Lại nói, đám hạ nhân trong phủ Bát A Ca đã Xuân Diệu kí©h thí©ɧ tinh thần nghiêm trọng, cuối cùng cũng phát sinh bạo động, bọn hắn tích cực tổ chức nhân lực, mỗi ngày hai mươi bốn giờ thay phiên nhau tuần tra, gặp ai khả nghi liền trước "Chém" sau "Đánh", Hạ Xuân Diệu ỷ vào gương mặt tương đối giống người qua đường, mấy lần thoát khỏi số phận bị bắt vào Bát Gia phủ giải quyết tại chỗ, ngược lại còn gây án, kiên trì âm thầm đem cách mạng tiến hành tới cùng. . . Nhưng cái gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng, chính nghĩa cuối cùng chiến thắng tà ác, ngay khi “Ủy ban bảo vệ” Bát Gia phủ thành lập, ban bố khẩu hiệu "Bảo hộ Bát Gia, bảo hộ gia viên, thề gϊếŧ yêu nghiệt, tuyệt không nương tay", công việc ngầm của Hạ Xuân Diệu lâm vào cảnh khốn khó, tổng kết một chút tình cảnh bi thảm của mình, Hạ Xuân Diệu quyết định lấy lui làm tiến, tạm thời giữ lại thực lực, chuẩn bị vì cách mạng tổng tiến công sau này, thu hồi nước bọt chảy đầy đất, rất là vui vẻ bò lại hiệu ăn ngoan ngoãn chạy bàn. . . Nói đến chạy bàn, không thể không nói một chút về "Hiệu ứng Danh nhân" a, vấn đề này rất nghiêm túc, từ sau vài ngày trước hai vị Hoàng A Ca mỗi người ôm một bát cơm trứng chiên trên sân thượng luận một phen anh hùng, mấy ngày kế tiếp, khách nhân đặt cơm trứng chiên lập tức tăng nhanh với tốc độ chóng mặt.
Vì đáp ứng nhu cầu thị trường, càng vì tiền thưởng cuối năm của mình, chưởng quỹ cũng không thể tiếp tục nuông chiều sinh hư, một chân đưa nàng đạp vào phòng bếp, để nàng chính thức xuống biển, đối với hành vi lúc trước có mắt mà không thấy Thái Sơn của mình, vậy mà không nhắc tới một lời, nhưng chính là một đạp này, làm hại nàng cực độ không có nhân sinh tự do, mỗi ngày đi sớm về tối mệt mỏi giống như con chó chỉ có thể le lưỡi, mỗi ngày trong khói dầu luyện lò vi sóng chọc trời, nàng cách kiểm tra của mẹ chồng không còn xa. . .
Điều đang buồn hơn nữa là, bởi vì trường kỳ khua muôi để lại di chứng nghiêm trọng, hiện tại mỗi ngày vào nhà xí gỡ dây lưng quần đều lẩy bẩy ba lần, nhiều lần run tay một chút, liền rơi luôn cả quần, chỉ có thể vẻ mặt cầu xin gọi Xuân Đào giúp nàng thắt dây lưng quần, hơn nữa, nghe Xuân Đào nói, mỗi lúc trời tối ngay cả đi ngủ nàng vẫn không quên khua muôi, thêm cả tướng ngủ xấu, không biết còn tưởng rằng nửa đêm chiêu hồn. . .
Nói tóm lại, chính là càng mục nát. . .
"Ta còn xui xẻo hơn cô!" Xuân Đào lật một cái lườm nguýt, "Cũng không biết kiếp trước nợ cô bao nhiêu bạc, lại còn phải giúp cô thắt dây lưng quần. . ."
"Đừng nhỏ mọn như vậy mà, chẳng phải chỉ là thắt dây lưng quần thôi sao. . . Hắc hắc, nói đến thắt dây lưng quần, ta lại muốn vào nhà xí. . ." Người nào đó mặt dày mày dạn nháy mắt với nàng.
