Chương 36: Tạm Biệt

Lại nói, trong sạch của Bát A Ca Dận Tự vừa bị một thang “xuân diệu” hủy hoại chỉ trong chốc lát, thái quản gia liếc mắt, chính thức tuyên cáo Hạ Xuân Diệu, nha đầu này triệt để thoát ly phạm vi quản lý của ông ấy, thế là, thang “ xuân diệu” nào đó từ tạp công một chút biến thành VIP, ngủ nướng, không ai quản; trộm đồ ăn, không ai để ý; trộm ra khỏi phủ, không ai không hỏi tới. . . Đoán chừng cho dù bây giờ nàng nhảy lên đầu thái quản gia ngồi, nhổ sạch tóc ông ấy, thì nhiều nhất là đổi lấy một trận trầm mặc, sau đó, sẽ trông thấy thái quản gia vô cùng đáng thương nhặt xong tóc trên mặt đất liền chạy đi. . .

Cho nên nói, tìm được bạn trai giai cấp bóc lột chính là một chuyện tốt đẹp như thế. . . Nói như vậy, tình yêu của nàng cũng coi như là sản phẩm vượt qua hẳn khái niệm giai cấp thuần túy, và đáng khen ngợi mới đúng!

Bởi vì sinh hoạt thường ngày trực tiếp chạy đến bậc trung, người nào đó đã thích ứng với bị bóc lột nghiêm trọng không quen, không cần nấu thuốc dưỡng thai cho tiểu lão bà Cửu Gia, không cần làm nơi trút giận sinh lý cho người khác, cũng không cần bị con chó kia đuổi đến chạy khắp sân. Nói đến con chó kia, có vẻ như nó đã biết nàng khác xưa, hai ngày trước trông thấy nàng, vậy mà nịnh nọt sủa với nàng hai tiếng, còn tới cọ cọ vào ống quần nàng, làm cho da gà trên người nàng cũng nổi lên theo gà bay chó chạy một hồi. . .

Nàng hỏi Xuân Đào, đây có phải là đối đãi khác biệt quá rõ ràng hay không, Xuân Đào nhún vai, dáng vẻ như không cảm thấy kinh ngạc, lại lập tức trở mặt trong chớp mắt: "Cô còn có tâm tình nghĩ đến những thứ này, bây giờ không phải là lúc ai thán thói đời nóng lạnh, không có việc gì thì lại giúp ta làm việc đi!"

________________________________________

Kết quả là, vì phát triển tình cảm tỷ muội, cũng vì thuận tiện gϊếŧ thời gian bồi dưỡng phẩm chất hiền lành, nàng liền vụиɠ ŧяộʍ giúp đỡ Xuân Đào làm việc, hai người làm một phần công việc, thời gian cũng liền dư dả hơn, thời gian dư ra, Xuân Đào liền cầm đi tiếp tục yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhân tiện giúp nam nhân nàng ta làm việc, mà nàng liền tiếp tục mốc meo. . .

Mỗi khi như này, nàng liền nghĩ tìm được bạn trai giai cấp thống trị cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có một cái lão cha mỗi ngày cùng con dâu mình tranh giành nhi tử, mỗi ngày đều đem nhi tử buộc ở bên người nghiền ép đến chết, xử lý quốc gia đại sự, không phải sao, nhoáng một cái đã trôi qua hơn hai tháng, số lần nàng thấy Bát Gia hai cánh tay liền đếm hết, còn là mỗi lần đều là cảnh tượng kì quặc hắn nằm sấp trên bàn viết viết, nàng ngồi xổm trên mặt đất bò bò . . .

Cái này thì cũng thôi đi, cực kỳ không thể để cho nàng chịu được chính là, thời đại lạc hậu Thanh Triều này thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, không có điện thoại liền không thể nhắn tin thăm hỏi yêu đương, càng không xác định được giai nhân ở nơi nào, không thể sáng sớm morningcall, còn không thể gửi những lời tâm tình buồn nôn tê dại da thịt, đây đều là những chuyện nàng muốn làm lúc ở hiện đại, mà không kịp làm a, huhu. . . Nghĩ đến liền uất ức, bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu như có thứ đồ chơi như điện thoại, khi Bát Gia vào triều, nàng bên này gửi một cái tin nhắn tới. . . Vậy lão cha hắn đoán chừng liền phải đem hắn giải quyết tại chỗ, A Men. . . Còn tốt, Thanh Triều không có điện thoại. . .

