày, cùng Ngạch Nương mặt mũi tràn đầy khó hiểu, ngoắc ngoắc ngón tay với người ở cửa, ra hiệu nàng đem lỗ tai đến, nàng rụt cổ một cái, nghiêng người, di chuyển bước chân, đem đầu đưa đến trước mặt hắn, chỉ nghe một trận nhỏ giọng thì thầm bay vào lỗ tai nàng: "Đùa giỡn Hoàng A Ca Đại Thanh, tội danh dâʍ ɭσạи không nhỏ a, nếu như bị Hoàng Gia Gia của ta biết, còn không đem tỷ làm thành dưa leo bị đao đập, đưa đi Ngọ môn chơi sao, hả?"
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, siết chặt ngọc bội trong tay, vội vàng cất nó vào trong ngực, đúng, đúng vậy, cái này có thể giúp nàng miễn phí, mang đầu du lãm một lần Ngọ môn trở về, cất kỹ, nhanh cất kỹ. . . A Men, Hoằng Huy đứa trẻ chết dầm này, không đưa thì thôi, đưa tới lại hào phóng như thế, ừm. . . Vất vả ba tháng vẫn là miễn cưỡng đáng giá a. . .
"Này, chờ đám người A Mã ta đi rồi, đi trên đường nhớ giúp ta mang hộ chút ăn vặt trở về a, nhưng không cho phép để người ta bắt được, đương nhiên, dùng tiền của tỷ!" Nhỏ giọng bàn giao tiếp tục bay vào trong tai nàng.
Nàng co giật khóe miệng, nhìn hắn một cái: ". . . Chẳng lẽ, đây mới là mục đích chân chính của ngươi sao?" Bảo A Mã hắn cầm ngọc bội câu dẫn nàng đến bên giường, là để đồ tể ( gϊếŧ mổ) hầu bao của nàng sao?
"Tỷ cho rằng ta bệnh đến hồ đồ rồi sao? Hừ!" Hắn cũng nghiêm túc, nhướn cao lông mày, nhàn nhã nằm xuống, tiếp tục lôi kéo tay Tứ Phúc Tấn, "Ngạch Nương, bệnh của Hoằng Huy sợ là không có khỏi nhanh như vậy, còn có chút choáng váng, muốn ngủ thêm một chút. . ."
"Được, được rồi, con ngủ đi, ta và A Mã con ra ngoài, lát nữa lại gọi ngự y tới xem một chút, a!" Tứ Phúc Tấn nghe xong, không nghi ngờ gì cả, đứng lên, lôi kéo Tứ Gia rõ ràng đã nhìn ra âm mưu quỷ kế của người nào đó, lại ngại hắn đang bệnh tật, không có vạch trần, chỉ là vung tay áo lên đi theo ra ngoài.
"Thất thần làm gì, không có tiền, đi tống tiền Bát thúc nhà ta đi!" Tiểu quỷ tiếp tục bày ra dáng vẻ "Ta vô lại đó, ta sợ ai chứ ", nằm lỳ ở trên giường, híp mắt, lại duỗi chân nhỏ ra đạp đạp nàng.
. . . Bát Gia, nhà ngươi đây rốt cuộc là cháu trai hư hỏng gì a, DNA biến thể, biến dị, biếи ŧɦái, cũng không thể triệt để như vậy chứ. . . Huhu. . .
Đương nhiên, nàng cũng học rất giỏi, hầu bao nàng tràn ngập nguy hiểm, còn bị tiểu địa chủ tàn khốc áp bách xuống tới như vậy, vậy của hồi môn nhỏ của nàng liền phải cùng nàng vĩnh biệt thiên nhân. Thế là, sau mấy ngày bị áp bách, nhìn xem túi tiền của mình càng ngày càng xẹp, nàng triệt để đem lương tâm của mình ném vào trong tiệm cầm đồ, làm ra quyết định không đáng một đồng, hạ quyết tâm chắc chắn, mở ra móng vuốt, đem ma trảo vươn ra trước bạn trai của mình: "Đưa tiền đây!"
