Tháng sáu Bắc Kinh, nắng bắt đầu dần dần độc lên, nhưng đến ban đêm, vẫn là gió mát từng trận, tiếng côn trùng kêu nối liền không dứt, liên tiếp, bầu trời đầy sao lượn lờ, lấp lánh không thôi, ngày tốt cảnh đẹp như thế, lại xảy ra trên người Hạ Xuân Diệu vừa tiễn Bát Gia ra khỏi thành Bắc Kinh, nàng thở dài ngao ngán, cảm thụ một chút cái gì gọi là vạn niệm câu khôi*, quay đầu liếc mắt nhìn Hoằng Huy ghé vào trên lưng mình, che kín áo ngoài của nàng, ngủ ngon đến phiêu dật vô cùng. . .
(vạn niệm câu khôi: có nghĩa là mọi suy nghĩ và kế hoạch đã tan tành, như tro tàn. Diễn tả sự thất vọng và hụt hẫng tột độ.)
Thật muốn khóc a, vì sao trong thời điểm yêu đương mặn nồng như này, nàng lại phải cõng sữa Oa Oa của giai cấp địa chủ mỗi ngày doạ dẫm tống tiền nàng, tiễn hắn về nhà chứ. . .
Cũng không biết đám người Bát Gia đã đi tới chỗ nào rồi, hắn không có nói chuyện vớ vẩn với người lạ đi, không có bị cái gì sắc lang nhìn trúng đi, không có nhặt đồ trên đất ăn đi. . . Không có. . .
"Tiểu quỷ chết tiệt, không cho phép chảy nước miếng vào quần áo của ta!" Cảm giác được trên lưng một trận lạnh buốt, nàng nhẹ nhàng nâng hắn lên cao chút, để đầu của hắn tựa vào bờ vai của nàng, tiếp tục bước từng bước nặng nề.
"Ừm. . ." Tiểu quỷ mơ hồ đáp lại một tiếng không rõ, "Lạch cạch lạch cạch" mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé âm ấm vào cổ nàng, cọ đến mức nàng nổi lên một trận long trời lở đất da gà. . . Đột nhiên có thể trải nghiệm một chút vì sao Ung Chính Đại Nhân lại cam tâm tình nguyện bị tiểu quỷ này hù dọa đến sửng sốt, tiểu quỷ này tuyệt đối có tiềm chất làm họa thủy* mà, làm cho người ta thật sự cam lòng bị hắn nô dịch a. . .
(họa thủy trong hồng nhan họa thủy)
Nhìn thoáng qua Tứ Gia phủ đang ở trước mắt, nàng tăng tốc bước chân, cuối cùng lại sợ đánh thức tiểu quỷ trên lưng mà không có chạy.
Hai ngọn đèn l*иg ở trước cửa phủ lắc lư một trận, chập chờn cái bóng, nàng dùng tay áo lau lung tung mồ hôi trên trán, bước lên bậc thang. Đang chuẩn bị gõ cửa, gọi mấy hạ nhân ra nghênh đón Thiếu chủ tử bọn hắn trở về, lại nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, tay phải của nàng còn đang giữ vòng cửa trên cánh cửa sơn đỏ, tay trái nâng cái mông nhỏ của Hoằng Huy, xoay đầu ra sau lưng, chỉ thấy Tứ A Ca đang từ trên ngựa xoay người xuống, gã sai vặt đi theo lập tức cúi người xuống, đi đón chân chủ tử xuống ngựa, có lẽ là mới từ trong cung trở về, một thân triều phục trong đêm tối thật chói mắt.
Nhắc tới điều hoà không khí, hiệu ứng cũng là đến rất nhanh, Tứ Gia vừa đến liền kèm theo một trận gió mát, thổi đến mức nàng phản xạ có điều kiện rùng mình một chút, tay nắm lấy vòng cửa lập tức trượt xuống dưới, cũng bất chấp tất cả quỳ trước rồi lại nói, ngồi xổm người xuống, lúc này muốn đứng dậy mới nhớ ra sau lưng còn có một cái mai rùa đen, trong nháy mắt trên nặng dưới nhẹ, cộng thêm tiểu não nàng nhất thời bãi công, không thể giữ cân bằng, hai chân co quắp như con cóc, "Ba" một tiếng, đặt mông ngồi trên mặt đất. . .
". . . Tứ. . . Tứ. . . Tứ Gia cát tường. . ." Mặc dù tư thế thỉnh an của nàng có chút thất bại, nhưng ít ra thanh âm của nàng vẫn rất có thành ý, không phải sao? À, còn có tiếng run rẩy nữa. . . Xem xét nàng còn không chối từ vất vả, không cần tiền công, không vì danh lợi thay hắn đưa nhi tử trở về, mặc dù, nửa đường mấy lần dấy lên ý nghĩ xấu xa muốn đem con trai của hắn bán đi làm đồng dưỡng phu (con rể nuôi từ bé) . . . Nhưng là, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ), nàng đã nhịn xuống, nhịn xuống một cách ngoạn mục mà, cho nên, nàng vẫn là lương dân, cho nên. . . Làm ơn tuyệt đối đừng chặt đầu nàng mà. . .
