Chương 2: Chỉ hôn

Có tiếng bước chân đến gần, những đầu ngón tay của Dư Thanh Yểu bấm chặt vào lòng bàn tay, lực mạnh đến mức suýt nữa xuyên qua cả da thịt nàng.

Sự đau đớn trong lòng bàn tay đủ để khiến nàng trở nên tỉnh táo trong cơn tức giận, mới không thô lỗ đến mức tiến đến chất vấn Lý Duệ trước mặt mọi người, rằng tại sao lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Nàng chưa từng làm điều gì có lỗi với hắn, cho dù hắn ta lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, hắn cũng không nên đối xử nhẫn tâm với nàng như vậy!

Giọng nói cao vυ"t của thái giám vừa dứt, Lý Duệ đã sải bước đi đến vị trí trước mặt Dư Thanh Yểu, ngay ngắn quỳ xuống.

Rầm một tiếng, bộ khải giáp đập mạnh vào những viên gạch vàng ngọc thượng hạng.

Lý Duệ chắp tay hành lễ với Minh Thuần Đế, "Phụ hoàng, nhi thần rời nơi đóng quân trở về, nhi thần tới muộn."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, Dư Thanh Yểu mím chặt môi, thân thể vì kìm nén lửa giận khẽ run lên, rất nhanh đã bị người bên cạnh phát hiện.

Lý Duệ xoay ngang để lộ nửa mặt, âm thanh gượng gạo xen lẫn sự nghi hoặc cùng buồn bực, hỏi: “Thanh Yểu, vừa rồi nàng nói với phụ hoàng, nàng muốn gả cho ai?”

Dư Thanh Yểu không đáp lại ánh mắt của hắn, nàng sợ rằng khi quay đầu lại, hận ý trần trụi của mình sẽ bại lộ, nàng hơi ngước mắt nhìn Minh Thuần Đế, người duy nhất có thể cứu nàng ra khỏi biển khổ, lặp lại một cách rõ ràng.

“Thần nữ nói, thần nữ bằng lòng gả cho Tần vương”

Minh Thuần Đế không ngờ rằng mọi thứ sẽ diễn ra ngoài ý muốn, ánh mắt của ông ta khóa chặt trên người Dư Thanh Yểu.

Bây giờ Tần vương đã không còn là quý nhân mà các tiểu thư quý tộc ở Kim Lăng tìm đến, ông ta chưa từng nghĩ rằng Dư Thanh Yểu sẽ ở trước mặt mọi người chọn hắn.

"Ngươi cũng biết Tần vương đã không còn là thái tử, bị giam ở Lãng viên, không có lệnh không được ra ngoài."

Hoàng đế tàn nhẫn vô tình, mặc dù mỗi một lời ông ta nói đều không sai.

Nhưng Dư Thanh Yểu trở nên buồn bực sau khi nghe điều này.

Phế thái tử Lý Sách phẩm chất thanh cao cốt cách tuấn tú, làm sao có thể để nữ nhi nhà võ tướng tứ phẩm nhỏ nhoi như nàng mơ ước đến, nhưng hôm nay hổ lạc đồng bằng*, mà hắn có hôn ước với đích nữ Dư gia, họ lại không do dự mà hủy đi hôn ước ấy, khiến cho hắn sau khi trở về bị vũ nhục tới mức ‘thân thể trở bệnh’.

*hổ lạc đồng bằng - 虎落平陽 : nguyên văn là “Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi” nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hϊếp đáp.

Chính vì vậy nên kể cả không cần quay đầu lại, Dư Thanh Yểu cũng biết vị đường tỷ kia nhất định là muốn dùng ánh mắt khoét một lỗ trên người nàng.

Bất quá Dư Thanh Yểu thậm chí còn không quan tâm đến Lý Duệ đang tức giận bên cạnh nàng, thì nàng làm sao có thể sợ nàng ta nữa.

Nàng buông lỏng bàn tay, nhìn Minh Thuần Đế, cố hết sức nói lưu loát từng chữ.