"Bảo Trương Ngũ mỗi ngày đào cạnh hầm cầu thắt hộ cô đi! Lão nương mới không thèm để ý tới cô nữa!" Xuân Đào tiếp tục nhìn vào chiếc gương mạ vàng , đây là dấu hiệu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Xuân Diệu đã triệt để thăm dò ra quy luật rõ ràng. . .
". . . Nam nhân không thể vào nhà xí nữ mà. . ." Nàng im lặng. . . Hoàn toàn không nói ra ý nghĩ bên trên.
"Vậy cô có thể đi nhà xí nam, tùy tiện tìm ai đó giúp cô thắt đi!" Xuân Đào ngáp một cái, đưa ra ý kiến đúng trọng tâm, "Sớm đã bảo cô đừng đắc tội chủ tử rồi, giờ bị chỉnh thành bộ dạng này!"
". . . Ta rất an phận thủ thường mà. . ." Nàng mắc tiểu liếc Xuân Đào còn đang nhàn nhã, bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chuyện cũ trước kia của nàng đâu, đời người có ba việc gấp đấy. . .
"Cô an phận thủ thường?" Xuân Đào kinh ngạc nhíu mày, "Vậy cô đi ra ngoài, tùy tiện đυ.ng người, nhìn xem có nha đầu trong phòng chủ tử nào nguyện ý giúp cô thắt dây lưng quần không! Chỉ cần có một người, ta Xuân Đào cam đoan một tháng ở trong phòng không đi hẹn hò! Ha!"
". . . Cô không nên ép ta nha!" Người nào đó phẫn nộ, nhân duyên của nàng kém như vậy sao? Thật sự kém như vậy sao? Thật sự kém như vậy sao?
"Đi đi, nhanh đi thử xem, a! Tỷ tỷ ta chờ nghe tin tốt của cô, cửa chính ở đằng kia, có việc gấp thì chạy đi, a! Thực sự không được, thì hỏi một chút Trương Ngũ có nguyện ý phát lòng từ bi hay không a! Ha ha ha ha!"
Kéo lấy tay đang run rẩy, người nào đó phi thường có cốt khí mà rống lên một tiếng, một đường chạy thẳng tới nhà xí. . .
"Có thể giúp ta buộc dây lưng quần được không?" Nháy mắt làm bộ đáng yêu. . .
"Tâm thần à!" Nha hoàn Giáp liếc nàng một cái, đi. . .
Thất bại. . .
"Có ai cùng ta đi nhà xí không?" Kích động nước mắt, giả vờ vô tội. . .
"Cô ăn no rảnh rỗi đến đi nhà xí cũng phải cần người đi chung sao!" Nha hoàn Ất đẩy nàng một cái, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chống nạnh nhìn nàng, "Cô chính là nha đầu lần trước quấy rầy chuyện tốt của chủ tử nhà ta phải không, chủ tử ta nói về sau nhìn thấy cô một lần liền đánh cô một lần!"
"Ba" một chân, đá vào đùi nàng, đạp xong liền chạy. . .
tnnd. . . Cút thì cút nha, còn bạo lực với nàng làm gì chứ. . .
Leo một mạch đến nhà xí, nàng bi thảm phát hiện, nhân duyên của nàng thật sự không phải là. .. kém bình thường. . . Vô cùng buồn bực liếc qua, quả nhiên Trương Ngũ mỗi ngày đều rất đúng giờ bên cạnh hầm cầu chôn tiền. . . Không thể nào. . . Chẳng lẽ đây là lựa chọn cuối cùng của nàng. . . Tệ như vậy sao. . . Huhu. . .
"Ta cảnh cáo cô, cô đừng nói chuyện với ta, nghe mấy nha đầu khác phòng nói, cô lén gọi người giúp cô giới thiệu đúng không! Ta đã có thanh mai trúc mã ở quê nhà rồi, cho nên, cô không cần si tâm vọng tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không thích cô!" Trương Ngũ liếc xéo nàng một chút, đứng người lên, liền đi.