". . . Ta là nên bảo cô đứng dậy, hay vẫn là bảo cô tiếp tục ngồi?" Tứ A Ca rũ tầm mắt xuống, hai tay khoanh ngực, nhìn xem nàng cõng Hoằng Huy, ngồi dưới đất, hóa ra người thỉnh an là nàng, còn thoải mái hơn so với người được thỉnh an là hắn, ngồi dưới đất còn dương dương tự đắc, phương pháp thỉnh an như này cũng nên cầm đi tuyên truyền rạng rỡ một chút không phải sao? Hừ. . .
". . ." Huhu. . . Nàng cũng nhớ rõ mà, thế nhưng là nhi tử nhà hắn nghiêm trọng hạn chế hành động của nàng, cố gắng nhúc nhích thân thể một chút, tay trái nâng Hoằng Huy, tay phải chống lên mặt đất, hai chân co quắp cố gắng đứng dậy, nhưng khi vừa muốn đứng lên trong chốc lát, hít vào một hơi, nghiêng thân thể, lại ngồi xuống. . .
Tứ A Ca nhíu mày, nhìn nàng có chút khó chịu rụt cổ, còn không ngừng run rẩy, nhíu mày: "Làm sao, còn biết mất mặt rồi? Đỏ mặt cái gì?"
". . ." tnnd, ai mất mặt chứ, là đứa con trai lưu manh nhà hắn tại cổ nàng thổi hơi nóng bừa bãi a, thổi đến chân nàng đều mềm nhũn, huhu. . . Thằng nhóc chết tiệt, vậy mà lại ở trước mặt A Mã hắn đùa giỡn khuê nữ nhà lành, a. . . Không muốn. . . Không muốn thổi nữa, cứu. . . Cứu mạng a. . .
Hắn nhìn nàng cau mày, phảng phất như ẩn nhẫn cái gì đó cắn chặt khóe môi, mặc cho vết ửng đỏ từ hai má đốt tới mang tai, không có nói thêm cái gì, chỉ là nhếch nhếch khóe môi, cúi người xuống, kéo khuỷu tay phải của nàng, đưa nàng từ dưới đất đứng lên. . . Liếc về phía sau một cái, nhi tử nhà hắn đang tiến hành hoạt động phi lễ trên cổ người khác, hô hấp đều đều, mỗi lần đều thổi qua cổ người nào đó, mang theo từng chuỗi run rẩy, mạnh mẽ đè nén xuống ý cười trong mắt, giả vờ che giấu ho khan một tiếng: "Hôm nay lại đi tới chỗ nào rồi?"
". . . Hồi. . . A. . . Hồi. . . Tứ Gia, ngay. . . Ngay tại thành Bắc Kinh mù. . . A. . . Mù quáng dạo lung tung. . ." Mẹ ơi, muốn thẩm vấn thì đón con trai của hắn về rồi hỏi thêm nha, mặc dù con trai của hắn chưa chắc sẽ nói thật, nhưng chuyện này dù sao cũng là việc nhà, nàng chỉ là tiểu tùy tùng vô tội mà thôi, huhu. . . Vừa chịu đựng nhi tử nóng hầm hập phi lễ, vừa chịu đựng lão cha hắn lạnh lẽo thẩm vấn, nàng còn muốn sống hay không chứ, quả thực chính là tiêu chuẩn băng hỏa lưỡng trọng thiên a, A Men. . .
Hắn nhìn vẻ mặt nàng cực độ vặn vẹo, cũng không hỏi thêm gì nữa, duỗi duỗi tay ra với nàng, nàng lập tức như nhặt được lệnh đặc xá, quay lưng đem sữa Oa Oa phía sau đưa về trong tay A Mã hắn, sữa Oa Oa bất mãn vì bị di chuyển nghẹn ngào một tiếng, Tứ A Ca đành phải tự mình đưa tay ôm lấy tiểu Oa Oa.
Cảm giác người đã được đón lấy, nàng đang muốn buông lỏng một hơi, lại đột nhiên cảm thấy da đầu một trận đau nhói: "Ôi! Đau quá!"
Nàng liếc xéo sau lưng một chút, chỉ thấy người sữa bé con kia rời khỏi thân thể của nàng, ghé vào trên vai Tứ A Ca tiếp tục chảy nước miếng, thế nhưng là móng vuốt lại túm lấy bím tóc sau đầu nàng, làm sao cũng không chịu buông tay. Cái này thì cũng thôi đi, cái Oa Oa đáng chết này lại đem tóc của nàng chộp vào một bên gương mặt A Mã hắn, huhu, Ung Chính Đại Nhân, tha thứ cho tóc nàng đại nghịch bất đạo đi, nó không phải cố ý chọc giận long nhan đâu. . .