Bạn trai của nàng, ưu nhã vén tay áo lên, đem bút lông trong tay gác lại, nhìn thoáng qua tư thế của nàng, ngước mắt ném ra một cái trăm vạn Volt mỉm cười: "Ăn cướp?"
"Ừm, cướp sắc!" Nàng lập tức bị điện giật đến không biết trời nam đất bắc, choáng váng quả quyết muốn cọ xát trên thân người ta, lại bị bạn trai đang xử lý quốc gia đại sự, đưa tay đẩy trán nàng sang một bên, hai cánh tay ngắn ngủn, không cam lòng vươn ra phía trước, trong miệng nói ra những lời không sạch sẽ: "Thôi nào, ôm một chút thôi, huhu, ta đều bị cháu trai nhà huynh giày vò đến hỏng rồi, đều nói xong cả rồi, huynh phải đền bù tinh thần cho ta!"
"Những lời này, nàng ngược lại là nhớ rõ, trước khi ta rời kinh, nàng thế nhưng là đã nhớ rõ ràng rồi? Hả?" Hắn cũng không vội, ngồi trên ghế bên cạnh, đùi phải nhàn nhã gác trên chân trái, tay tiếp tục giữ lấy trán của nàng, nhìn xem nàng ở trước mặt mình giương nanh múa vuốt.
"Ách?" Nàng làm gì có thời gian để ý đến hắn nói cái gì, hắn vừa mới bày ra bộ dạng lười biếng như này, trong đầu nàng chỉ còn lại ba chữ --- "Ăn đậu hũ" thôi. . . Huhu, vì sao tay nàng lại ngắn như vậy, với không tới, với không tới nha. . .
"Không nhớ rõ, đúng không?" Hắn mỉm cười với nàng, xác nhận lại một lần cuối cùng, bởi vì bệnh của Hoằng Huy nên mới trì hoãn, nhưng mà, nàng vậy mà cho hắn quên mất không còn một mảnh, lộ ra vẻ mặt cực độ mê mang cho hắn nhìn, hừ, rất tốt.
Vừa mỉm cười, vừa cầm lên cổ áo nàng, quyết định một lần thanh lý môn hộ: "Đứng ở ngoài cửa, nhớ ra thì mới được vào!"
"Huynh, không phải chứ? Làm thật sao?" Nàng bị hắn ném ra ngoài, "Đừng mà, nếu như đem ta ném ra bên ngoài, huynh khẳng định sẽ đau lòng, sẽ luyến tiếc, sẽ khổ sở, đừng tra tấn chính mình mà! Sao phải khổ như vậy chứ?"
". . ." Hít sâu một hơi, tận lực bảo trì khuôn mặt tươi cười của mình, đối phó với phương pháp da mặt dày, do nàng ban tặng này, hắn cũng nghiên cứu ra không ít, đem cổ áo nàng nhấc lên, đứng ở cổng ném đi, quay người, đóng cửa, vỗ tay, một mạch mà xong, xử lý xong tai họa nào đó, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh bàn, xử lý quốc gia đại sự của hắn.
Cầm bút, ánh mắt dừng lại bên trên cửa thư phòng một lúc, cũng không thấy bên ngoài có phản ứng gì, an tĩnh đến có chút quỷ dị, hoàn toàn không hợp với đức hạnh da mặt dày lại khó chơi thường ngày của người nào đó, hắn nhíu mày, đối với chiêu thức lạt mềm buộc chặt này của nàng, khịt mũi coi thường, tiếp tục cúi đầu nhìn sổ gấp của hắn. . .
