Trời mới vừa sáng, nhưng mà đồng hồ sinh học của Hạ Xuân Diệu đã điều chỉnh thành giai cấp bị bóc lột, dần dần tỉnh lại, cau mày còn không muốn mở mắt ra, trở mình trên giường, quấn lấy chăn bông dường như mềm mại quá mức trên giường. Ừm, quả nhiên lại là đang làm mộng xuân, nàng sao có thể ôm Bát Gia ngủ cả đêm, còn chảy nước miếng lung tung trên ngực người ta, còn đang cọ qua cọ lại trên ngực người ta chứ, ừm. . . Nàng dường như còn học một chút mánh khóe nhỏ của tiểu lão bà Cửu Gia, đem chân gác qua người Bát Gia nữa. . .
Ai nha. . . Duỗi một tay ra, chụp tới bên cạnh, trống không. . . Xem đi, nàng liền nói là nằm mơ mà. . . Ừm. . . Ừm. . . Nằm mơ cũng tốt, để nàng vuốt ve an ủi thêm một chút, đậu hũ trong ngực Bát Gia thật mềm a. . .
Bên tai truyền đến một trận thanh âm mở cửa "Kẹt kẹt", nàng vẫn tiếp tục lăn vào trong chăn, tưởng là Xuân Đào bước vào, liền chui đầu vào chăn bông, từ trong chăn phát ra tiếng rêи ɾỉ: "Đêm qua cô lại đi vụиɠ ŧяộʍ yêu đương rồi? Lạnh như thế còn có hứng thú sao?"
Người vừa bước vào trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng đi đến bên giường, bóng đen kia phủ trên người nàng, nàng khẽ nhúc nhích lông mày, lại càng thêm dùng sức chui vào trong chăn.
"Là muốn vụиɠ ŧяộʍ, chỉ là không có vụиɠ ŧяộʍ được." Một trận thanh âm nhẹ nhàng vang lên nhưng lại rõ ràng mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi, thuận tiện nói cho nàng biết, muốn ăn, mà ăn không được đau khổ thực sự không dễ chịu chút nào. . .
"Ừm. . ." Nàng miễn cưỡng lên tiếng, chăn bông đυ.ng tới mũi, rốt cục cảm thấy có cái gì đó không đúng, cái mùi này. . . Cái mùi này. . . Cái mùi này. . . Nàng cẩn thận từng li từng tí mở một mắt ra, ngẩng đầu lên, ngay cả cử động cũng không dám động một chút, chỉ là quét mắt nhìn chung quanh, chăn mền, không phải của nàng. . . Giường, không phải của nàng. . . Mẹ ơi. . . Gian phòng cũng không phải của nàng luôn. . . Bát Gia. . . Ừm. . . Còn may là có một thứ là của nàng. . .Ừm ơ ơ. . . Bát Gia sao lại ở đây? ! Nàng còn chưa tỉnh ngủ sao?
"Oa!" Nàng một chân đạp chăn mền ra, từ trên giường bò lên, nhìn đứng Bát Gia ở bên giường, đứng chắp tay dùng sức mỉm cười với nàng, gương mặt tươi cười này. . . Còn cười là rất được rồi, nhưng mà, vì sao dưới cái nhìn của nàng chính là có một chút đen tối chứ. . .
"Bát. . . Bát. . . Bát Gia. . ." Nàng nhỏ giọng gọi một tiếng, đang định dùng đầu óc tiêu hóa tình huống trước mắt là gì, lại bị một mùi thơm ngát thanh nhã trong mũi thu hút hết tất cả sự chú ý, hơi giương mắt trộm liếc qua, sắc mặt giai nhân nàng như nhuận ngọc, kiều diễm ướŧ áŧ, gò má ửng hồng, cần cổ hơi ẩm ướt, huhu. . . Lão thiên gia, nàng lần nữa lên án, lần sau thời điểm Bát Gia tắm rửa, nhắc nhở nàng sớm một chút, nàng là rất muốn nhìn bức họa mỹ nhân đi tắm, chẳng qua đó phải là phiên bản không mặc quần áo cơ. . .