Nàng uất ức nhìn thoáng qua Tứ A Ca lành lạnh đứng tại chỗ, đời này của nàng cũng coi như sống không vô ich, đem mặt một lần tại trước mặt Ung Chính Đại Nhân ném tới không còn một mảnh, khóc lóc một chút, dùng ánh mắt siêu cấp ủy khuất nhìn tròng mắt Tứ A Ca đang nhìn lại nàng, giơ tay lên, ra hiệu nàng có thể dĩ hạ phạm thượng làm một chút văn chương trên gương mặt của hắn hay không. . . Ách. . . Đương nhiên, nàng cam đoan tuyệt đối ôm tâm lý tôn kính, kính ngưỡng, cùng cung phụng làm chuyện này. . .
Tứ A Ca hai tay đang ôm sữa Oa Oa nằm nghiêng trong ngực mình, chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác tránh khỏi lọn tóc trêu chọc, khẽ gật đầu với nàng, ra hiệu nàng nhanh giải quyết mấy sợi tóc lộn xộn của mình hại nước hại dân đi. . . Nếu không hắn không ngại giúp nàng đem tóc của nàng giải quyết tại chỗ. . .
Nàng thống khổ nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy vươn móng vuốt không biết còn có thể giữ được hay không, híp mắt, cẩn thận tới gần gương mặt Ung Chính Đại Nhân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của sữa bé con, nắm chặt lấy đầu ngón tay hắn, nào biết được tiểu quỷ chết tiệt này vậy mà hoàn toàn không thông cảm cho tâm lý tiểu thị dân run tán xương cốt của nàng ở trước mặt Hoàng đế, sống chết níu giữ tóc trong tay, bàn tay nhỏ nhắn còn quá phận quấn lấy cổ A Mã hắn, nàng lặng lẽ liếc qua Tứ A Ca chỉ là đứng tại chỗ, không chút biến sắc, mặc cho nàng gây ra tai nạn và rắc rối cho Hoàng tộc, lần nữa nuốt xuống ngụm nước bọt, tiếp tục cúi thấp đầu cùng đứa trẻ đáng chết đấu tranh đến cùng.
". . . Cầu xin ngươi, tiểu tổ tông, buông tay ra đi! !" Nàng vừa nắm chặt lấy móng vuốt nhỏ của Hoằng Huy, vừa nghiến răng nghiến lợi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Tứ A Ca bình ổn hô hấp, không khí ấm áp từ mũi thở ra, nện vào trên người nàng liền biến thành gió lạnh, thổi đến da đầu nàng tê dại một hồi, huhu. . . Không muốn hai cha con đều đến ức hϊếp mái tóc đáng thương của nàng a, nàng còn chưa muốn làm ni cô, nàng còn phải đợi Bát Gia trở về động phòng hoa chúc nữa đấy. . .
Không có cách nào khác, đành phải dùng gian kế, nàng buông công việc trong tay xuống, vươn hai móng vuốt ra, cong cong ngón tay, cười gian một tiếng, luồn vào giữa eo Hoằng Huy, thu lực một chút, lập tức đạt được phản ứng không thoải mái vặn vẹo của đứa nhỏ trong ngực, miệng nhỏ còn khẽ kêu một tiếng: "Ưʍ. . . Ngứa. . ."
Bàn tay nhỏ bé túm lấy bím tóc rốt cục cũng nơi nới lỏng, nàng lập tức nhắm ngay thời cơ, đem bím tóc mình rút ra, kết quả lại bởi vì phản ứng quá nhanh, tốc độ quá mạnh, đem bím tóc của mình trên môi Ung Chính Đại Nhân "Bá" rút mạnh một cái. . . Trong nháy mắt, nàng cảm thấy một trận thanh âm ngũ lôi oanh đỉnh* nện xuống đỉnh đầu nàng. . .
(ngũ lôi oanh đỉnh: Con người làm điều ác sau này sẽ bị trời trừng phạt bằng nhiều hình thức.)
Xong rồi, lần này dù không được đưa nàng đi am ni cô, cũng phải đem tóc của nàng cạo sạch sẽ, treo lên biển hiệu "Ngang nhiên trêu chọc Hoàng đế đại nhân tương lai " mang đi diễu hành trên phố.
