- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thanh Huyền
- Chương 1
Thanh Huyền
Chương 1
Editor:
Polly Polly
Beta – reader:
Kumiko
Khi Phong bước vào phòng, chợt thấy cánh cửa thông với ban công đang mở rộng, Huyền đang đứng tựa vào lan can, một thân bạch y bao lấy cơ thể thon gầy, tóc đen buông xõa, vài sợi phất phơ bay trong gió.
“Huyền, sao đệ lại ra đây?” Khi Phong khẽ gọi.
Tay vịn lan can, bạch y thiếu niên quay đầu lại, dung mạo tuy mang theo vài phần tái nhợt của bệnh tật nhưng vẫn cực kỳ thanh tú.
Khi Phong cầm một kiện y phục đến gần, khoác lên người y. “Đệ vừa khỏe được một chút, lại cảm lạnh nữa thì phải làm sao?” Giọng điệu như trách móc nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn ngập tình yêu thương.
Huyền cười cười: “Vậy huynh có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”
Khi Phong hơi sửng sốt, trước mặt tuy là gương mặt đang tươi cười nhưng trong mắt y không hề có một tia tiếu ý. Lần trước trở về, y đã như vậy rồi, nhưng hắn cứ nghĩ đó là do bệnh tình của y.
“Huyền, đệ đang có chuyện gì giấu ta phải không?” Khi Phong xoay người Huyền lại, đỡ lấy vai y, thận trọng hỏi.
“Không có.” Huyền quay mặt đi chỗ khác, tựa hồ y không muốn đối diện với Khi Phong.
Y không muốn nói, thì không ai có thể ép y, Khi Phong trong lòng chỉ biết thở dài. Chắc là không có chuyện gì nghiêm trọng, có thể chỉ là do Huyền cảm thấy quá cô đơn mà thôi. Trong lòng tự nhủ như vậy, dường như hắn muốn tự tìm một lý do để ngăn bản thân mình tiếp tục tìm hiểu.
“Huyền, cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không đệ bảo ta làm sao an tâm cho được.” Khi Phong chăm chú dặn. Hắn vẫn luôn coi Huyền như huynh đệ ruột thịt, vẫn luôn hy vọng có thể che chở cho cho y, thế nhưng hiện tại, hắn lại bắt buộc phải rời khỏi nơi này. Có một nữ nhân đang thấp thỏm chờ đợi hắn, và hắn cũng đã hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng.
“Huynh lại muốn đi sao?” Huyền cúi đầu, lo sợ bất an. Những tưởng có thể đem tất cả mọi chuyện kể với hắn, vì hắn là người duy nhất mà y có thể cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng đến cuối cùng lại không thể nói nên lời. Những chuyện bất kham như thế, chỉ sợ khi hắn biết được, hắn sẽ chán ghét y. Thế nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, chỉ cần hắn luôn ở cạnh y, thì y sẽ có thể tiếp tục chịu đựng tất cả những chuyện này.
Khi Phong nhẹ nhàng nâng cằm Huyền lên, để y đối diện với mình. Vốn dĩ định nói mấy câu để khích lệ cho y, nhưng bất giác lại bị ánh mắt mờ mịt vô hồn của y làm cho đau lòng. Chỉ có thể ôm lấy thân thể hư nhược ấy vào lòng, lại một lần nữa cẩn thận dặn dò: “Huyền, đệ đã trưởng thành rồi, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, biết không?”
Một lúc lâu, Huyền ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười. Y biết hắn vốn không thích ở lại Cực Lạc Thành, nên cũng không muốn miễn cưỡng hắn. Tuy rằng không hề muốn phải rời xa hắn, nhưng không phải lần nào hắn cũng trở về sao.
“Huynh không cần lo lắng cho đệ, đệ biết tự chăm sóc bản thân mà.”
“Đệ không được mắc bệnh nữa đó.”
“Ân.”
Hai người đối diện nhau, Khi Phong cũng cười theo y. Hắn vì lời hứa này của y mà an tâm, hay nói cho đúng hơn, hắn ép bản thân phải yên tâm. Trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an, nhưng khát khao mãnh liệt muốn ở cùng người yêu khiến hắn lờ đi diều lo lắng không tên đó. Cho đến nhiều năm về sau, hắn đã hối hận vì sự vô tình của mình khi đó.
…
“Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia bỏ đi rồi.” A Bân thở gấp nói, hắn vừa nghe được tin liền chạy ngay đến đây.