"Đêm qua ngủ có ngon giấc không?" Hắn không chút biến sắc, chỉ là mỉm cười, nhìn xem ánh mắt của nàng chạy tán loạn trên người mình, cũng không còn khách khí, ngồi xuống mép giường, nở nụ cười thật tươi, trăm phần tram ái lực với nàng.
"Ừm. . ." Nàng gượng cười gãi đầu một cái, vừa định đáp lời, thật lung tung ngổn ngang, lại trông thấy khuôn mặt tươi cười cảnh cáo của hắn tới gần nàng một chút, nàng nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng đọc ra được nét mặt của hắn. . .
Nếu như cô dám nói ngủ rất ngon, hậu quả khó mà lường được. . .
Ưʍ. . . Tại sao không cho nàng trả lời là ngủ rất ngon chứ, nàng thực sự ngủ rất thoải mái mà. . . Hay là, hắn không ngủ được sao? Nàng ném ra một ánh mắt thông cảm với hắn: ". . . Huynh không ngủ được sao?"
Hắn tận lực khống chế lại, không để cho bản thân phun ra một ngụm máu, hít một hơi thật sâu: "Nếu như có tên gia hỏa không biết tốt xấu chảy nước dãi trên ngực của cô cả đêm, suốt đêm đá chăn mền, nói mớ suốt cả đêm, cô có thể ngủ được không? Hả?"
". . . Ách. . ." Nàng nhìn thoáng qua giường chiếu xốc xếch, "Người huynh nói. . . Làm sao có vẻ như có chút. . . Giống ta?" Làm nửa ngày, đêm qua tên gia hỏa giở trò với Bát Gia, tấn công trái phải thật sự đều là nàng làm a. . . huhu. . . Hiếm khi có chuyện tốt như vậy, nàng làm sao có thể vừa ngủ vừa làm chứ, phải là nhảy dựng lên để làm mới đúng chứ. . . Huhu. . . Tiếc quá đi mất, bỏ lỡ cơ hội tốt rồi. . .
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt cau mày của nàng, gần như hối hận tiếc đứt ruột, tiến hành hướng dẫn chất lượng một phen: "Đáng tiếc lắm sao?"
"Đúng rồi! Quá đáng tiếc!" Nàng cắn răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ.
"Còn muốn không?" Hắn không chút nào che lấp lộ ra nụ cười quyến rũ, cúi thấp thân thể xuống, nhẹ nhàng tới gần nàng đang quỳ ngồi trên giường, nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng. . . Gỉa vờ lôi kéo cổ áo, đôi mắt mờ mịt như có như không đảo qua nàng một chút. . .
"Hả? ?" Chuyện này cũng có thể lên xe trước, sau mua vé bổ sung sau à. . .
Nàng lập tức bị lần nhìn lướt qua cuối cùng quét đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn tìm không ra hướng bắc, hắc hắc loạn cười, duỗi hai cánh tay ra đang muốn tàn phá bừa bãi trên thân người ta, đã thấy giai nhân bên người đột nhiên đứng dậy, đem cổ áo vừa mới mở ra lần nữa chỉnh lý lại một phen, tiếp tục tạo hình áo mũ chỉnh tề của hắn, nhìn xuống nàng một chút, phi thường nhàn nhã hừ hừ, bày ra bộ dạng ra vẻ đạo mạo.
Hoàn toàn không rõ giai nhân nàng vì sao sau khi câu dẫn nàng một hồi, lâm trận liền trở mặt, mang một gương mặt, ủy khuất mà nhìn xem hắn: "Bát Gia, không thể lâm trận rồi đổi ý chứ. . ." Nàng bày ra một bộ dạng con dâu nuôi từ bé, phối hợp với hắn ra vẻ đạo mạo, mặc dù toàn bộ hình tượng nhìn thực sự không được cân đối, thật kỳ quái, thật quỷ dị, nhưng là vì tranh thủ thương hại, nàng cũng không quản được nhiều như vậy. . .
Hắn đứng bên giường, triệt để điều chỉnh cổ áo thật tốt, cũng thuận tiện triệt để cắt đứt ý nghĩ của nàng, khom người xuống, hai cánh tay chống tại mép giường, mặt dừng ở trước tầm mắt của nàng, mỉm cười đắc ý: "Lấy đạo của người, trả lại cho người."