Nàng run rẩy miệng, nắm bím tóc của mình, cực lực lắc đầu muốn chứng minh trong sạch của mình, nhưng thân thể không khống chế được lui lại về sau, lảo đảo một cái, từ trên bậc thang lăn xuống. Nàng cũng không hàm hồ, trở mình bò dậy từ dưới đất, nhìn cũng không dám nhìn vẻ mặt Tứ Gia, ngay cả đất trên người cũng không kịp vỗ, che lấy cái mông bị ngã đau đớn, dang chân ra, "Huhu oa oa" lộn nhào, chạy vào trong màn đêm, đưa tư thế anh hùng liều lĩnh bất chấp tất cả vì bảo toàn mạng sống của nàng mạnh mẽ phát huy. Coi như muốn bị chặt đầu, cũng phải sống qua đêm nay, chết tử tế không bằng còn sống a. . .
Mà lúc này, sữa bé con bị làm ầm ĩ một trận từ trong mông lung dụi dụi con mắt, nhìn xem A Mã đang ôm mình, ngáp một cái: ". . . Ừm. . . A Mã. . . Tỷ ấy đưa ta về sao?"
"Ừm." Tứ a ca không có đi xem bóng dáng chạy vào màn đêm kia, quay người, vượt qua ngưỡng cửa, đi vào trong phủ.
". . . Ừm, quần áo còn chưa có trả lại cho tỷ ấy nữa." Hắn nhìn thoáng qua áo choàng phủ trên người, vừa mơ hồ tựa ở trên vai Tứ A Ca. . .
". . ." Tứ A Ca kéo áo choàng trên người sữa bé con, che kín thân thể nhỏ bé của hắn. . .
"A Mã. . ."
"Hửm?"
Hoằng Huy vừa ngủ gật, vừa yếu ớt hỏi, "Con ngủ mơ sao? Hình như con nhìn thấy người đang cười?"
". . . Mệt rồi thì nhanh ngủ đi." Hắn không có đáp lời, chỉ là đem đầu tiểu Oa Oa đặt trở lại đầu vai của mình.
Đầu tiểu Oa Oa dán lên bả vai Tứ A Ca, ánh mắt lướt qua đầu vai của hắn, rõ ràng nhìn thấy bóng dáng liều mạng phi nước đại kia, chạy nhanh như vậy làm gì chứ, cũng không có người đuổi theo nàng ta, A Mã nhà hắn chỉ là cười cười nàng mà thôi, chẳng qua chỉ là cảm thấy nàng ấy vẫn là tương đối buồn cười mà thôi. . . Chỉ là. . . Hừm. . .
Phi nước đại hơn tám trăm dặm, lau một đầu đầy mồ hôi nóng, xoa xoa cái mông còn mơ hồ đau nhức, cuối cùng quay người xác định một chút, Tứ Gia hoàn toàn không có phái cái gì sát thủ truy sát nàng dọc đường, cũng không có để cái gì quan binh giơ bó đuốc mời nàng đến Hình bộ đại lao ngồi một chút, càng không có thi hành mệnh lệnh âm hiểm "Đóng cửa, thả chó" với nàng, lúc này mới khẳng định bản thân lấy dạ tiểu nhân, đo lòng Hoàng đế, đè ép một chút tim sắp nhảy ra cổ họng, đem bím tóc sau đầu mình lôi đến trước mặt, tường tận xem xét một hồi. . .
Cái này tốt xấu gì cũng là lọn tóc nhận qua sủng hạnh của Ung Chính Đại Nhân, không biết, chờ sau này Ung Chính đăng cơ, sau đó có thể tăng giá trị không ta, đem lọn tóc này đâṁ một cái cắt xuống, biết đâu có thể bán được giá tốt a. . . Hắc hắc. . .
Vừa nghĩ vừa bước vào cửa chính Cửu Gia Phủ, đang chuẩn bị bò về phòng của mình ngủ ngon, sờ soạng cái bụng có chút đói, không biết hai ngày nay đầu bếp đại thúc lại phát tính tình gì, cắt đứt lương thực của nàng mấy ngày, ăn bánh bao lâu như vậy, bây giờ liền không có ăn, bụng trống rỗng không nói, ngay cả cảm giác cũng đều trống rỗng, ưm, thật muốn ăn bánh bao ấm ấm nha. . . Dù sao hiện tại nàng cũng là VIP a, đến phòng bếp a kiếm chút đồ ăn, đoán chừng thái quản gia cũng sẽ không làm gì nàng đâu?
( các bạn đọc ở link này https://dtruyen.com/thanh-khong-van-ly/2/ để ủng hộ mình đã edit cho các bạn đọc nha)
Hạ quyết tâm, rẽ hướng đi đến phòng bếp, muốn đi phòng bếp phải đi ngang qua viện tử mấy tiểu lão bà của Cửu Gia, nàng rụt cổ lại, cân nhắc bước chân, đang chuẩn bị lén lút thậm thụt lẻn đi qua, đã thấy viện tử Hoàn Nhan phu nhân có chút khác biệt, đèn đuốc sáng trưng có hơi khoa trương, lại không giống như có việc gì vui, chẳng qua nàng cũng không có ý định quản chuyện bao đồng, đang chuẩn bị một đường chạy qua, lại bất ngờ bị tiểu nha đầu bưng chậu nước đυ.ng vào ngực.