. . . t... tnnd. . . Nàng thích hắn? Hắn nghĩ hắn là Bát Gia à! Lại còn dám khinh bỉ nàng, thấy nàng không đến đào toàn bộ tiền của hắn, hắn cho rằng nàng không biết hắn mỗi ngày chôn tiền cưới lão bà à, đáng ghét, vào nhà xí trước, đi xong nhà xí nàng liền đến thực hành kế hoạch trả thù, dám đắc tội nàng. . . Hắn chết chắc. . .
Nhanh chóng lách vào nhà xí giải quyết vấn đề sinh lý, thoải mái mà hít thở sâu một hơi, dùng tay mình run rẩy miễn cưỡng buộc lại dây lưng quần, làm thế nào cũng buộc không kĩ, chỉ có thể dắt theo dây lưng quần đi ra ngoài, liếc qua hố Trương Ngũ đào, lập tức cười đi tới, ngồi xổm người xuống, bắt đầu thực hành kế hoạch trả thù.
". . . Cô đang bận à?" Một thanh âm từ bên trên rơi xuống.
"Nói nhảm! Dám nói ta thích hắn, ta sẽ thích hắn sao? Người ta thích là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, quả thực chính là hiên thân của nhan sắc cùng trí tuệ, anh hùng cùng hiệp nghĩa hóa thân a! Cho dù kiểu tóc miễn cưỡng có chút thất bại, vẫn là không che giấu nổi nhân cách mị lực của hắn, ngươi biết cái gì gọi là nhân cách mị lực chứ?" Nàng không ngẩng đầu, đào cho hả giận, chết tiệt, chôn sâu như vậy, đào nửa ngày còn chưa thấy bóng dáng hũ tiền!
". . . Lời cô nói, ta dường như không hiểu. . ." Giọng nói tuy là không có biến hóa, nhưng lại rõ ràng là đang bị nghẹn a . . .
"Lời ta nói rất khó hiểu sao? Có khó hiểu như vậy sao? Đáng ghét. . . Ta chết cũng không tin, tất cả mọi người chán ghét ta! Ai yêu thích ta thì giơ tay lên!" Nàng bỗng nhiên đứng người lên, giơ tay cao lên, lại trong khoảnh khắc quay đầu đó, ngạc nhiên hít vào một hơi. . . Bát. . . Bát. . . Bát. . . Bát. . . Bát Gia. . .
Nàng ngày nghĩ, đêm nghĩ, khua muôi nghĩ, đi đường nghĩ, đi ngủ nghĩ, đi nhà xí. . . Ách. . . Tạm thời trước lúc đi nhà xí là được rồi. . . Tóm lại chính chủ bị nàng tương tư thành hoạ cứ như vậy hoa lệ đứng trước mặt nàng. . . Duyên phận a! ! Ách. . . Bất quá. . . Duyên phận của bọn họ làm sao luôn luôn kỳ quái như vậy. . . Liếc qua trang thái trước mắt của mình, dây lưng quần miễn cưỡng treo ở bên hông, tay run run chỉ thẳng thanh thiên. . . Lão thiên gia. . . Nàng không phải cố ý muốn chỉ ông a, nhưng. . . Có thể để nàng thay tạo hình rồi hẵng thấy Bát Gia không. . .
"Cô đang đào gì vậy?" Chân mày của hắn chớp chớp, chỉ chỉ nàng đào ra một cái hố không lớn không nhỏ, ý cười lan tràn.
". . . Ta. . . Ta. . . Không không không. . . Nô tỳ. . . Nô tỳ là. . ." Nàng gãi gãi đầu, nhưng lại tìm không ra lý do giải thích tình cảnh trước mắt, nhìn dây lưng quần sắp tuột ra, nàng vội vàng đem tay run rẩy kéo quần lên, chỉ có thể kéo ra một tia thật miễn cưỡng thật miễn cưỡng mỉm cười. . . Huhu. . . Lần này chết chắc rồi. . . Nếu như bị hắn biết nàng đang đào tiền cưới lão bà của người khác, còn không đem nàng khinh bỉ đến tận xương tủy đi. . .