"Tần vương trước kia có ơn với thần nữ, nay nghe nói điện hạ ở trong cung không ai chăm sóc, thần nữ một là tri ân đồ báo, hai là nguyện vì bệ hạ mà phân ưu, khẩn xin bệ hạ thành toàn.” Nói xong, nàng lại dập đầu.

Thái tử mặc dù bị phế nhưng vẫn được phong là "Tần vương", coi như sau này được bảo hộ suốt đời, cũng không bị giam lỏng mãi mãi, có thể thấy hoàng đế vẫn có vài phần tình cảm phụ tử với hắn.

Vì vậy, Lý Sách là sự lựa chọn tốt nhất cho nàng vào lúc này, chưa kể nàng cũng không còn ai để lựa chọn.

"Dư Thanh Yểu!" Lý Duệ không dám ở trước mặt Minh Thuần đế làm càn, chỉ có thể thấp giọng ghé vào tai Dư Thanh Yểu nói nhỏ: "Nàng biết nàng đang nói cái gì không?"

Dư Thanh Yểu mặc kệ hắn, coi hắn như không khí.

Dù cho bàn tay dưới ống tay áo của Lý Duệ đột nhiên nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng, dùng sức như muốn bẻ gãy xương tay nàng.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Dư Thanh Yểu trở nên tái nhợt, nhưng nàng cắn răng không phát ra tiếng.

Sự đau đớn này còn chẳng bằng một phần ngàn so với mũi tên mà hắn ta sai người bắn vào nàng.

Dư Thanh Yểu nhất định không nhượng bộ, nàng chỉ muốn thay đổi vận mệnh của bản thân, không còn là quân cờ trong tay Lý Duệ, cũng không bán mạng vì Lý Duệ một lần nào nữa.

Minh Thuần đế không biết về sự giằng co trong tối của họ, ông ngồi trên long ỷ, xoa xoa vị trí đau nhức ở gần mi tâm.

Ông lại nhìn về phía Sở Vương Lý Duệ, chỉ thấy ánh mắt của hắn rất hung ác, giống như một con sói đơn độc bị cướp mất con mồi, gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thanh Yểu.

Nói ra thì chuyện hôn sự này cũng là do Lý Duệ cầu hôn, nhưng ai biết cuối cùng người mà Dư Thanh Yểu muốn gả lại không phải hắn.

Nhưng thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy*.

*thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy - 天子一言, 駟馬難追 : nói một lời khi đã phát ra thì không thể thu lại, cũng ý rằng, lời nói của người quân tử rất uy tín, không dễ đổi thay.

Vì đã tự mình yêu cầu Dư Thanh Yểu lên tiếng, lúc này ông không thể lật lọng trước mặt mọi người, hơn nữa Dư Thanh Yểu nói đúng, tuy rằng thái tử bị phế, nhưng dù sao cũng là nhi tử ông, ông không thể bỏ mặc hắn ta không có người chăm sóc.

Cuộc hôn nhân cùng nhà họ Dư vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, mặc dù Dư Thanh Yểu này không phải người nhà họ Dư ở Tân An, nhưng dù sao nàng ta cũng mang họ Dư , nàng ta suy nghĩ đến thể diện của hoàng thất, cũng chính là vì ông mà phân ưu.

Từ điểm này, Minh Thuần đế cuối cùng cũng gật đầu.

“Trẫm chuẩn tấu.”

*

Lãng viên tràn đầy sắc xuân.

Mặc dù được chỉ định là vườn thượng uyển, nhưng trước đó khi tiên hoàng hạ lệnh xây dựng Lãng viên, đúng là nó được dựng nên vì chính thê đầu tiên của ông, Minh Hiền Hoàng hậu.

Trong tam viện nhỏ mà tinh xảo, hòn non bộ, hồ sen, lầu các, sảnh đường, tất cả đều hoàn mỹ, tuy không xa hoa như Đông cung nhưng cũng tinh xảo hơn so với sân viện của những gia đình bình thường.

Thật đúng là một nhà giam tuyệt đẹp.

Thái tử bị phế truất Lý Sách đã bị quân đội triều đình canh giữ và giam cầm ở đây, bên cạnh hắn chỉ có hai thái giám và hai bà tử thô kệch có thể sai bảo.