“Ngươi đang nói cái gì?” Huyền dường như vẫn chưa hiểu hắn đang nói gì.
“Đại thiếu gia để lại phong thư, nói rằng cậu ấy sẽ không trở về nữa.”
A Bân giải thích: “Hình như là vì một nữ nhân.”
Huyền dường như hóa đá, một lúc lâu sau, y mới lắp bắp hỏi: “Huynh ấy sẽ không trở về nữa sao?” Đôi môi bất giác run rẩy. Y vẫn tưởng hắn sẽ như những lần trước, chỉ ra ngoài chơi hai, ba hôm rồi sẽ trở về. Y không thể tin đây là sự thật. Thế nhưng, A Bản không bao giờ nói dối y cả.
“Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?” A Bân bất an nhìn Huyền.
Huyền dường như cái gì cũng không nghe thấy, “Huynh ấy sẽ không trở về nữa sao…” Bên tai y chỉ quanh quẩn câu nói này. Trái tim giống như bị ai đó cướp đi mất. Khi Phong mà y luôn tin tưởng sao lại có thể bỏ y mà đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với y.
“Nhị thiếu gia!” A Bân chạy đến ôm lấy Huyền, sắc mặt y đã trắng bệch. Lòng muốn khuyên nhủ y, nhưng vẫn không biết phải nên nói cái gì. Hắn biết Khi Phong là tất cả hy vọng của Huyền. Nay hy vọng cuối cùng cũng không còn, thử hỏi làm sao Huyền còn đủ sức
để
đối diện với những điều bất kham mỗi đêm đây.
“Nhị thiếu gia, Thành chủ cho gọi người.”
“Đã biết, đến liền đây.” A Bân thay Huyền trả lời.
“Nhị thiếu gia..” A Bân lay nhẹ Huyền, hắn có vẻ gì đó không đành lòng: “Thành chủ muốn gặp cậu, đi mau đi.”
Huyền hơi giật mình tỉnh giấc, y thoáng nhìn qua A Bân, chợt chạm phải ánh nhìn thân thiết quan tâm của hắn. Huyền vội thu lại dáng vẻ vô hồn của mình, bất tri bất giác rời khỏi phòng.
Úc Hành Vân đi qua đi lại một cách nặng nề, gương mặt trướng hồng lên vì tức giận, dáng vẻ nhìn như một con dã thú vừa chụp hụt con mồi.
“Nghĩa phụ.” Huyền đứng ở cửa, cung kính cúi đầu.
Úc Hành Vân nhìn y một cái, tiện tay cầm chén trà trên bàn ném về phía y, tức giận mắng: “Súc sinh.”
Huyền hơi nghiêng người, khiến chén trà chỉ sượt qua góc trán, va vào cột, bể nát. Thái dương xuất hiện một vệt máu đỏ, hình như đã bị thương. Y hiểu rõ Úc Hành Vân làm vậy chỉ để cho hả giận mà thôi.
Quả nhiên, cơn giận của Úc Hành Vân đã giảm hẳn xuống, hắn trầm giọng nói: “Đến đây.”
“Ngươi đã biết chuyện của Khi Phong chưa?”
“Con vừa mới biết.”
“Nó không nói trước với ngươi sao?”
“Không có.” Huyền bình tĩnh trả lời, nhưng tim của y như bị ai đó rạch một nhát chí mạng. Y vẫn cho rằng Khi Phong và y luôn tin tưởng nhau, nhưng không ngờ đến cả y mà hắn cũng không nói.
Úc Hành Vân đột nhiên tiến về phía trươc, siết lấy cằm của Huyền, hướng Huyền nhìn thẳng vào mắt hắn. Ít lâu sau, hắn thả y ra, có chút ủ rũ vì y không hề nói dối.
“Sáng sớm mai ngươi lên đường, đi tìm hắn về đây”. Úc Thanh Vân chống tay ra lệnh.
“Vâng.”
“Còn nữa…” Hắn ngừng một chút “…Gϊếŧ chết tiện nhân kia.”
“Huynh ấy quả nhiên đi cùng một nữ nhân.” Huyền trong lòng chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn binh thản trả lời: “Vâng.”
Úc Hạnh Vân không nói gì nữa, bước thong thả hai bước, bỗng nhiên giương mắt nhìn Huyền. Trong mắt hắn, cơn phẫn nộ đã bị du͙© vọиɠ hoàn toàn thay thế. Hắn đưa tay vuốt ve mặt, vành tai rồi trượt xuống cổ Huyền. Da thịt tráng nõn, cảm giác thật mịn màng, hắn hận không thể ngay lập tưc xé nát y phục của y, đem y đặt dưới thân, mạnh mẽ chiếm hữu y, sảng khoái thượng y, để y phải khóc lóc van xin hắn.