Một chậu nước lẫn máu đổ thẳng lên người nàng, nàng mở to hai mắt nhìn, nhìn thoáng qua bản thân cả người đỏ tươi, lại nhìn tiểu nha đầu kia sắc mặt hoảng hốt, ai nha, đây không phải chính là tiểu nha đầu lần trước đạp nàng một chân sao. . . Đây là làm gì vậy, xảy ra cái gì vụ án gϊếŧ người hay là thảm án diệt môn sao? Vậy nàng hẳn là nên chạy trốn, chứ không phải là đứng ở chỗ này ngẩn người mới đúng. . .
"Cô là nha đầu phòng nào?" Tiểu nha đầu có chút hoảng loạn, nắm lấy Xuân Diệu đang muốn quay người bỏ chạy, muốn nhìn cho rõ ràng, vừa thấy là nàng, liền thở phào nhẹ nhõm, "Là cô à! Là cô thì tốt, là cô thì ổn rồi, mau mau, mau đi đổi chậu nước nóng đến!"
Nói xong, không đầu không đuôi đưa chậu rửa mặt trong tay còn đựng máu nhét vào tay Xuân Diệu.
"Cái này. . . Đây là?" Nàng không hiểu nhìn thoáng qua chậu nước trong tay mình. . . Thật là một vũng máu lớn, nhưng nàng không phải là Hấp Huyết Quỷ a ( quỷ hút máu), cái này không thể lấp đầy bụng nàng, nàng muốn đi ăn bánh bao cơ. . .
"Cô vẫn chưa hiểu sao, phu nhân nhà ta muốn sinh rồi! Bà đỡ mới vừa đi vào thôi, ta phải vào trong hầu hạ!" Tiểu nha đầu gấp gáp quay đầu thăm dò trong phòng, sắc mặt lộ vẻ khó khăn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Cô lại không phải là nha đầu trong phòng phu nhân khác, có lẽ là sẽ không làm ra trò gì mới đúng. . ."
Làm ra trò? Làm ra trò gì chứ, nàng chỉ là nghĩ đến trò vào phòng bếp làm chút điểm tâm, biến ra chút đồ ăn gì đó mà thôi, nhưng bây giờ cả người bị làm thành hình tượng người phát ngôn cho phim kinh dị đứng ở đây, huhu. . . Sadako cũng sắp bị nàng dọa cho nằm sấp rồi đấy. . .
"Cô còn ngẩn người làm gì nữa! Còn không mau đi bưng nước nóng đến!" Tiểu nha đầu đưa tay đẩy đẩy nàng ra ngoài, ngón tay chỉ chỉ ngực nàng một chút, "Ta cảnh cáo cô a, nếu như chủ tử nhà ta cùng thiếu chủ tử sắp ra đời xảy ra chuyện gì, cô cẩn thận cái đầu của cô á!"
". . ." Nàng chỉ là người qua đường mà thôi, mặc dù nàng đã từng không ít lần giúp phu nhân nhà nàng ta nấu thuốc dưỡng thai a, nhưng mà sinh Oa Oa chính là phu nhân nhà nàng ta mà, làm gì muốn nàng đến bồi táng chứ, huhu, lần nữa lên án xã hội phong kiến, có điều, lên án thì lên án, vì đầu, nàng vẫn là rất là vui vẻ giẫm lên bước chân chạy đi.
Trong sân truyền đến tiếng kêu thống khổ của nữ nhân lúc sinh sản, nàng dùng sức nuốt nước bọt xuống, không để ý tới bản thân mình cũng đầy vết máu, phi nước đại tiến vào phòng nước nóng, lão thiên gia a, ông nhất định muốn nàng đem đầu cống hiến ra ngoài hôm nay sao, xin ông ngàn vạn phù hộ mẹ con người ta bình an a. . .
Đựng đầy nước nóng, nàng thò đầu ra dò xét trong phòng Hoàn Nhan phu nhân, chỉ thấy bà đỡ cùng tiểu nha đầu đang đè lại sản phụ trên giường, máu tanh xông thẳng vào trong lỗ mũi của nàng, nàng nhíu mày, nhưng cũng không đoái hoài tới những thứ này, đem nước nóng đưa đến bên giường.