Mối hận để hắn cả đêm không thể ngủ an tĩnh, mối hận để hắn chỉ được nhìn, không được ăn, lại thêm mối hận sáng sớm hắn đã phải đi tắm, cùng nhau báo ứng, thống khoái đầm đìa*, để nàng cũng nếm thử tư vị này, hừ hừ. . . Đại Thanh hoàng A Ca há lại dễ đùa giỡn như vậy? Hả? Tiểu trừng đại giới*, nhớ kỹ giáo huấn thật tốt đi!
(tiểu trừng đại giới: trừng phạt nếu có một lỗi nhỏ, để lại bài học không gây ra lỗi lớn.)
(thống khoái đầm đìa: Cảm thấy thoải mái)
Hoàng A Ca Đại Thanh đều là hẹp hòi như này sao, nàng quệt quệt khóe môi, nhìn thoáng qua Bát Gia quay lưng lại, từ bên người nàng bước đi, cực kỳ không nể mặt hắn, tại sau lưng của hắn hủy đi sân khấu của hắn, sau đó nắm lấy chăn mền còn tràn đầy hương vị của hắn, đi lau nước miếng vừa mới bị hắn câu dẫn xuống. . . Than thở một tiếng thế sự vô thường, đi theo “dâʍ ŧᏂủy̠” từ trên giường bò xuống.
"Ta đã sai người chuẩn bị nước tắm, cô đi tắm đi, rửa mặt một chút." Hắn vòng qua bàn đọc sách, ngồi xuống, trực tiếp lấy ra sổ gấp, bình tĩnh tự nhiên nhìn lại, hoàn toàn không cảnh báo trước ném ra một câu mập mờ để người nào đó một lần nữa dấy lên hi vọng.
Nàng trừng to mắt mà nhìn hắn, nhấc chân chạy ra ngoài, lại tại thời điểm trước khi ra khỏi cửa đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay người lại, nhìn hắn đã bắt đầu quản lý sổ gấp: "Bát Gia, cái kia. . ."
"Hửm?" Hắn nâng mắt lên nhìn nàng một chút, nhìn thấy nàng chỉ chỉ cái hộp tròn đã bị chà đạp đến không còn hình dạng trên giường.
"Cái bánh gatô kia, là quà sinh nhật, ách. . . Mặc dù đã qua mất sinh nhật rồi, nhưng huynh vẫn nên là ước ba cái nguyện vọng đi." Nàng vừa nói xong, vừa rất là vui vẻ chạy ra khỏi phòng hắn.
Hắn thoạt đầu cũng không hề để ý cái hộp tròn kia được nàng nâng trong lòng bàn tay, như thế nào cũng không chịu buông tay, trong nháy mắt, hắn đột nhiên có chút lý giải được ý nghĩ của nàng, cái bánh gatô kia ăn cũng được, không ăn cũng được, nàng chỉ là đang trông giữ ba cái nguyện vọng của hắn mà thôi. . .
Hắn đứng dậy, đi đến bên giường, đem cái hộp tròn kia kéo ra ngoài, mở ra giấy gói, bánh ngọt màu trắng sữa, phía trên thoa một lớp mật ong đơn giản, vậy mà vẫn là thiếu nét, mấy chữ mất mặt ngang ngược bày ở bên trên bánh ngọt:
"Bát Bát sinh nhật vui vẻ "
Hắn nhàn nhạt cười, cơ hồ bị sự ngốc nghếch của nàng truyền nhiễm, cười đến không chút nghĩ ngơi, bàn tay hướng tới bánh ngọt kia, lấy một ít bỏ vào trong miệng, mặc cho tia thơm ngọt kia tan ra tại đầu lưỡi, lan tràn, bị hắn nuốt vào trong dạ dày, tiêu hóa đến tận trong ngực.