Không có điện thoại, may mắn là nàng còn có chân, chạy như hòa thượng chạy không được miếu *, dù bận rộn đến đâu cũng phải bò về ổ của mình, nàng liền ôm cây đợi thỏ thật tốt, đếm ngón tay một chút, ách, nàng đã nhẫn nại mấy ngày rồi, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thật không chịu nổi mà, Khang Hi, nàng muốn đùa giỡn nhi tử nhà ông a, chuyện nhà, chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ, tất cả đều đứng sang một bên đi!

( hòa thượng chạy không được miếu: hòa thượng có thể bỏ chạy nhưng miếu thờ không thể chạy cùng)

Tại chợ bán thức ăn, điên cuồng mua một mạch đồ ăn, cầm giỏ thức ăn đứng tại cửa sau nhà Bát Gia, mặc dù Bát Gia đã nói với nàng, về sau có thể đi cửa chính, nhưng là nàng bất đắc dĩ nói cho hắn biết, nàng vẫn tương đối thích đi cửa sau hơn, không có cách nào khác, thói hư tật xấu sai khiến như thế. Thế là, hắn không nói gì nhìn nàng một lúc, vỗ vỗ đầu nàng, dùng một loại ánh mắt "Nàng thật có tiền đồ" mà nhìn nàng. . . Mặc dù, đây không phải là lời nói tốt đẹp gì, nàng tạm thời coi nó là lời khen ngợi đi. . .

Một chân đá văng cửa sau, nàng trực tiếp bay vào phòng bếp, bọn hạ nhân vừa thấy là nàng, cũng đều không cảm thấy kinh ngạc, nên làm gì thì làm, nàng cũng không nói lời nào, quen cửa quen nẻo đem giỏ rau để xuống, bắt đầu tiến hành món canh đáng khen của nàng, canh đổ vào nồi, liền bắt đầu bò vào phòng Bát Gia, tiểu nha đầu đang dọn dẹp gian phòng bị dọa đến ngẩn người, chỉ thấy tiểu nha đầu kia một tay ôm lấy một bộ quần áo ngay trước ngực: "Cô. . . Cô. . . Cô lại tới rồi?"

"Ta lại tớ rồii!" Nàng da mặt cực dày đáp lại, thuận tiện chớp chớp mắt một cái, ngoắc ngón tay với quần áo nàng ta ôm trong tay. . .

". . . Đừng mà!" Tiểu nha đầu kia buồn bực nhìn nàng, ôm chặt quần áo trong tay hơn chút nữa, "Người ta đã rất lâu rồi không có giúp Bát Gia giặt quần áo a, cô cũng đừng cướp công việc của ta a!" Đây là công việc bị tất cả nha đầu trên dưới toàn phủ tranh đoạt bể đầu, đến cuối cùng mọi người đành phải lần lượt thay phiên nhau mới giải quyết được cái vấn đề khó khăn này, tháng này khó khăn lắm mới đến phiên nàng, thế nhưng mà nửa đường ở đâu ra cái Hạ Xuân Diệu, luôn tranh đoạt việc làm với nàng a, huhu. . .

Nhìn xem nhìn xem, quá mức quá đáng mà, chân còn chưa ra khỏi cửa liền bị hoa đào quấn thân rồi, bảo nàng sao có thể yên tâm đem giai nhân của nàng đặt ở nơi đầm rồng hang hổ như này chứ. . .

"Oa! Có heo bay trên trời!" Nàng bất ngờ chỉ ra ngoài cửa sổ, làm cho tiểu nha đầu kia ngây người một chút, lập tức quay đầu đi xem ngoài cửa sổ, nàng cúi người một chút, đem toàn bộ quần áo trong ngực nàng ta ôm lấy, A ha ha ha, mắc lừa rồi, heo bay trên trời thì có gì kỳ lạ chứ, thật là chưa từng thấy qua việc đời mà, nếu như lừa nàng, tối thiểu phải nói là Bát Gia bay trên trời, nàng mới muốn đi nhìn thăm dò một chút, đồ ngốc!