Thân thể Huyền khẽ run, nhưng y vẫn không hề tránh né. Những việc không thể tránh né thì chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi.
“Ngày mai y còn phải hành sự nữa.” Úc Hành Vân nghĩ đến đây, chỉ còn cách kiềm nén lại du͙© vọиɠ của bản thân. Hắn không muốn ngày mai, y ngay cả giường cũng không xuống nổi. Việc cấp bách hiện nay là bắt nghịch tử kia quay về. Hắn ngừng tay: “Ngươi về phòng đi, sáng mai còn phải lên đường sớm.”
“Vâng, hài nhi xin phép cáo lui.”
Y tự hiểu tạm thời có thể qua đươc hôm nay, nhưng Khi Phong sẽ chịu theo y về sao? Còn cả nữ nhân kia nữa…
Thanh Sơn cốc, tuy không phải là danh lam thắng cảnh, nhưng một màu xanh bao boc núi đồi thật khiến lòng người rung động.
Vô Ngần ngồi xuống mỏm đá nghỉ một chút, hái thảo dược suốt cả ngày, tuy rằng rất mệt, nhưng lại không hề thấy khổ cực. Vì trái tim nay đã có nơi để quay về, không còn như trong quá khứ, bàng hoàng vô định. Nhắc đến mới nhớ, cũng đã đến lúc quay về rồi, người kia nhất định là đang sốt ruột mong nàng về.
Đi được vài bước, nàng nhìn thấy phía dưới sườn dốc, ở hai bên đường, có vài cây hoa lạ vô danh đang đung đưa trong gió, dáng điệu vui vẻ như tâm trạng của nàng vậy. Nàng nở nụ cười rồi chầm chậm leo xuống triền dốc, nàng muốn đem hái những đóa hoa kia mang về. Nhưng đêm qua trời mưa lớn, đường hãy còn ướt, mà giỏ thuốc sau lưng lại quá nặng, khiến nàng mất đà trượt chân một cái, cả người đã ngã về phía sau.
Trong đầu trống rỗng, ngay cả việc thét lên cũng quên mất. Nhưng bỗng nhiên phát hiện cổ tay có người nắm lấy, toàn thân bay lên không, có người đã kéo nàng lên khỏi dốc núi. Định thần trở lại, nàng mới phát hiện, đứng trước mặt mình là một bạch y thiếu niên, trên người có mang theo bội kiếm. Có lẽ y chính là người đã cứu nàng.
“Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.” Vừa nói nàng vừa nghiêm mặt hành lễ.
Thiếu niên thoáng tránh né nhưng vẫn cúi người hoàn lễ: “Tại hạ không dám nhận, có lý nào thấy người gặp nạn lại làm ngơ chứ.” Lễ nghĩa chu toàn tuy thanh âm có chút lạnh nhạt.
Vô Ngần ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một thiếu niên dáng dấp chừng mười bảy, mười tám tuổi, tuấn tú hơn người, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước. Nàng không khỏi mừng thầm vì bản thân đã qua thời nhìn thấy các mỹ nam tử mà đỏ mặt. Ngay lập tức, nàng phát hiện ra y cũng đang quan sát mình. Nàng mỉm cười: “Công tử là người từ xa đến đây phải không?”
“Vâng.”
“Vậy lỡ xảy ra bất trắc gì thì sao? Chẳng hay ta có thể giúp gì được công tử chăng?”
“Ta đến đây là để tìm một người.”
“Tìm người?” Vô Ngần trong lòng có chút bất an.
“Ta tìm đại ca của ta.”
“Vậy sao?” Vô Ngần như bỏ được tảng đá trong lòng. “Ta cũng mới đến đây nên đối với người ở khu này cũng không rành cho lắm. Bất quá trời đã tối, không biết công tử đã tìm được chỗ nghỉ chân chưa?”
“Nơi này hoang vu hẻo lánh, tại hạ vẫn chưa tìm được chỗ qua đêm.”
“Nếu công tử không chê, xin mời về hàn xá nghỉ tạm.” Vô Ngần nhiệt tình mời y.
“Như vậy thật quấy rầy quá!” Huyền cười nhạt, nhưng cũng không tử chối.