"Cửu Gia chưa hồi phủ sao?" Nói sang chuyện khác. . . Nói sang chuyện khác. . .
". . ." Một đoạn thời gian không dài trầm mặc, lần nữa chứng minh thủ đoạn chuyển chủ đề của người nào đó thực sự không cao minh, khẽ cười một tiếng, hắn cũng không quan tâm mục đích nàng đào hố nữa, "Chút nữa sẽ về, chỉ là đang nổi giận vì mẫu đơn trong viện đều bị người ta di hoa tiếp mộc đến chỗ khác mà thôi. . ." Hắn cười không thay đổi chút nào, lại nhìn xem bàn tay đang dùng sức cầm dây lưng quần run ngày càng rõ ràng hơn. . .
". . . Ách. . . Ha ha ha ha. . ." Gượng cười hai tiếng. . . Xong rồi. . . Chuyện tốt nàng làm hôm nay. . . Làm sao tới đêm liền bị bắt chịu tội rồi. . .
"Ta dù rảnh rỗi, cũng không muốn xem hắn nổi giận, liền ngao du tứ phía." Hắn cười xoay người, đang chuẩn bị cất bước rời đi.
"Ta. . . Ta. . . Nô tỳ cùng ngài đi dạo!" Tay trái ấn đai lưng, tay phải lại lập tức không biết xấu hổ nâng lên quá mức, khống chế lại hươu con xông loạn của mình(tim đập thình thịch), bước chân đuổi theo sau lưng Dận Tự đã đi rồi.
Tầm mắt hắn nghiêng chút về sau, cuối cùng không đồng ý cũng không phản đối, chỉ là bước chân thong thả đi đường của mình, nghĩ vấn đề của mình, khi thì vuốt ve nhẫn ngọc trong tay, khi thì dừng lại một chút chậm rãi nhìn lên mặt trăng, dần dần cũng quên đi sau lưng có người theo hắn từ phủ đông đi đến phủ tây, đi ngang qua vài toà đình các, vượt qua vài vòm cầu, mãi khi đến thư phòng Cửu Gia, lúc này mới ngừng lại bước chân, nhìn thoáng qua cái bóng dưới đất, lúc này mới nhớ ra sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ. . .
Xoay người, đã thấy người nào đó đang nhàm chán ngáp một cái, một giọt nước mắt đọng lại trong hốc mắt, miệng há thật to, lại bởi vì hắn bỗng nhiên xoay người mà suýt nữa cắn đầu lưỡi: ". . . Ta phát hiện. . ."
Giọng hắn có chút nhu hòa, nhẹ nhàng dừng lại một chút, theo gió đêm lần nữa rơi trên mặt đất: ". . .Hình như chỉ có ở bên cạnh cô, ta mới không nhảy mũi. . . Cô có biết nguyên nhân không?"
"Hả?" Cái gì? Nhảy mũi? Hiện tại là đang nói đến chuyện gì vậy. . . Chẳng lẽ hắn mới vừa từ phủ đông đi đến phủ tây, ngang qua lầu các, cầu nhỏ, suối chảy, thậm chí là chỗ Xuân Đào yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, chính là suy nghĩ vấn đề này sao. . . Nhảy mũi gì mà. . . Đáng giá hắn suy ngẫm tẩu hỏa nhập ma như vậy, ngay cả ma âm xỏ lỗ tai, hương diễm kí©h thí©ɧ bản đều không có phản ứng. . . Hại nàng vừa mới suýt chút nữa lại cho là hắn lãnh cảm. . .
"Được rồi. . ." Hắn đã không ôm bất cứ tia hi vọng nào là nàng có thể nghe hiểu được hắn, "Chỗ này không cần cô hầu hạ, đi xuống đi." Hắn giơ tay, cười khẽ. Giống như là nếu để nàng theo vào, tránh không được lại bị ăn gậy nha. . .