"Huhu, cô lại khi dễ người!" Tiểu nha đầu khóc lóc chạy ra khỏi cửa, còn lại người nào đó vẻ mặt đắc ý ôm quần áo đi đến cạnh giếng, thuận tiện cảm thán một chút, thế sự vô thường, loại việc chán ngắt như giặt quần áo này mà cũng có người muốn tranh làm, Bát Gia thật dễ tạo nghiệp chướng mà. . .

Khi một đỉnh cỗ kiệu dừng ở trước Bát Gia phủ, trời đã hoàn toàn tối đen, cơ hồ khi xuống cỗ kiệu, vẻ mặt của chúng hạ nhân liền để Bát A Ca Dận Tự biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói nhiều, vẫn như thường ngày bước chân vượt qua ngưỡng cửa, chỉ là đem ý cười mở rộng thêm chút, giày đạp ở trên mặt đất đã không còn gặp phải tuyết mùa đông, mãi cho đến khi nhìn thấy gia hỏa nào đó từ trong phòng bếp bưng ra một nồi canh lớn nhảy vào gian phòng của hắn, đem canh để lên bàn, dùng sức đưa tay đi bóp lỗ tai của mình. . .

Nàng nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu, dường như cũng quen thuộc với việc hắn đi đường chỉ mang gió không mang tiếng, lười nhác lại giật mình lần nữa: "Huynh trở về rồi?"

Hắn cũng không nói gì, chỉ là cười cười nhìn nàng, chỉ chỉ triều phục trên người mình, nàng lập tức hoan thiên hỉ địa nhảy tới, giúp hắn mở nút áo, hắn hơi ngửa cổ, để tay nàng tại cổ hắn cởi bỏ viên thứ nhất, sau đó khẽ rũ tầm mắt xuống, nhìn xem nàng tháo nút thắt trên ngực mình, tiếp theo lại thấp xuống phía dưới, nhìn nàng tiếp tục công việc, nút thắt mở xong, ánh mắt hắn theo nàng hơi nghiêng một chút, nàng đi vòng ra phía sau hắn, đang cân nhắc bước chân, giúp hắn đem cả bộ triều phục cởi xuống, lau mồ hôi. . .

". . . Ta phát hiện. . ." Hắn nhìn nàng đang cân nhắc bước chân, giúp hắn đem triều phục treo lên móc áo, nhíu mày, "Nàng cởi bỏ quần áo ngược lại là nhanh hơn hẳn mặc vào. Hả?"

". . ." Đây là chuẩn bị vì thời điểm quan trọng a, đương nhiên phải luyện tập thật tốt, nàng trộm cười một tiếng, quay người đem tay áo vén lên để xuống, "Rửa tay, ăn cơm thôi!"



Hắn đối với kỹ thuật nói sang chuyện khác của người nào đó sớm đã không còn bất cứ hi vọng nào, nhún vai, đi đến chậu nước đặt trên kệ, lau sạch tay: "Móng vuốt của nàng còn chưa được rửa sạch sao?"

Nói xong, liền túm lấy nàng đang đứng ở một bên, trói ở trong ngực, để nàng quay lưng lại với mình, ánh mắt hắn lướt qua vai phải của nàng, nắm lấy hai bàn tay nàng ngâm ở trong nước ấm, nhìn xem nước chảy qua kẽ tay nàng, sau đó lan tràn khắp bàn tay của nàng, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, làm văng ra chút bọt nước, ngón tay hắn len qua khe hở trên mu bàn tay nàng, xoa xoa vò vò một trận, lại đem bàn tay của nàng lật ngược lại, rót chút nước ấm vào lòng bàn tay. . .