“Công tử, mời đi bên này.” Vô Ngần đi trước dẫn đường.
“Đến nhà của ta rồi.”
Trời đã về khuya. Nông xá giản đơn, so với những nhà xung quanh thật không có gì khác biệt. Vô Ngần vội mở cửa. “Công tử, mời vào.” Dứt lời, nàng hướng nhà trong gọi: “Thϊếp về rồi đây.”
“Ta đến đây.” Bên trong có tiếng đáp lại.
“Xin chờ ta một chút.” Vô Ngần hướng thiếu niên mỉm cười rồi liền đặt giỏ thuốc xuống đất, đi vào nhà trong.
Huyền một mình đứng trong phòng khách, tinh tế đánh giá xung quanh. Phòng xá tuy đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Tường vừa được sửa lại, trên cửa sổ có dán hai chữ song hỉ đỏ au.
“……..May mà có một vị công tử đã cứu thϊếp.” Vô Ngần vừa nói vừa cùng một người từ trong phòng bước ra. “Cần phải đa tạ người ta thật tốt.”
“Công tử, đây là tướng công của ta.” Vô Ngần cười nói.
Huyền xoay người lại, nhìn vào nam nhân đang đứng phía sau Vô Ngần.
“Vị này là…” Vô Ngần chỉ vào Huyền, quay đầu nói, nhưng chợt thấy Khi Phong biến sắc. “Phong, chàng…”
“Huyền…” Khi Phong lẩm bẩm nói.
“Đệ tìm huynh đã nửa tháng rồi.” Huyền cười nhạt, thản nhiên nói.
“Là lệnh của phụ thân sao?” Lòng Khi Phong bỗng chùng xuống.
“Vâng. Nghĩa phụ muốn đệ mang huynh về.”
“Chỉ có thế sao?”
Huyền không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn Vô Ngần.
Khi Phong rùng mình một cái, vội đưa tay kéo Vô Ngần về phía sau. “Ta không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến nàng.” Hắn hiểu rõ Huyền sẽ không đơn giản mà rời Cực Lạc thành, một khi y đi, nhất định là có nhiệm vụ quan trọng. Nhìn Huyền yếu ớt mảnh dẻ như thế, nhưng thật ra y chính là sát thủ xuất sắc nhất của Cực Lạc Thành.
Huyền nhìn thần thái kiên định cúa Khi Phong liền thu lại bộ dáng tươi cười. Y nhớ lúc xưa khi hắn đứng ra bảo vệ cho y cũng chính là thần thái này. Một lát sau, y cúi đầu nhìn bội kiếm trong tay, yếu ớt nói: “Đây là mệnh lệnh của thành chủ. Huynh biết là nếu đệ không hoàn thành, thì sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào mà.”
Khi Phong nhất thời không nói được gì. Hắn hiểu rõ nếu Huyền tay không trở về, đương nhiên sẽ bị trách phạt. Hắn đã từng chứng kiến y vì thất thủ mà bị đánh đến thập tứ nhất sinh. Nhưng đáng tiếc, đối với hắn bây giờ, Vô Ngần lại là người không gì có thể thay thế được.
“Huyền…” Khi Phong không biết phải làm sao mở miệng.
“……..Hai người quen nhau sao?” Vô Ngần ở phía sau hỏi nhỏ.
“Ừ, y là nghĩa đệ của ta, tên gọi Thanh Huyền.”
Vô Ngần vốn muốn lui ra ngoài, nhưng tay lại bị Khi Phong giữ chặt. Ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vẫn cảm nhận được sự kiên định dù không nhìn được mặt hắn.
Huyền nhìn Khi Phong cùng Vô Ngần tay trong tay, tình chàng y thϊếp thì trong lòng không khỏi dâng lên niềm chua xót.
Nhanh như cắt, y ngẩng đầu lên, thủy mâu băng lãnh, ánh kiếm lóe lên, nhằm thẳng nửa bên mặt lộ ra của Vô Ngần mà tiến đến.
Khi Phong thất kinh, không nghĩ rằng y bất chợt động thủ, vội vàng đem Vô Ngần tránh sang một bên.
Kiếm bỗng đổi hướng, nhắm thẳng Vô Ngần.
Khi Phong liền buông nàng ra, đưa tay lên đỡ, nhưng kiếm thế quả thật kinh người. Bình thường Huyền rất ôn hòa, nhưng một khi y đã cầm kiếm thì rất đáng sợ. Trong tình thế cấp bách, Khi Phong đánh một chưởng thẳng vào ngực của Huyền.