". . . Vâng. . ." Cũng không cần hầu hạ à. . . Nàng hiếm khi nô tính tư tưởng nghiêm trọng, suy nghĩ hầu hạ nhiều một chút. . . Lưu luyến không rời, cắn cắn môi dưới, cầm theo dây lưng quần, quay người đang muốn đi. . .
"Chờ một chút!" Thanh âm của hắn như gió xẹt qua tai của nàng, nàng quay đầu lại, ". . . Nếu thật sự rất mệt mỏi, thì nhờ Thập Tứ Gia nói đỡ với Cửu Gia một chút. . ." Hắn liếc qua tay nàng một mực không đình chỉ run run, lập tức quay người, cùng với ánh trăng đẩy ra cánh cửa thư phòng Cửu A Ca.
"Ngáp!" Mới cách không đến mấy bước chân, vậy mà liền hắt xì đã theo đến. . . Hắn cười lắc đầu. . .
"Bát Ca, huynh đi đâu vậy, nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của huynh." Thanh âm của Cửu A Ca vọng ra từ trong thư phòng. . .
"Đi tìm chỗ sẽ không nhảy mũi, suy nghĩ thật kỹ một chuyện."
". . . Bệnh hắt hơi của huynh còn chưa tốt lên sao? Theo Thập Tứ nói, cũng tới lúc hết bệnh rồi chứ. . ."
"Có lẽ là ta vừa mới lại bị thổi một chút gió lạnh, nói không chừng bệnh tình lại tăng thêm. . ."
". . . Huynh không thể thành thực ở nhà, đừng đi đón gió à. . ."
Hắn chỉ là nghĩ, không có tiếp lời thêm, cứ như vậy ngồi kiệu hồi phủ, mãi cho đến khi cỗ kiệu dừng ở trước cửa phủ nhà mình, một tiếng nghị luận kéo lại sự chú ý của hắn. . .
"Nhiều người như vậy mà còn để tên đó thành công! Đến tột cùng là yêu nghiệt bất lương cỡ nào chứ!" Hạ nhân Giáp không cam lòng rống lên.
"Có điều, tốt xấu gì, phẩm vị cuối cùng cao lên một chút, lần này tặng là mẫu đơn a!"
"Ngươi còn có tâm tình ca ngợi hắn tặng hoa gì!"
"Thế nhưng là. . . Hoa này xem ra giá trị không nhỏ a. . . So trước kia tặng hoa dại bên đường, từng thanh cỏ đuôi chó tốt hơn nhiều. . . Ta nhớ có một lần, ta còn thấy cả một cây nắp ấm. . ."
"Bất luận là như thế nào, điều này nói rõ thủ vệ chúng ta quá lỏng lẻo, bắt đầu từ ngày mai tăng thêm nhân lực, đến khi bắt được hắn, quy củ như cũ, trước "Chém" sau "Đánh" ! Ách. . . Bát. . . Bát Gia, Bát Gia cát tường!"
Vừa nhìn thấy người vừa xuống kiệu, hết thảy mọi người đều đồng loạt quỳ xuống. . .
Bát A Ca Dận Tự nhìn thoáng qua cái mẫu đơn hạ nhân ôm trong tay, đỏ tươi ướŧ áŧ, thiên kiều bách mị, còn thỉnh thoảng tản ra hương thơm nhàn nhạt, một tia cười khẽ, đột nhiên nghĩ đến trong nhà lão Cửu, vài cọng cành xanh trụi lủi, quái dị đáng thương, lại nghĩ tới gia hỏa nào đó ngay dưới mắt lão Cửu gây án, thế nào là thừa dịp lúc sương sớm mịt mờ, không thương hương tiếc ngọc, có thể thấy được nàng đối với thương hương tiếc ngọc là hoàn toàn không có khái niệm. . . Nhìn trên thân mẫu đơn kinh mạch đứt đoạn vẫn còn lưu lại mấy dấu răng tráng lệ a. . .