Rửa cái tay mà cũng rửa đến mức khıêυ khí©h như thế, xem ra đêm nay động phòng hoa chúc không phải là không thể trông cậy vào a, dù sao Xuân Đào đã bảo nàng không có việc gì thì đừng trở về phòng, nàng cũng vui vẻ muốn có chăn mềm để có thể lăn loạn a, hắc hắc. . . Ôi nha, ngứa ngứa. . .

Nàng liếc nhìn ngón tay của hắn thuận theo đường vân trong lòng bàn tay nàng xoa nắn, đang muốn quay đầu đi nhìn ánh mắt hắn, lại bị hắn nới lỏng ra: "Được rồi, dùng bữa thôi."

"A?" Nàng sững sờ tại chỗ, còn chưa có từ thế giới bong bóng màu hồng kịp phản ứng tới, đã thấy hắn chỉ là ung dung cầm lấy khăn xoa xoa tay, cơ hồ có chút hả hê nhìn nàng một cái, liền đi đến cạnh bàn, nàng dám khẳng định, nam nhân này còn đang vì sự tích quang vinh buổi tối nào đó nàng vô ý ngủ quên mất, mà trả đũa, thực sự là quá hẹp hòi, nàng đã chuẩn bị lấy công chuộc tội, hắn liền không thể cho nàng một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời sao? Quá vô nhân đạo!

Được rồi, được rồi, no bụng thì nghĩ dâʍ ɖu͙© nha, ăn cơm trước, chờ lấp đầy cái bụng là được rồi. . . Hắc hắc. . . Nói như vậy, bụng nàng cũng rất đói rồi, ăn cơm thôi!

Lấp đầy bụng, buông đũa xuống, không nói gì liếc mắt qua, Bát Gia buông xuống bát đũa liền đi tương thân tương ái cùng sổ gấp trên bàn sách, là tên hỗn đản nào phát minh câu này "Cơm nước no nê nghĩ dâʍ ɖu͙©" đến lừa gạt phương tâm thiếu nữ a, câu nói này làm sao liền không đáng tin cậy với Hoàng A Ca Đại Thanh Triều như thế chứ?

Phiền muộn nhìn thoáng qua Bát Gia sau cơm nước no nê liền đi nghĩ quốc sự, nàng ngồi xổm ở góc tường tiếp tục chơi với kiến, kiến nhà Bát Gia đều sớm đã cùng nàng xưng huynh gọi đệ rồi á! Lần nữa liếc xéo một chút, người kia lại ở trên bàn sách viết viết không ngừng, đêm động phòng hoa chúc là triệt để không thể trông cậy vào, haiz. . . Quen thuộc thành tự nhiên, chẳng qua nàng vẫn là muốn khinh bỉ một chút cha của hắn, luôn cùng con dâu mình tranh giành nhi tử, hừ. . . Khinh bỉ xong, đi ngủ. . .

Nàng quen cửa quen nẻo bò lên giường hắn, đắp chăn mền của hắn, khẽ quấn thật chặt, lăn đến giữa giường, vỗ vỗ cái gối của hắn, đưa nó tới bên mép giường, đặt dưới cằm, nàng nằm sấp ngủ ở trên giường, nhìn xem giai nhân nàng khêu đèn đánh đêm, có lẽ là bởi vì khoảng cách giữa giường và bàn đọc sách quả thực có chút xa, nàng nhìn xem hắn lộ ra những biểu cảm nàng chưa từng thấy qua, nhíu mày, dần dần, nét mặt của hắn trở nên mơ hồ, nàng còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu cái gì, liền ngoẹo đầu, được Chu Công kêu gọi. . .

Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng thoáng tỉnh lại một chút, cảm giác được một cánh tay rơi xuống dưới giường bị ai đó vớt lên, sau đó, thân thể được nhẹ nhàng nâng lên một chút, đầu nặng nề nghiêng sang một bên, dán lên một khuôn ngực thật dày, nàng thốt ra một tiếng rêи ɾỉ bất mãn vì bị đánh thức, lại đổi lấy một tiếng thở dài cười khẽ.