"Nước, nước nóng đến rồi!" Nàng đem nước nóng để ở một bên, co quắp đứng sang bên cạnh, cảm thấy mình có chút run rẩy, mặc dù biết sinh con là chuyện rất đau đớn, nhưng cũng chỉ là mới nghe nói thôi, hơn nữa người thân trong nhà sinh con, nàng nhiều lắm là chỉ là canh giữ ở ngoài phòng sinh, chờ bác sĩ ra ngoài mà thôi, bên trong rốt cuộc là chiến trận gì, nàng thật đúng là không hề nghĩ tới, lần này ngược lại là tốt rồi, đến Thanh Triều chứng kiến bản trực tiếp luôn, không cần phải làm như này để nàng mở mang hiểu biết đâu. . .
"Nha đầu, đừng nhàn rỗi ở một bên, tới đây, giúp ta giữ lấy tay phu nhân." Bà đỡ vừa nói, vừa giúp đỡ sản phụ xoa bóp. . .
". . . A, Vâng. . . Như này có được không?" Nàng đứng ở bên giường, nhìn thoáng qua tiểu nha đầu quỳ gối trên giường, hỏi.
"Ừm, được! Mau dùng sức đè lại, không thể để cho phu nhân cử động, vị trí thai nhi của nàng ấy không đúng, rất nguy hiểm!" Tiểu nha đầu vừa dặn dò, vừa cầm khăn giúp sản phụ lau mồ hôi. . .
Xuân Diệu cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua phu nhân trong miệng cắn khăn trắng, mặt đỏ bừng, nhíu mày thật sâu, làm cho nàng đứng ở một bên bị dọa đên mức có chút rụt lại, lại nghe thấy bà đỡ thúc giục không ngừng, để nàng dùng lực, liền cũng bất giác siết chặt cổ tay của nàng ấy, lau mồ hôi trên trán, bầu không khí khiến nàng bị đè ép tới khó chịu, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật nặng nề, mãi cho đến khi trông thấy bà đỡ mừng rỡ đem Oa Oa từ dưới thân dần dần di chuyển ra ngoài. . .
"Còn một chút nữa, phu nhân, lại dùng thêm chút sức nữa! Dùng sức a, phu nhân!"
Nàng thở hồng hộc, nhìn phu nhân lắc đầu không ngừng, phảng phất như dùng hết khí lực toàn thân, môi cắn khăn trắng nới lỏng, trên đó mang theo vết máu dày đặc, đỏ tươi thật dọa người, mí mắt cũng bắt đầu nặng nề mà sắp rũ xuống. . .
"Phu nhân, không thể ngất đi được, đứa trẻ vẫn còn mắc kẹt! Phu nhân!" Bà đỡ thấy ánh mắt nàng ấy bắt đầu dần dần mờ đi, cảm thấy đại sự không ổn, đẩy đẩy Xuân Diệu bên người, "Mau cùng nàng nói chuyện, không thể để cho nàng ngất đi được, nếu không đứa trẻ cùng nàng ấy đều mất hết!"
". . . Ta?" Xuân Diệu mê mang chỉ chỉ mình, lại nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đối diện, nàng có thể nói cái gì chứ, nàng căn bản không quen biết phu nhân này nha, nhiều lắm chỉ là có một lần, nàng ở trong thư phòng Cửu Gia, cái kia, cái kia, bị nàng đánh gãy chuyện tốt mà thôi, chẳng lẽ muốn nàng nói cái này sao, huhu. . . Đừng mà. . .
"Không được rồi, ta đi xem Cửu Gia đã trở về chưa, phu nhân mà nhìn thấy Cửu Gia có lẽ sẽ tốt hơn!" Tiểu nha đầu kịp phản ứng trước, từ trên giường nhảy xuống, mở cửa liền chạy ra ngoài.
"Nhanh! Nhanh cùng phu nhân nói chuyện đi!"
". . ." Nàng cố gắng nuốt nước bọt xuống, nhìn thấy mí mắt sắp khép lại, vô thức siết chặt bàn tay đang nắm ở trong tay kia, cũng không quan tâm gì nhiều nữa, bắt đầu rống lên, "Không cho phép ngất đi, cô không được phép ngất xỉu cho ta, có nghe thấy không, ta còn chưa có thấy qua người chết, cô đừng có tùy tiện cướp đi lần đầu tiên của ta!"
". . ." Mí mắt Hoàn Nhan phu nhân giật giật, khẽ liếc nhìn nàng một chút. . .
"Cô nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao, bảo cô không được phép ngủ, có nghe thấy không." Nàng vừa nói, vừa nắm lấy tay nàng ấy, "Ta cảnh cáo cô a, cô mà chết rồi, nữ nhi nhà cô liền sẽ không ai quản, ta liền đi ức hϊếp con gái của cô, mỗi ngày đều đánh nàng, mỗi ngày đều mắng nàng, mỗi ngày đều ngược đãi nàng, để nàng ta không có ăn, không có uống, không có quần áo, đem nàng vứt đến kho củi đi!"