"Hóa ra không phải là di hoa tiếp mộc. . . Mà là mượn hoa hiến Phật à. . ." Hắn nhẹ nhàng cúi người, dùng tay vỗ nhẹ cánh hoa đỏ tươi.
Nghĩ đến lúc này, tên kia đoán chừng cũng không biết bị lão Cửu phạt thành cái dạng gì. An phận thủ thường, quả nhiên là nàng cả một đời đều không học được, tay run thành như vậy, ngay cả dây lưng quần cũng kéo không lên, lại còn có thể bò vào lão Cửu thư phòng không thương hương tiếc ngọc. . . Nghĩ đến chuyện này. . . Trừ cười khẽ lắc đầu, hắn cũng không biết nên làm ra vẻ mặt bội phục cỡ nào.
Bọn hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, nhìn xem chủ tử nhà mình đối với mẫu đơn này ngược lại là nhìn với con mắt khác, cảm thấy có chút mê mang. . .
"Đã là người khác hảo tâm tặng, liền không nên phụ người khác một mảnh ý đẹp, tìm bình, cắm vào đi." Nhẹ nhàng phân phó một tiếng, hắn quay người vào cửa phủ, lại tại lúc chân vượt qua ngưỡng cửa, quay người trở lại, lại dặn dò một câu, "Sau khi cắm xong, để trong thư phòng của ta."
". . . Vâng. . ." Hạ nhân lập tức lên tiếng, quay đầu nhìn các đồng liêu quỳ đầy đất, nháy nháy mắt, "Bát Gia đây là làm sao vậy. . ."
"Không biết. . . Đoán chừng là lo lắng bệnh của Dụ Vương gia. . . Nếu không làm sao ngay cả hoa yêu nghiệt tặng cũng nhận. . ."
"Ta lại cảm thấy là đã nhận kí©h thí©ɧ. . . Nào có đạo lý nam tử nhận hoa người khác tặng. . . Còn là thứ yêu nghiệt tặng. . ."
"Các ngươi có nhìn thấy Bát Gia vừa mới cười không. . . Thật chói mắt. . . Thật chói mắt a. . ."
"Sao vậy. . . Vẫn giống như bình thường mà. . ."
"Không. . . Không. . . Không, chênh lệch rất nhiều, sau khi ta quan sát cẩn thận quan, Bát Gia bình thường là mặt cười mắt không cười. . . Thế nhưng là, ngài ấy vừa mới chẳng những mặt mày hớn hở. . . Hơn nữa còn cười. . . Cười đến thật xán lạn. . . Trời ơi, thực sự có thể dùng từ xán lạn để hình dung á. . ."
"Còn xán lạn sao, ngươi sao không dùng “mới biết yêu” để hình dung luôn đi. . ."
". . . Không phải là không thể được a. . . Chỉ là ta không có dũng khí này mà thôi. . ."
"Hiện tại so với Bát Gia, vấn đề ‘mới biết yêu’ càng nghiêm trọng, Bát Gia nhận hoa người khác tặng, đó có phải biểu thị chúng ta đã bị tước vũ khí đầu hàng trước tên yêu nghiệt kia rồi?"
"Tước vũ khí đầu hàng sao? Tuyệt đối không được! Người nhận hoa là Bát Gia không phải là chúng ta, liên quan gì chúng ta chứ, coi như Bát Gia đầu hàng, chúng ta cũng phải kiên trì tới cùng, có biết hay không! Ngày mai tiếp tục tăng thêm nhân lực! Đáng ghét!"
"Ta khuyên ngươi trước tiên đem hoa cắm cho tốt, bỏ vào thư phòng rồi mới nghĩ đến đối sách ngày mai. . ."
". . . Bồn mẫu đơn chính là chứng cứ chúng ta hộ chủ không chu toàn, mọi người phải xem đây là hổ thẹn! Có biết hay chưa! !"
Trăng đen gió lớn, giờ lành, mượn hoa hiến Phật thật cao, chỉ là một đóa mẫu đơn kiều diễm đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo không ai biết