“Bang” một tiếng, kiếm gãy làm đôi, Huyền lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu, vạt áo trắng phút chốc bị nhuộm một mảng đỏ tươi.
“Huyền!” Khi Phong kinh hô, vội lao về phía trước để đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Huyền. Hắn chưa từng nghĩ đến việc chính mình đả thương Huyền. Một chưởng đó, y thừa sức né tránh cơ mà.
“Huyền, đệ sao rồi?”
Huyền ngẩng đầu, nhìn thẳng Khi Phong bằng ánh mắt thê lương. Vết thương không nặng, nhưng trong lòng y đau như bị vạn tiễn xuyên tâm. Y thua rồi. Đây là quyết định mà y ép Khi Phong phải chọn, tuy rằng đã đoán trước kết quả, nhưng y vẫn muốn cược một ván. Quả nhiên là đã thất bại thảm hại.
“Huyền……” Khi Phong đau lòng kêu.
Nhìn gương mặt của Khi Phong, y biết ánh mắt quan tâm tha thiết đó không phải là giả. Huyền chợt nở nụ cười: “Như vậy đệ sẽ dễ ứng phó hơn.” Dứt lời liền đẩy tay Khi Phong ra, phi thân ra bên ngoài.
Dến cưa, y chợt dừng lại. “Đệ có thể tìm được huynh thì ngươi khác cũng có thể, từ giờ về sau đừng để đại tẩu một mình ra đường nữa.” Nói xong, y không quay đầu lại mà tiếp tục phi thân lẫn vào màn đêm u tối.
Khi Phong đuổi theo đến cửa, thì chỉ kịp nhìn thấy một bóng bạch y vụt biến mất. Sau lưng chàng, Vô Ngần nhẹ nhàng hỏi: “Đệ ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi chàng?”
“Gần hai tháng nữa vừa tròn mươi tám.” Hai người bon họ là cùng một ngày sinh nhật.
Khi hai người vẫn còn là hai đứa trẻ, khi hắn biết Huyền là đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ rơi, ngay cả ngày sinh của mình mà cũng không biết, hắn đã nói với y: “Hai chúng ta có cùng sinh nhật, vậy từ nay chúng ta là huynh đệ.”
“Đệ ấy dường như rất thương tâm.” Vô Ngần bươc đến bên cạnh Khi Phong, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn lại đối diện ánh mắt hắn.
Nếu như Huyền động thủ sớm một bước, thì đêm nay hai người bọn họ đã không còn gặp được nhau nữa.
Khi Phong dang tay ôm chầm lấy nàng. Thật may mắn hắn đã không mất nàng. Lần này suýt mất đi nàng làm hắn cảm thấy vô cùng bất an. Hắn tự nhủ với lòng, dù có phải mất cả cái mạng này, hắn cũng không bao giờ để nàng phải lâm vào nguy hiểm như ngày hôm nay.
Mấy ngày sau, khi Huyền về đến Cực Lạc Thành đã là nửa đêm.
“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia không chịu trở về sao?”
A Bân vừa giúp Huyền thay y phục, vừa cẩn thận hỏi.
“Bọn họ đã thành thân, Phong ca chắc hẳn là rất hạnh phúc.”
“Vậy người làm sao mà giao phó với thành chủ đây?”
“Huynh ấy đả thương ta, thật không có cách nào đưa người ấy về được.”
“Nhị thiếu gia, người bị thương sao?” A Bân lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, thương thế không nghiêm trọng, Phong ca không thật sự đả thương ta đâu.”
“Vậy là người vẫn chưa hồi báo với thành chủ sao?”
“Hôm nay đã khuya rồi. Để mai ta sẽ thỉnh an nghĩa phụ sau.”
A Bân vừa định nói gì đó thì đã có lệnh truyền: “Nhị thiếu gia, thành chủ hạ lệnh người lập tức đến gặp ngài.”
Huyền có chút sửng sốt nhưng vẫn đáp lại: “Ta biết rồi.”
A Bân kéo Huyền lên, thần thái có chút lo lắng.
Huyền vỗ nhẹ lên vai A Bân để trấn an hắn, rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
…
Úc Hành Vân đang chờ y, nhãn thần lộ vẻ hung ác nham hiểm.
“Nghĩa phụ.” Huyền cúi ngươi thỉnh an.
“Đã về tại sao không lập tức đến hồi báo?”