". . . Chết. . . Cô. . . Cái. . . Nha đầu chết tiệt kia. . ." Thanh âm yếu ớt từ trong miệng của nàng ấy phát ra ngoài, để Xuân Diệu bên cạnh như nhìn thấy tia hi vọng. . .
"Ta chính là nha đầu chết tiệt đó, như thế nào! Cô ngủ đi, nếu như cô chết rồi, ta không chỉ có ức hϊếp con gái của cô, ta còn đi cướp nam nhân của cô, cướp tướng công của cô, cướp. . . Á!" Lời nàng còn chưa nói hết liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến lực đạo, nắm lấy tay nàng. . .
". . . Nha đầu chết tiệt kia. . . Cô. . . Cô dám!" Hoàn Nhan vừa thif thào, vừa bắt đầu tiếp tục dùng sức. . .
"Sinh. . . Sinh rồi, sinh rồi! !" Với sự phối hợp của nàng, bà đỡ cuối cùng cũng có thể đem thân thể còn lại của đứa bé tách ra khỏi cơ thể người mẹ, dùng kéo cắt đứt dây rốn, đem đứa trẻ bê bết máu bỏ vào trong nước nóng, rửa sạch, lại dùng vải trắng gói kỹ.
"Phu nhân, là Tiểu Cách Cách, người xem một chút đi!" Bà đỡ ôm đứa bé lại gần phu nhân đang thở hổn hển.
Nàng duỗi tay ra run rẩy, vỗ về chơi đùa một chút gương mặt tiểu Oa Oa, quay mặt liếc nhìn Hạ Xuân Diệu đứng ở bên cạnh một hồi, lại quay sang bà đỡ, "Gia đâu. . . Ôm đi cho Gia nhìn một chút. . ."
"Phu nhân, phu nhân, Cửu Gia ở đây! Ở đây!" Tiểu nha đầu đẩy cửa ra, vừa mừng rỡ chạy về phía phu nhân sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Chín A Ca vén áo bào lên, bước chân đi vào phòng, liếc qua oa oa bị bà đỡ ôm trong ngực, không có vẻ mặt đặc biệt gì, ánh mắt lướt qua người nào đó đứng ở một bên, còn đang há mồm thở dốc, run tay, nhíu mày: "Cô đứng ở đây làm cái gì?"
"Ách?" Nàng ngẩn người, không ngờ tới câu đầu tiên hắn đi vào là chất vấn nàng, đầu của nàng vẫn còn trong chấn động lòng người vừa rồi, thực sự phản ứng không kịp, đành phải há to mồm nhìn hắn. . .
"Lăn ra ngoài cho Gia! Gia không muốn nhìn thấy cô!" Hắn dời ánh mắt ra khỏi người nàng, trực tiếp chắp tay đứng tại bên giường.
". . ." Nàng xê dịch đôi chân run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, từ trong mồm phát ra một tiếng hừ hừ bất mãn, cắn cắn môi dưới, đi ra khỏi phòng.
Nàng còn chưa kịp liếc mắt nhìn Oa Oa kia một chút, liền bị Cửu Gia mỗi tháng khẳng định có mấy ngày kia đuổi ra khỏi phòng, khinh bỉ trừng mắt liếc nhìn bên trong phòng, đang muốn bước chân rời đi, lại bị tiểu nha đầu từ phía sau đuổi theo vỗ vỗ bả vai: "Này!"
"Chuyện gì?" Nàng xoay người lại, buồn bực đáp lại một câu, tốt xấu gì nàng không có công lao cũng có khổ lao mà, không khen ngợi nàng một chút thì cũng thôi đi, lại còn bảo nàng lăn, nnd. . .
"Không nghĩ tới, cô vừa rồi rất là can đảm nha!" Tiểu nha đầu cười hắc hắc, "Ta thay mặt phu nhân nhà ta cám ơn cô, cũng thay mặt Tiểu Cách Cách cám ơn cô!" Nói xong, phúc hạ thân. . .
"Ừm. . ." Được người ta cảm tạ như thế, nàng lập tức có chút lâng lâng ngây ngẩn cả người, chuyện gì khó chịu đều ném ra sau đầu, "Hắc hắc hắc hắc, ta cũng chỉ là nói bậy một hồi. . . Còn may, phu nhân tự mình có bản lĩnh a. . ." Ai nha, cảm tạ tới cảm tạ lui, thật ngượng ngùng. . .
"Cô vậy mà nói bậy đúng lúc Gia đi tới, phốc!" Tiểu nha đầu che miệng cười cười.
"A? Cô đều nghe thấy hết sao?" Nàng há to miệng hỏi.