Khi Hạ Xuân Diệu tắm đến thơm tho ngào ngạt, thuận tiện mang theo trong đầu đầy ảo tưởng thơm tho ngào ngạt bay vào phòng Dận Tự, đang muốn chảy nước bọt ác dê nhào lang, đã thấy lang quân sắp bị nàng nhào vào dựng thẳng bút lông, dáng vẻ tiên phong tiên cốt múa bút thành văn viết sổ gấp, móng vuốt nàng vừa muốn vươn ra, lại rụt trở về, đem tất cả kiên nhẫn hiền lành đời này toàn bộ phóng thích ra ngoài, tự nhủ rằng ngàn vạn không thể quấy nhiễu giai nhân nhà mình xử lý quốc gia đại sự, thế là liền thu mình lại ở cạnh góc tường vẽ vòng tròn, chơi với kiến, thuận tiện nhìn trộm một chút gian phòng của hắn.
Gian phòng của hắn à, muốn nói đặc biệt cũng không có gì đặc biệt, cũng không kém gian phòng của Cửu Gia bao nhiêu, chính là quá nhiều hoa hoa thảo thảo có chút để người khinh bỉ, đương nhiên, mặc dù có một phần là bản thân nàng không có mắt tặng a, nhưng mà những hoa cỏ rất có ý cảnh còn lại liền rất để người ta không thể không nghi ngờ a, ừm. . . Hóa ra hồng hạnh xuất tường không phải là mình nàng độc quyền nha. . . Hừ hừ. . .
Nàng nâng mắt lên liếc xéo, chua lòm nhìn hắn một cái, đã thấy người kia không hề có chút xao nhãng, chỉ là cau mày, chăm chú viết sổ gấp, chăm chú lật sổ gấp, bộ dạng còn chuyên tâm hơn cả kỳ thi tuyển sinh đại học chết chóc của nàng, chân mày khẽ rũ xuống, đôi mắt đen kịt quét qua sổ gấp từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng nhíu mày, vén tay áo lên, chấm mực, nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, đặt bút xuống viết mấy chữ, hoặc là ánh mắt hơi nghiêng đi, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhưng rồi lập tức quyết định điều gì đó, lại quyết đoán viết xuống mấy chữ, cũng có đôi khi băng lãnh cười một tiếng, co giật lông mày, phảng phất khinh thường đem bút đặt xuống, lắc đầu. . .
Những biểu cảm kia nàng chưa từng thấy trước đây, liền giống như biên tập những cảnh quay đặc sắc, tất cả đều hiện lên ở trong mắt nàng cùng một lúc, thấy nàng cũng cau mày theo, nhướng mày, bĩu môi, cười lạnh. . . Ách. . . Mặc dù nàng học theo lại liền biến thành cười ngây ngô. . .
Mãi cho đến khi hắn viết xong cái sổ gấp cuối cùng, gác lại bút, hít sâu một hơi, nhấc tay ấn nhẹ một cái giữa trán, lưu loát đứng lên, đã trông thấy người nào đó ngồi xổm ở cạnh góc tường vẽ vòng tròn, vẽ đến sắp cùng Chu Công đánh cờ lần nữa, cười khẽ một tiếng, xoay người đi lấy triều phục treo trên móc áo, sau đó đi đến phía sau nàng: "Giúp ta thay quần áo."
"Được a!" Nàng hoan thiên hỉ địa nhảy dựng lên, xoay người lại, đã thấy hắn đem triều phục trong tay mình nhét vào trong tay nàng, huhu. . . Là mặc quần áo, không phải thoát y nha. . . Thật đáng khinh bỉ. . . Nói rõ ra chứ, hại nàng còn hưng phấn một hồi. . .
Nàng cầm lấy triều phục trong tay hắn, nhìn thoáng qua đống khuy áo phức tạp bên trên y phục kia, nuốt nước miếng một cái: ". . . Cái này, ta. . . Ta sẽ không. . ."
Hắn cũng không nói gì, chỉ là kiên trì muốn nàng đem triều phục cầm ở trong tay, dạy nàng làm sao đem từng cái khuy áo phức tạp mở ra, sau đó cầm cổ áo, giơ cao cao lên, để hắn quay lưng lại, đem hai cánh tay luồn vào trong tay áo, sau đó xoay người, hắn kéo tay nàng, tự mình dạy nàng làm thế nào giúp mình thắt lại khuy áo, từng viên từng viên, từ áo trong tới áo khoác ngoài, từ trên xuống dưới, từ cổ hắn đến trước bụng.