“Hài nhi cho rằng nghĩa phụ đang nghỉ ngơi, nên không dám quấy rầy.”
Úc Hành Vân hừ lạnh một tiếng: “Ta bảo ngươi đem Khi Phong về mà. Người đâu?”
“Xin nghĩa phụ bớt giận. Hài nhi bất tài.”
“Vậy còn tiện nhân kia?”
“Hài nhi…… không hạ thủ được.”
“Ngươi nói cái gì?” Úc Hành Vân phẫn nộ quát.
Huyền bỗng nhiên quỳ xuống: “Đại ca đã thành thân với nàng, cầu nghĩa phụ thành toàn cho họ.”
“Thành toàn?” Úc Hành Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn Huyền. Đột nhiên hắn tung một cước vào thẳng ngực Huyền, tức giận quát: “Đồ hạ tiện nhà ngươi, dám cư nhiên kháng lại lệnh ta? Bao giờ mới đến lượt mi tự tung tự tác?”
Huyền khẽ rên một tiếng, gục trên mặt đất, khóe môi vương tơ máu. Một cước đó tuy rằng không mang theo nội lực, nhưng lại đá trúng vết thương của y.
“Nó cư nhiên đả thương ngươi?” Úc Hành Vân tuy có chút ngạc nhiên, nhưng lại cả giận nói: “Thế nào, cùng nhau diễn kịch à? Các ngươi cho rằng có thể qua mặt ta được sao?” Hắn nắm lấy tóc của Huyền, buộc y ngẩng đầu nhìn mình. Trước mắt hắn là gương mặt ngập tràn thống khổ, trên môi còn mang theo tơ máu, dáng vẻ thê lương mị hoặc này làm cho Úc Hành Vân toàn thân phát hỏa. Hắn nở một nụ cười dâʍ đãиɠ, tiện tay giật phăng cổ áo của Huyền ra.
“Đừng mà!” Huyền hốt hoảng cự tuyệt. Muốn thoát ra nhưng tóc lại bị Úc Hành Vân nắm lấy, ném thẳng lên giường. Y cố sực giãy giụa nhưng đáng tiếc toàn thân đã bị Úc Hành Vân áp chế.
“Đừng mà!” Huyền tuyệt vọng kêu lên thảm thiết.
Y phục bị xé tả tơi, Úc Hành Vân nhào lên người y, không ngừng cắи ʍút̼, như dã thú tham lam hưởng thụ con mồi. Thân thể bị chơi đùa một cách thô bạo đến mức dường như không còn là của chính mình, tóc lại bị hắn nắm lấy. Huyền nhịn không được liền mở miệng kêu đau, nhưng lại bị du͙© vọиɠ của Úc Hành Vân đâm thẳng vào. Y theo bản năng muốn khước từ, lại không có cách nào ngăn cản thú tính của hắn.
Du͙© vọиɠ của hắn càng lúc càng trướng lớn, làm y gần như ngạt thở, sắp không xong rồi. Úc Hành Vân xuất thẳng vào thân thể y. Huyền ngã lăn ra giường, kịch liệt ho khan. Úc Hành Vân nắm lấy mắt cá chân của Huyền, kéo thẳng về phía mình. Huyền chợt giật mình tỉnh lại: “Đừng mà, nghĩa phụ, đừng……” Úc Hạnh Vân ngừng lại một chút, thỏa mãn thưởng thức lời cầu xin của Huyền. Tinh khí của hắn lập tức dựng thẳng lên, không chút lưu tình xỏ xuyên qua y. Thân thể Huyền như bị điện giật, hai tay xiết chặt lấy sàng đan, miệng mở lớn tựa như muôn kêu lên đau đớn, nhưng lại không thể phát thành tiếng. Úc Hành Vân không ngừng đưa đẩy trong thân thể Huyền, trong tiếng thở nặng nề còn kèm theo sự thỏa mãn. Đây chính là hình phạt thích đáng nhất dành cho Huyền. Hắn tạm thời nguôi cơn giận dữ, cảm thấy cực kỳ hài lòng. Máu của Huyền từ từ nhuộm đỏ tấm sàng đan màu trắng, sau đó y dần hôn mê…..
Thân thể của Huyền vì cơn động dục của Úc Hành Vân mà không ngừng đưa đẩy, y giờ đây chỉ còn là một con rối không còn sự sống.