"Cũng không hẳn, cô không phải nói muốn cướp Cửu Gia sao? Ta thấy lúc Cửu Gia vừa nghe thấy, mặt đều tái xanh. . . Xem chừng, là vì chuyện này mới nổi giận với cô, ai nha, cô cũng đừng để trong lòng, trong lòng chủ nhân ấy mà, còn không đều là cảm thấy đầy tớ lần này không có phép tắc không có bài bản, liền làm hỗn loạn trình tự quy tắc. A, đúng rồi, quên nói cho cô biết, tên của ta, ta tên là Tử Hà."
"Ta. . ."
"Tên của cô, nổi danh trong phủ, mọi người đều biết a, Hạ Xuân Diệu mà! Ha ha ha "
". . ." Nàng có thể lựa chọn không dùng phương thức này để nổi danh sao? Thực sự quá mất mát. . .
"Đúng rồi, phu nhân nhà ta vừa mới nói với ta, bảo cô đến phòng chúng ta, được không?" Tử Hà cười nói.
". . . Hả? ? Đến phòng các cô? ?"
"Ừm, Tiểu Cách Cách vừa mới ra đời, bên người phu nhân có hai tiểu Oa Oa, một mình ta bận rộn cũng không qua nổi, cô qua đây, hỗ trợ giữ Tiểu Cách Cách, được chứ?"
". . ." So với bảo mẫu, nàng tương đối muốn làm tạp công cùng dân thất nghiệp hơn a. . . Không gian tự do cùng lười biếng đều tương đối lớn hơn á.
"Vừa rồi Cửu Gia cũng nhận lời phu nhân rồi, cô không cần lo lắng có chuyện gì."
"Hả? ?" Hiện tại là tình huống gì, người mới vừa rồi còn nổi giận với nàng, vậy mà chào hỏi cũng không nói liền đem nàng bán đi rồi, huhu. . . Thật là thê thảm mà, người tốt quả nhiên không thể làm mà. . . Bát Gia, thói đời nóng lạnh, đệ đệ tốt nhà hắn thật vô lương tâm, hắn mới ra khỏi kinh thành không lâu, nàng liền bị bán đi cho người ta làm bảo mẫu rồi. . .
"Cứ như vậy đ, sáng mai cô đến thỉnh an phu nhân đi." Tử Hà nói xong, liền quay người vào phòng.
Nàng quay đầu nhìn một chút bóng lưng trong phòng, Cửu Gia vẫn là bảo trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, không nặng cũng không nhẹ*, không nóng không lạnh dặn dò, nàng cũng lười nhìn lại, nhấc chân chuẩn bị rời đi, lấy chút nước tẩy rửa vết bẩn trên người hừm. . .
(không nặng cũng không nhẹ : bất khánh bất trọng :vẫn cần, tuy không quan trọng nhưng cũng không thể thiếu được )
(không nóng không lạnh: bất lãnh bất nhiệt: không nhiệt tình hay thờ ơ, lãnh đạm)
Mới đi ra khỏi sân viện, liền nghe thấy tiếng nghị luận của mấy tiểu nha đầu trên đường.
"Nghe nói lại là nữ Oa Oa a?"
"Còn phải nói sao, phu nhân nhà ta nói với ta cực kỳ dễ nghe, không có sai đâu!"
"Được sủng ái thì sao, sinh hai đứa, đều là hàng hóa mất tiền, có gì đẹp chứ!"
"Cũng không thấy Cửu Gia đối xử với nàng ta khác biệt, chờ phu nhân chúng ta sinh nam Oa Oa, mới khiến cho sắc mặt các nàng phòng kia khó coi đây!"
Nàng một thân bê bết máu đi ngang qua các nàng, lập tức đổi lấy các nàng im lặng, dừng khoa tay múa chân, nàng ngáp một cái thật là lớn, quên mất bụng mình bởi vì không ăn được bánh bao, ùng ục réo gọi, chạy vội về gian phòng của mình, mở cửa, nhìn giường chiếu trống không, haiz, quả nhiên, thời tiết ấm áp ôn hòa, đại quân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của Xuân Đào liền được điều động đi nơi khác giống như ruồi muỗi. . .
Rửa mặt, thay ra bộ quần áo bẩn, bò lên giường, đang chuẩn bị ngã đầu liền ngủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy một trận hơi ngứa trong mũi. . .
"Ngáp" một cái nhảy mũi nhảy ra khỏi miệng nàng mà không hề có lý do gì, nàng ngẩn người, sụt sịt mũi ha lần, làm sao vậy. . . Cảm mạo rồi? Hay còn có người ở sau lưng mắng nàng. . . Ừm, xem xét nhân duyên hoa lệ của nàng, cái khả năng sau tương đối lớn hơn. . . Không cần suy nghĩ quá nhiều, thân thể mỏi mệt của nàng cuộn vào giữa giường.
Ngày mai. . . Ai biết được sẽ như thế nào đâu. . .