"Nàng dù sao cũng phải cho ta một chỗ để ngủ chứ. Nào có ai như nàng, ngủ thành chữ “Đại” (大) như vậy chứ?" Một trận thanh âm quen thuộc lọt vào tai nàng, nàng cũng không phản kháng nữa, mặc cho hắn bày ra tư thế ngủ của mình, trong mơ màng mở mắt ra, phát hiện tầm mắt của mình dừng ở l*иg ngực hắn, bên tai truyền đến thanh âm gõ mõ cầm canh bên ngoài, đã là không còn sớm nữa, nàng ngủ một giấc, có chút tỉnh táo lại, mở mắt ra, nâng đầu lên nhìn hắn, đã thấy hắn gần như dính lấy gối mà ngủ thϊếp đi. . .

" Lão cha nhà huynh thật sự nên bị kéo đi chém đầu, thiên hạ của mình thì tự mình quản đi chứ!" Nàng nhỏ giọng lầu bầu một câu, đem chăn mền che phủ trên người mình có chút bá đạo ép lên người hắn, vậy mà ở bên người nàng, chỉ số nguy hiểm cao như vậy, cũng có thể nhanh như vậy liền ngủ mất, haiz. . . Ngày mai muốn hầm canh thập toàn đại bổ thang cho hắn uống, còn muốn hầm cả mỹ dung canh cho hắn uống, làn da của giai nhân nàng tốt như vậy, cũng không thể để cho thức đêm hủy hoại a. . . Ừm ừm!

Nghĩ xong, nàng cũng lập tức ngã đầu chìm vào giấc ngủ, lúc trời tờ mờ sáng, liền mở mắt ra, rón rén bò qua người hắn, lại bởi vì sơ ý một chút "Bốp xoẹt" một tiếng ngã xuống giường, nàng lập tức quay đầu lại nhìn hắn, còn tốt không có đem hắn đánh thức, che lấy cái mũi bị đυ.ng đỏ, nhăn lại, vừa dùng sức vuốt vuốt, vừa mặc vào áo ngoài treo ở một bên, lén lén lút lút chạy ra ngoài. . .

Nàng bên này vừa chạy, Dận Tự trên giường cũng mở mắt tới, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua đầu giường đặt gần lò sưởi bên người vẫn còn hơi ấm, kéo lên một nụ cười nhạt, duỗi cái lưng mệt mỏi, một lần nữa nằm xuống giường, ai nha. . . Giả vờ ngủ thật đúng là một việc vất vả mà. . .

Tính toán canh giờ, sắp đến giờ nên rời giường rồi, nàng cũng không đoái hoài tới ánh mắt mập mờ của toàn bộ hạ nhân Bát Gia phủ, bưng nước nóng liền chạy tới cửa phòng hắn, hai tay bưng chậu nước, nàng chỉ có thể một chân đá văng cửa phòng của hắn: "Rời giường đi!" Ách, cái morningcall này của nàng dường như không được ôn nhu cho lắm, chẳng qua chấp nhận tạm dùng đi.

Nàng đặt chậu nước xuống, quay đầu nhìn hắn ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy, có vẻ như thuần chân vô hại dụi dụi mắt, vẻ mặt như không ngủ đủ, nhíu mày, thật ủy khuất nhìn nàng một chút, làm cho cảm giác tội lỗi của nàng trong nháy mắt tăng vọt, hử, hử? Đừng quan tâm nàng làm gì a, thời điểm vào triều này là phép tắc lão cha nhà hắn đặt ra a, nàng thế nhưng là vì bảo vệ đầu trên cổ hắn, để cho hắn tiếp tục bày ra dáng vẻ mị hoặc chúng sinh này, nên mới nhịn đau gọi hắn rời giường a. . .

Hắn ngồi ở trên giường ngủ gật, đầu thỉnh thoảng lại hướng xuống một chút, nàng đem khăn thấm nước nóng, vắt khô, đưa tới trước mặt hắn, hắn ngước mắt nhìn nàng, lại định đem giai cấp địa chủ chuyên quyền phát huy đến cực điểm, đem mặt tới gần khăn nàng đưa tới, nàng cũng vui vẻ chịu bị bóc lột, cầm lấy khăn dùng sức lau mạnh gương mặt đã vọng tưởng bấy lâu nay, còn bày ra vẻ mặt chết cũng không tiếc, lại đem nước súc miệng cũng đưa tới. . .