“Phong, cứu đệ……cứu đệ……” Trong lòng không ngừng gào thét cái tên duy nhất mà y có thể cầu xin sự giúp đỡ, dù biết rõ rằng người kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Trước khi ý thức biến mất, nước mắt khẽ rơi trên gương mặt……
Lần thứ hai tỉnh lại, thì ra là đang ở trong phòng của y, gương mặt lo lắng của A Bân dần hiện rõ.
“Nhị thiếu gia, ngươi tỉnh lại rồi.” A Bân thở phào nhẹ nhõm.
Đã xảy ra chuyện gì? Huyền có chút hoảng hốt. Ác mộng trong ký ức dần trở về. Khuất nhục, đau đớn, còn có cả……. tuyệt vọng!
“Nhị thiếu gia, người ăn chút gì đó nha.” A Bân ngồi bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Người đã hôn mê cả ngày rồi. Từ khi trở về đến giờ, ngay cả nước người cũng chưa hề uống qua.”
Chỉ mới một ngày một đêm thôi sao?
Vậy mà y cứ ngỡ là đã mấy ngàn năm trôi qua rồi. Huyền vô lực xoay người qua……. nhắm mắt lại.
“Nhị thiếu gia……”
“Y đang lên cơn sốt, hiện tại rất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều. Ta đã xem qua vết thương của y, không có gì đáng ngại.”
Có một âm thanh thanh xa lạ đang nói chuyện, cũng không còn đủ sức để tìm hiểu xem người đó là ai. Thảo nào trong miệng khô khốc, tứ chi vô lực, thân thể giống như đang tan chảy ra. Cũng tốt, sốt đến nỗi hôi phi yên diệt là tốt nhất.
“Ta đi trước. Tối nay nhớ chăm sóc y cẩn thận. Nếu đến sáng mai vẫn không hạ sốt thì lập tức cho người báo lại với ta.”
“Vâng. Làm phiền Trác đường chủ, ngài đi thong thả.”
………………….
Là ai?
Huyền mơ màng mở mắt ra.
“Phong! Là huynh!” Không gì sánh được niềm vui đang tràn ngập trong lòng. “Huynh trở về từ khi nào?”
Phong cũng không trả lời, chỉ ôn hòa nhìn hắn.
“Phong?” Huyền có chút nghi hoặc.
Phong chợt mỉn cười rồi xoay người bỏ đi.
“Phong!” Huyền trong lòng muốn đứng lên ngăn hắn lại, nhưng thân thể sao nặng quá, không cách nào xoay trở. “Phong, xin huynh, xin huynh đừng đi!” Y lớn tiếng cầu xin. Nhưng bóng hình kia càng lúc càng xa, dù y có cầu xin thế nào cũng không quay đầu lại… “Phong…….”
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia, cuối cùng người cũng đã tỉnh!” A Bân lo lắng nói.
Huyền chợt giật mình tỉnh giấc, không có Phong, chỉ có A Bân đang đứng cùng một nam nhân khác.
“Nhị thiếu gia…..”A Bân đau lòng gọi, một bên nhẹ nhàng giúp Huyền lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
“Cho y uống thuốc, sau đó thay y phục cho y.” Nam nhân kia phân phó.
Lúc này Huyền mới chú ý tới hắn. Trác Hàn, nguyên là Chu Tước Đường đường chủ, văn võ song toàn, y thuật cao minh, nhưng lại không thích phân tranh. Y biết hắn, nhưng chỉ là mối quan hệ xã giao bình thường.
“Nhị thiếu gia!” A Bân dìu y ngồi dậy.
Đau! Hạ thể đau nhức thấu tận tim gan. Huyền đau đến mức ngã nhào vào lòng A Bân, đôi lông mày nhíu chặt lại.
“Nhị thiếu gia!” A Bân không biết tính sao, hướng Trác Hàn cầu cứu.
“Hạ thể của y bị thương, đương nhiên là phải đau. Qua vài ngày sẽ không sao nữa.”
Huyền chầm chậm ngẩng đầu nhìn hắn. Nam nhân đó cũng đang nhìn y, thần tình lãnh đạm.
A Bân để Huyền dựa vào người mình, với tay lấy chén thuốc trên đầu giường đưa đến cho Huyền.
Thuốc? Trên đời này có thứ thuốc có thể chữa lành vết thương lòng của y sao? Đó là thứ duy nhất mà y muốn. Huyền quay mặt đi, không muốn uống thuốc.
“Nhị thiếu gia,uống thuốc di. Người đã sốt hai ngày hai đêm rồi, Trác đường chủ nói, nếu người không hạ sốt thì sẽ rất nguy hiểm đó.” A Bân cầu xin y, nhưng Huyền vẫn không chút phản ứng.