Cho đến khi đem triều phục của hắn toàn bộ mặc xong, nàng mới quệt mồ hôi trên trán, thở ra một hơi lớn, lần nữa khẳng định, Thanh Triều Hoàng A Ca quả nhiên không phải là dễ hầu hạ. . .
"Đã học được chưa?" Tự mình sửa sang cổ áo, hắn nhướng mày nhìn nàng.
". . . Ách. . . Chắc không kém bao nhiêu đâu. . ." Nàng trả lời một cách mơ hồ, ngón tay còn đang không ngừng run rẩy, nút thắt Thanh Triều thật là làm cho người ta khinh bỉ. . . Mềm nhũn, không dễ nhét vào khuy áo chút nào. . .
"Luyện tập nhiều một chút liền tốt." Hắn cả sửa lại một chút ống tay áo, "Hôm nay cách giờ vào triều vẫn còn sớm, sau này cũng không thể lề mề như thế nữa, hửm?"
"Vâng. . ." Nàng nhẹ giọng đáp lời, hoàn toàn không rảnh suy nghĩ cái sau này kia là có ý gì, đã bị hắn kéo lấy tay, lôi ra khỏi phòng.
Nàng đi theo hắn ra tới cổng phủ, hắn phân phó gã sai vặt thứ gì đó, chỉ thấy gã sai vặt liền lập tức dùng sức gật mạnh đầu, đáp lời "Nô tài biết rồi ạ", rụt sang một bên, thế là, hắn không có ngồi kiệu, dắt nàng đi về Cửu Gia Phủ, nàng nắm lấy tay phải của hắn, cảm thấy có một vấn đề vẫn là không thể không hỏi. . .
"Bát Gia. . ."
"Hử?"
"Huynh mang theo bánh gatô vào triều, không tốt lắm đâu?" Nàng chỉ chỉ cái hộp tròn hắn xách trong tay, được rồi, nàng thừa nhận nàng rất cảm động, đi vào triều cũng không quên mang theo ái tâm nàng làm, siêu hoa lệ a, ách. . . Nhưng mà nàng có chút sợ bị cha của hắn kéo đi Ngọ môn du lịch a. . . Nàng cũng không phải hoàn toàn không học thức, tội danh xem thường triều đình, nàng vẫn là hiểu được a. . .
Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, không có dừng bước chân lại, sáng sớm đường đi, không có mấy người, thế là thuyết pháp nam nữ thụ thụ bất thân trước hết gạt sang một bên, dù sao tiết mục cô nam quả nữ sống chung một phòng đều đã trình diễn đặc sắc, cũng không thua kém một đoạn này. . .
"Ta mang đến cho Ngạch Nương nếm thử." Hắn bất giác giữ chặt tay nàng một chút, nàng bị đau nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có khước từ rõ ràng.
"À. . . Ngạch Nương huynh cũng thích ăn bánh gatô sao?"
"Ta thích, nàng hẳn là sẽ không chán ghét." Hắn nhấc lên khóe môi trả lời nàng, dừng lại một chút, lại mở miệng, "Sinh nhật nàng là lúc nào?"
"A?" Nàng trừng trừng mắt, cẩn thận suy nghĩ, ". . . Không biết. . ."
Hắn dừng lại bước chân, quay người nhìn nàng. . .
"Ừm. . . Hắc hắc hắc hắc, phép tính thời gian ở nhà ta, không giống ở đây." Nàng ôm lấy đầu, không có cách nào giải thích được, xưa nay nàng không có hành vi khinh bỉ qua sinh nhật âm lịch, huống hồ thân thể này đến cùng là bao nhiêu tuổi rồi, chính nàng cũng không rõ ràng lắm, ai nha, quản nó chi, tuổi của nữ nhân vĩnh viễn là niềm đau a, liền để nó biến thành bí mật vĩnh viễn là tốt, mà lại, "Cùng lắm, về sau ta sẽ tổ chức sinh nhật chung với Bát Gia, hắc hắc hắc hắc!" Nàng thực sự là quá thông minh, đây chính là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm trong truyền thuyết. . .