Bởi vì ít người nên Lãng Viên càng có vẻ lạnh lẽo hoang vắng, ngay cả mấy bông hoa nở vào mùa xuân cũng bị rơi rụng cẩu thả bên đường, bị vài thái giám mặc áo cổ lam màu xám tro đi qua dùng giày nghiền nát.

Bọn họ đến đây là để đưa thánh chỉ của hoàng đế, tuy là chuyện tốt nhưng trên mặt họ đều lộ vẻ kinh hãi hoảng hốt, trong lòng lo lắng.

Hầu hết bọn họ đều cảm thấy thái tử đã bị phế truất, lại bị giam lỏng, phần lớn sẽ trút giận lên những người làm việc vặt như họ.

Tiểu thái giám ở Lãng viên dẫn họ đi mất thời gian khoảng nửa nén hương mới có thể nhìn thấy vị phế thái tử này dưới gốc cây bạch quả bên ngoài Thanh Lương điện.

Lý Sách là con trai thứ tư của hoàng đế, do hoàng hậu sinh ra, được lập làm thái tử từ khi còn nhỏ, long huyết phượng tủy, tôn quý không thể nói bằng lời

Nhưng bị hoàng hậu làm liên lụy, bị phế truất, giam lỏng, thật khiến cho người khác thương cảm không thôi.

Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo bào cổ tròn, tay rộng màu xanh lam, không đội mũ, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc màu xanh lục. Hắn dựa vào chiếc ghế bành cầm một cuốn sách cổ trong tay, trên gương mặt như bạch ngọc kia nhìn không ra điểm nào tinh thần sa sút, lông mày đen rậm ẩn vào thái dương, hàng mi cụp xuống che đi đôi mắt phượng, quai hàm trơn bóng hơi mím lại, giống như đang ngồi trên Hoa Đường của Đông Cung, vô cùng cao quý.

Sau khi nghe thái giám tuyên chỉ, đôi mắt đen ôn nhuận của hắn rời khỏi cuốn sách.

Bọn thái giám hồi hộp trong lòng, nhưng chỉ có thể nhìn vào mắt vị phế thái tử, chờ đợi hắn đáp lời.

Ai biết hắn chỉ nhẹ nhàng cười, nhẹ giọng từ chối: “Tiểu thư nhà họ Dư quốc sắc thiên hương, nếu phải gả cho ta thì thật đáng tiếc, thỉnh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ đã ban, như vậy liền nhờ Dư thứ phụ lại vì Dư tiểu thư mà tìm một người con rể khác đi."

Kỳ thật trước khi hắn bị giam lỏng, vị Dư tiểu thư kia cũng đã yêu cầu giải trừ hôn ước, hắn cũng đã đồng ý.

Nếu cả hai đã vô tình, hôn ước này tự nhiên cũng không cần nữa.

Dư thứ phụ?

Một viên thái giám trẻ tuổi còn non nớt không biết rằng mình phải thận trọng trong lời nói và việc làm trước mặt quý nhân, nhớ tới Sở vương thiếu chút nữa là đại náo Phụng Thiên điện, nếu như thái tử từ chối hôn sự này, e rằng vị Dư tiểu thư này sẽ lành ít dữ nhiều ở thành Kim Lăng, hắn thương xót nói: “Tướng quân đã trở lại biên cảnh, chỉ sợ tới không kịp.”

Lý Sách tới bây giờ mới phát hiện ra có điểm không phù hợp, giọng nói ôn hòa hỏi: “Người vừa rồi các ngươi nói, không phải đích nữ Dư gia Dư tiểu thư sao?”

Thái giám đến tuyên chỉ hiểu, sợ là vị phế thái tử này không nghe kĩ đoạn mở đầu, vội vàng nói lại: “Hồi điện hạ, là nữ nhi của Minh Uy tướng quân, Dư Thanh Yểu, là nàng tự mình hướng thánh thượng thỉnh chỉ ban hôn.”

Lý Sách chậm rãi xoa nhẹ ngón trỏ của mình bằng ngón tay cái, trên đó có một vết thương nhỏ đã mờ sẹo.

“Là nàng…”