“Để đó cho ta.”
Trác Hàn liền đi tới, một tay cầm lấy chén thuốc trong tay A Bân, tay kia giữ chặt lấy cằm của Huyền, ép y xoay dầu, mở miệng ra. Trong khi Huyền còn chưa kịp phản ứng, thì chén thuốc đã gần cạn sạch. Khóe miệng bị thương giờ trở nên đau nhức, Huyền muốn vùng ra, nhưng thân thể vô lực, đành khuất phục trước sức mạnh của hắn. A Bân nhìn bọn họ giằng co, không biết phái tính sao, bản thân tuy muốn ngăn Trác Hàn lại, nhưng hắn cũng hiếu rõ đây là cách duy nhất để Huyền chịu uống thuốc.
Cuối cùng, Trác Hàn cũng buông y ra. Huyền không ngừng ho sặc sụa. Chỗ thuốc trào ra ngoài làm dơ cả áo, nhưng phần lớn thuốc y đã nuốt xuống.
“Thay y phục cho y.”
A Bân đưa tay kéo vạt áo của Huyền, nhưng bị y giữ chặt lại. Huyền ngẩng đầu nhìn Trác Hàn. Tuy biết rằng hắn đã từng giúp minh kiểm tra thân thể, nhưng y vẫn không muốn thoát y trước mặt hắn.
Trác Hàn không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi.
Y phục được cởi bỏ, trên thân thể xanh xao, khắp nơi đều là vết máu, vết răng cùng vết bầm tím. Huyền nhắm mắt lại, tấm thân này thật sự đã quá ô uế rồi.
A Bân cố nén chua xót trong lòng, cẩn thận giúp Huyền thay bộ y phục mới, cố gắng để không chạm vào vết thương của y. Sau đó nhẹ nhàng dìu y trở lại giường.
“Nhị thiếu gia, ta biết bản thân mình chỉ là một tên nô bộc không hơn không kém. Ta trong lòng người, vĩnh viễn không bằng một góc của đại thiếu gia. Nhưng A Bân này thề suốt đời này sẽ ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia. Người sẽ không cô độc đâu.” A Bân nghẹn ngào nói, đến cuối cùng cũng không cầm được nước mắt.
Trác Hàn xoay người lại, lặng im nhìn hai người họ.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Trác Hàn đều giám sát Huyền uống thuốc. Lúc đầu Huyền kịch liệt kháng cự. Nhưng sau vài lần, y tự hiểu làm vậy cũng vô ích. Cho dù y có giận dữ nhìn Trác Hàn, thì hắn vẫn làm ngơ như không thấy. Lý do của Trác Hàn rất đơn giản: Hắn sẽ không để bất kỳ bệnh nhân nào chết trước mặt mình.
A Bân không có ở đây, Huyền ngồi dựa vào tường, Trác Hàn ngồi kế bên giúp y bắt mạch. Huyền đã hạ sốt, thân thể tuy có chút suy nhược, những căn bản không có gì đáng ngại, chỉ la không ngừng ho, dường như đã để lại di chứng.
Trác Hàn buông tay Huyền ra, chợt thấy gương mặt lãnh cảm vô hồn của y, bỗng nhiên nói: “Trên đời này, không ai là không thể tiếp tục sống chỉ vì mất đi một người nào đó.”
Huyền nghe thế, liền ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Trác Hán đúng dậy, mỉm cười với Huyền: “Ta đi đây.” Dứt lời liền quay người đi ra ngoài.
Thân thể tên tiểu tử có lẽ đã không đáng lo ngại nữa. Thế nhưng, còn trái tim y thì sao? Thứ duy nhất có thể chữa lành trái tim đó chỉ có thể là bản thân y mà thôi. Tại sao trước lúc rời đi lại nói với y những lời đó? Bản thân Trác Hàn cũng không rõ. Thương hại y chăng? Hay là đồng bệnh tương lân? Có lẽ là cả hai, cùng là đứa trẻ bị bỏ rơi, sau hàng vạn lần khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ từ một kẻ vô tình, mới phát hiện ra, người duy nhất có thể trông cậy chỉ có chính bản thân mình. Hắn muốn hài tử đó hiểu rõ điều này, thật tâm hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt đau thương bất lực ấy nữa, bởi vì ánh mất ấy, khiến hắn bất tri bất giác cảm thấy đau nhói lòng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thanh Huyền
- Chương 1