Hắn không nói chuyện, yên lặng tiếp tục kéo nàng đi lên phía trước, chỉ là để thân thể nàng nhích lại gần bên cạnh hắn một chút, nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy tay bị hắn siết chặt hơn nữa.
Hắn dẫn nàng đi đến Cửu Gia Phủ, liền giống như đêm đó hắn đưa nàng trở về, nàng vẫy vẫy tay với hắn, quay người bò vào cổng chính Cửu Gia Phủ, vuốt ve hơi ấm còn sót lại trên lòng bàn tay, trong lòng sắp tràn ngập hạnh phúc, lại gặp phải một bàn tay chờ đã lâu đập ngay vào trán nàng.
"Cái móng rẻ rách này*, cô rốt cục đã trở lại cho ta rồi! Hả?" Giọng Thái quản gia vào sáng sớm luôn luôn tốt lạ thường, nàng ôm đầu, nhìn thoáng qua dấu giày hồng hồng kia trên mặt thái quản gia, liền biết là di chứng hôm qua bị Hoằng Huy rước lấy chính thức bộc phát.
(Cái móng rẻ rách này: Người Mãn của nhà Thanh trước đây là dân du mục, họ có mối quan hệ rất thân thiết với động vật (đặc biệt là ngựa, cừu và gia súc), vì vậy họ sẽ sử dụng từ móng để đại diện cho trẻ em hoặc thanh niên (tất nhiên nó có chứa các yếu tố xúc phạm Sau đó phát triển thành một cái móng rẻ tiền, dùng để chửi bới nơi công cộng.)
"Cô ngược lại là ăn gan hùm mật báo, ở bên ngoài phủ gây sự với đám người không đứng đắn, để bọn hắn ẩu đả, quậy phá trong Cửu Gia Phủ? ?" Tiếp tục chửi mắng. . . Nàng có phải là nên nhắc nhở hắn một tiếng, cái người không đứng đắn trong miệng hắn kia, chính là cháu trai bé nhỏ đáng yêu của Cửu Gia không. . .
"Cô còn tưởng rằng cô là nô tài nhà Thập Tứ Gia ta liền không quản được cô sao? Chủ tử nhà cô cũng không cần cô rồi, hừ! Đêm qua vậy mà cả đêm không về, nói, cô chết ở nơi nào?" Ngón tay gõ gõ trên trán nàng. . .
"Đêm hôm qua nàng ấy ở chỗ ta. . ." Một trận thanh âm lưỡng lự từ sau nàng truyền đến, lập tức để ngón tay còn đang không ngừng gõ trên đầu nàng, co rụt trở về, biến thành không ngừng run lẩy bẩy. . .
"Bát. . . Bát Gia cát tường, mới sáng sớm như này, ngài đây là. . ." Thái quản gia chất đầy ý cười trên mặt, ánh mắt lập tức lướt qua Hạ Xuân Diệu trước mặt, nhìn thẳng về phía Bát A Ca đứng ở sau lưng người nào đó cười đến xán lạn.
"Đưa nha đầu này trở về, thuận tiện cùng Cửu Gia nhà ngươi tiến cung." Hắn nói nhẹ như mây gió, lại làm cho mặt thái quản gia tái mét, lập tức đổi ánh mắt nhìn nha đầu trước mặt. . . .
"Ngài là nói. . . nàng ta, cái móng rẻ rách này. . ."
"Tối hôm qua nàng ấy ở chỗ Bát Gia ta." Hắn lần nữa không nhẹ không nặng lặp lại một lần.
". . ." Thái quản gia im lặng nhìn thoáng qua tiểu nha đầu trước mặt. . .
". . ." Tiểu nha đầu trước mặt cũng không nói gì nhìn xem thái quản gia, hắn làm gì đột nhiên dùng loại ánh mắt màu sắc này nhìn chằm chằm nàng chứ. . . Giống như nàng là tên lưu manh chiếm tiện nghi của người khác còn một mặt cười da^ʍ, như thể nàng là đại sắc lang không thương hương tiếc ngọc còn không chịu nhận nợ, như thể nàng là hái hoa tặc người người kêu đánh. . . Nàng rõ ràng là bất kỳ tiện nghi gì cũng không có chiếm được, nhiều nhất chính là lưu lại một bãi nước miếng mà thôi. . .