Bĩu môi, ánh mắt trừng trên cửa thư phòng một hồi lâu, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, an tĩnh đến mức khiến người ta khinh bỉ, cùng với Bát Gia bình thường cách không được bao lâu liền ra ngoài nhìn xem sắc trời, hoặc là mở cửa cảnh cáo nàng không nên náo loạn ầm ĩ, nghiêm trọng không hợp, nàng nhíu mày, không phải thật sự tức giận chứ, đừng nhỏ mọn như vậy nha, nàng không phải là cố ý không nhớ rõ chuyện hắn nói muốn dẫn nàng tiến cung đâu, chỉ là chỗ cha nương hắn ở kia, để lại cho nàng bóng ma tâm lý tương đối nghiêm trọng nha, nàng phải vượt qua một chút, mới có thể hoa lệ bước ra bước đầu tiên. . . Mà lại, gặp mẹ chồng, nào có như hắn nghĩ nhẹ nhàng như vậy, cha nương nàng lại không ở nơi này, hắn cũng không cần sầu muộn, chỉ cần nghĩ tới, nàng liền khẩn trương đến đau bụng rồi, ôi nha, lại đau rồi. . .
Nàng quệt quệt khóe môi, đang muốn ngồi xổm trên mặt đất chơi với kiến một hồi, lại phát hiện ra trời tuyết lớn, tất cả kiến đều trở về đi ngủ, chỉ còn lại một mình nàng, đáng thương bị bạn trai vứt ra ngoài phạt đứng, hít hít nước mũi bị đóng băng, đột nhiên cảm thấy bên tai dán lên vật gì đó, một trận nóng bỏng, nàng rụt cổ một cái, liếc qua bên phải, đã thấy một cái lò sưởi ấm tay nhỏ lướt qua lỗ tai nàng, bị ném vào trong tay nàng, nàng ngước mắt nhìn hắn vừa đem lò sưởi đặt vào trong tay nàng, vừa nhìn cũng lười nhìn, liếc nàng một cái, quay người muốn đi. . .
". . . Ngạch Nương huynh có thích hoa mai (mận đông) không?" Nàng một tay cầm lò sưởi, một tay nắm lấy góc áo người đang cất bước muốn đi, xong đời rồi, một cái lò sưởi liền đem nàng cảm động đến mức thật sự muốn đem mình bán cho hắn a, nàng thật sự là triệt để không có tiền đồ đến nhà bà ngoại mà.
". . ." Hắn dừng bước, đưa lưng về phía nàng, tay lại tùy ý để nàng nắm lấy, rõ ràng cảm giác gia hỏa ngồi xổm kia lại khôi phục hình tượng da mặt dày, móng vuốt nhỏ lạnh buốt hăng hái chui vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, cười khẽ một tiếng , mặc cho nàng giương oai. . . Nhíu mày, ". . . Nàng muốn tặng sao?"
"Ừm. . . Chẳng qua trong hoàng cung lớn như vậy, nên có thứ đồ chơi đều có. . ." Nàng một tay giữ lò sưởi, một tay phi lễ, thực sự không vui vẻ gì.
". . . Ta thấy chưa chắc. . ." Hắn nhíu mày, xoay người lại, đối mặt với nàng, "Có một số loại hoa, nơi đó cả một đời cũng không nở ra được, cho dù không cẩn thận nở ra, trừ phi thay đổi màu sắc, nếu không, cuối cùng cũng không thể sống nổi."
“......”
"Nghe không hiểu?" Hắn cười hỏi nàng.
"Hoàn toàn nghe không hiểu!" Nàng cũng rất không khách khí nói cho hắn biết, thiên thư của hắn trong lúc lơ đãng, lại lần nữa thăng cấp, A Men. . .
"Không hiểu cũng tốt." Hắn chỉ là mỉm cười giang tay ra với nàng, ra hiệu nàng không cần phải hiểu, chỉ cần biết ăn đậu hũ như thế nào là được.
Nàng cũng nghiêm túc, lập tức đưa những lời nàng nghe không hiểu vứt ra sau đầu, một lòng chỉ nghĩ đến đậu hũ trước mắt, bất chợt ngã nhào vào lòng hắn.
"Đến ngày mai, cùng ta tiến cung? Hả?" Hắn nhìn thoáng qua cái đầu đang làm văn chương trên l*иg ngực hắn, sau khi nghe thấy lời hắn nói, dừng lại một chút, lại lập tức dùng sức gật đầu xuống. . .
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng lại đè nén xuống, chỉ là nhìn thẳng vào cảnh tuyết rơi trước mặt. . . Thu lại nhiệt độ trong lòng.