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, nàng đang muốn đi đổ nước đã dùng qua, lại bị hắn gọi lại: "Còn lại, gọi hạ nhân đến làm đi."

". . . Đừng!" Nàng tức giận đáp, còn quay đầu sang chỗ khác, hiếm khi mang theo vài phần cốt khí mà hét lên.

"Vì sao?" Hắn vén chăn mền lên, ngồi bên cạnh mép giường, mang giày của mình.

". . . Bộ dạng này của huynh mà gặp người, sẽ xảy ra án mạng mất!" Nàng đem ánh mắt quay lại nhìn hắn, vạt áo nội y có chút mở rộng, ngực lộ ra tới một nửa, hắn lại còn khom người xuống mang giày, bím tóc dài lướt qua đầu vai lay động một hồi, làm cho toàn bộ hình tượng cũng như ẩn như hiện theo, đây là làm gì a, sáng sớm khảo nghiệm định lực của ai chứ, hả? Nàng thật sự không biết hắn làm sao sống đến bây giờ mà còn không có bị người ta ăn tươi nuốt sống lột sạch a, nhưng mà chỉ cần nàng ở đây, bộ dáng này của hắn chính là từ chối cho mọi người thưởng thức, hừ hừ!

Hắn hoài nghi một trận, thuận theo tầm mắt của nàng nhìn về phía l*иg ngực mình, thực sự nhịn không được cười ra tiếng, lại nhìn nàng chửi mắng một tiếng, hào khí vượt mây bưng cái chậu đi ra ngoài, trước khi đi còn dùng chân khều cửa đóng chặt, phòng ngừa xuân quang rò rỉ ra ngoài.



Hắn đứng dậy, nụ cười lại càng sâu hơn, đáp lại lời kêu gọi của nàng, thắt lại quần áo một chút, phủ thêm một chiếc áo khoác ngoài tùy ý, đi đến bên cạnh bàn, mở sổ gấp ra, lại đột nhiên nhíu mày, ánh mắt rủ xuống, lôi kéo áo khoác trên người, nhìn nàng bưng bàn ăn, bên trong miệng cắn nửa cái bánh bao đi tới.

Hắn vội vàng thả sổ gấp trong tay xuống, giúp nàng đem cửa mở ra một chút, đưa tay đem nửa cái bánh bao cắn dở trong miệng nàng rút ra: "Nào có ai hầu hạ như nàng, ngược lại là tự mình ăn trước rồi?" Dứt lời, cũng không khách khí, cắn nửa cái bánh bao còn lại vào miệng. . .

"Ta đói." Nàng nhai bánh bao trong miệng, đem bàn ăn đặt lên bàn, đang chuẩn bị thúc giục, lại nghe thấy hắn đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng.

"Qua mấy ngày nữa, ta phải rời khỏi kinh thành một thời gian."

Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó trừng mắt nhìn: "Huynh đang nói chuyện với ta sao?"

"Không phải sao?" Hắn cũng đi theo ngồi xuống, cầm lấy cháo trong tay nàng đưa tới.

"Hắc hắc. . ." Nàng đột nhiên bật cười mờ ám.

"Cười cái gì?" Hắn dùng đũa gõ nhẹ đầu nàng, không biết hắn phải rời khỏi kinh thành, thì nàng vui mừng cái gì.

"Không, chỉ là nghĩ đến lúc cha ta đi công tác, cũng sẽ xin nghỉ phép với mẹ ta, liền cảm thấy biểu tình vừa mới của huynh. . . Phốc phốc. . . Siêu. . . Ách. . ." Nàng đem lời còn lại nuốt vào trong bụng. . . Lúc đầu nàng muốn nói là đáng yêu. . . Thế nhưng mà nhìn thấy hắn vừa mỉm cười, vừa đưa tay chống cằm nhìn nàng, dường như là đang nói cho nàng, tốt nhất là ăn nhiều cơm, bớt nói chuyện đi. . .

Nhận được ánh mắt cảnh cáo, nàng bắt đầu ăn. . . cái gì cũng nhét vào miệng, ngoan ngoãn ngậm chặt. . .