Nhưng người đứng phía sau dường như còn chê tội danh của nàng không đủ khắc sâu, vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười nói tiếp: "Ngày hôm nay đừng để nàng ấy làm việc."
"Hả. . ." Thái quản gia dường như vẫn còn đang tiếp tục tiêu hóa cái tin tức lớn sét đánh ngang tai này. . .
"Hôm qua hầu hạ cả đêm, cũng nên là mệt mỏi không phải sao? Hả?" Hắn vừa nói, vừa dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua thái quản gia triệt để hóa đá. . .
. . . Bát Gia. . .
Nàng dùng đôi mắt nhìn hắn, có vẻ như càng khẩn trương. . .
Hửm?
Hắn nhíu mày, ra hiệu nàng có lời gì cứ nói. . .
. . . Nếu như trong sạch của huynh bị ta hủy, phải chịu trách nhiệm sao?
Nàng cẩn thận từng li từng tí mà nhìn hắn. . .
Nàng dám không chịu trách nhiệm sao?
Hắn tiếp tục nhíu mày, nhưng mà ý cảnh cáo không cần nói cũng biết. . .
. . . Không dám. . .
Nàng nuốt nước miếng một cái. . .
Rất tốt!
Hắn thỏa mãn cong môi cười cười. . .
Mà thái quản gia đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng liếc mắt đưa tình trước mặt này, hoàn toàn rùng mình một cái, huhu. . . Hắn làm sao lại luôn chọc phải người không nên dây vào chứ. . .
----------------------------------------------
Hạ triều, Bát A Ca Dận Tự cầm bánh ngọt gửi tại chỗ gã sai vặt, nhấc chân bước vào viện tử ngập đầy hoa cỏ kia, liếc qua Lương Phi hiếm khi không có ngồi trong bụi hoa, nhìn xem nàng chỉ là ngồi tại chỗ bưng chén trà ngẩn người. . .
Hắn mỉm cười dùng tay quơ qua quơ lại trước mặt nàng, để nàng hoàn hồn lại. . .
"Ừm. . . Con đến rồi?" Nàng lấy lại tinh thần, gác lại chén trà.
"Vâng." Hắn ngồi tại vị trí bên cạnh xưa nay hắn vẫn ngồi, "Hoàng A Mã hôm qua đến sao?"
Nàng giật mình, mỉm cười, gật nhẹ đầu.
Hắn cũng không hỏi thêm nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Hôm nay, Nhi thần mang đến cho Ngạch Nương một thứ tốt."
"Là thứ đồ tốt gì, để cho con hiến bảo như này?" Nàng cũng không tập trung đề tài kia, theo hắn nhảy ra ngoài, nhìn xem hắn đem cái hộp tròn bày trên bàn, mở nắp ra, "Đây là loại bánh ngọt gì. . . Ta chưa từng thấy qua. . ."
"Đây là quà sinh nhật của Nhi thần." Hắn nhếch lên khóe môi. . .
". . . Quà sinh nhật?" Nàng che khóe môi cười ra tiếng, "Sao nghe kỳ lạ vậy?"
"Kỳ lạ không chỉ là bánh ngọt mà thôi." Ánh mắt hắn nện bên trên ở bánh ngọt, nhưng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ là dùng ngón tay chỉ chỉ một chút, đặt ở bên môi, lướt qua.
"Con, đứa nhỏ này, bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng tay chứ, muốn ăn nhiều như vậy, không cần phải lấy ra cho Ngạch Nương đâu."
"Thứ này, nhất định phải để Ngạch Nương nhìn qua Nhi thần mới có thể ăn được."
". . . Trong lời của con có hàm ý gì?" Nàng nhíu mày, rất không khách khí nói cho hắn, không nên quên mất bản thân mình là do ai sinh ra.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là mỉm cười, mặc cho nàng suy đoán.
Hắn mang theo thâm ý mà nhìn khối bánh gatô kia, trước khi nó được mở ra, thừa cơ thực hiện ba điều ước. . .