Hắn nâng bát cháo lên uống, ánh mắt liếc nhìn nàng ăn đến quên hết tất cả, cũng không nói thêm lời nào, đến khi ăn xong bữa sáng, nàng cầm triều phục giúp hắn thay, đứng ở trước mặt hắn buộc nút thắt, hắn đột nhiên đem ánh mắt dời đi chút, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Cha nàng đều cùng mẹ nàng nói cái gì?"

"Hả?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bắt đầu nghĩ nghĩ lão cha nhà nàng đã nói cái gì a, ". . . Ừm, hình như chính là cái gì, người ta mới không muốn đi công tác, người ta không cần đi công tác a, người ta muốn đi cùng nương tử, vạn nhất người ta không ở đây, nương tử muốn ta thì phải làm sao bây giờ? Vậy đó. . . Huynh hỏi cái này làm gì?" Nàng vừa nói, vừa tự động đem "Lão bà" hoán đổi thành "Nương tử" a.

"Hừ. . ." Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt một cái, "Coi như ta chưa từng hỏi qua. . ." Loại lời nói này, cũng chỉ có cha nàng mới có thể nói ra khỏi miệng.

"Bao giờ huynh sẽ trở về?" Nàng buộc lại nút thắt, thỏa mãn phủi tay, công việc này, nàng đã quen thuộc rồi, hắc hắc!

Hắn vẫn theo thói quen mình sửa sang ống tay áo mình, ánh mắt không có nhìn lại nàng, cũng không có trả lời vấn đề của nàng, cho đến khi tự mình mở miệng nói ra: "Chờ ta trở về, nàng cùng ta tiến cung một chuyến."

". . . Hả?" Trong lúc nhất thời nàng không có kịp phản ứng, cung điện mà hắn nói kia, không phải là Tử Cấm thành đáng sợ kia chứ. . . Mẹ ơi, hắn định làm gì a, mang nàng tiến cung, sau đó đem nàng chẻ thành * người trệ thả vào bình sao?

(người trệ: người heo; bị chặt chân tay, khoét mắt, tiêm đồng vào tai nên điếc (hút điếc), súc họng bằng thuốc câm, cắt đứt lưỡi, tổn thương dây thanh, không nói được rồi ném vào hố xí, một số có cắt mũi, cạo lông, cạo lông mày (không chỉ cạo lông mày, tóc mà còn cả lông mi) rồi bôi thuốc phá nang lông để sau khi rụng sẽ không còn mọc lông nữa. Lông mọc lại, lần lượt bị nhổ ra, có người vì mệt nên cùng nhau nhổ. Nếu da rơi ra hoặc chết trong khi hành hình, đao phủ sẽ bị khinh miệt và thậm chí mất việc. Cũng có những người không chết trong quá trình hành quyết, và những người không chết được đưa vào nhà vệ sinh)

"Đi gặp Ngạch Nương ta." Hắn mở cửa, bước ra ngoài, quay đầu, thấy nàng vẫn còn sững sờ ở trong phòng, "Còn lề mề gì nữa?”

"À!" Nàng cũng đi theo nhảy ra khỏi phòng, không phải gọt người trệ, mà là đi gặp mẹ chồng a, có điều, vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở a, hắn không phải hiện tại liền nghĩ đến khảo nghiệm một chút ái lực của nàng chứ. . . Gặp mặt Ngạch Nương Bát Gia nha. . . Nghĩ đến liền thật là khủng khϊếp. . . Ai nha. . . chờ chút. . .

"Ta vì sao phải đi gặp Ngạch Nương huynh vậy?" Nàng chỉ chỉ vào mình, vẻ mặt mê mang khó hiểu. . .

Hắn hơi nhíu mày, dùng ngữ khí vô cùng khẳng định nói cho nàng: "Bởi vì, như này ta mới có thể ăn được."

"Ừm. . . Hả?" Tại sao lại bắt đầu thiên thư rồi. . . Huhu. . . Nàng rốt cuộc phải đến khi nào mới có thể nghe hiểu Bát Gia nói chuyện đây. . .