Chương 17: Sở vương

Thập hoàng tử vội vàng chạy đi, nhưng Dư Thanh Yểu vẫn đứng đó hối hận vì lời nói bốc đồng của mình vừa rồi.

Mãi cho đến khi những hạt mưa nhỏ bay vào hành lang, làm ướt hàng mi của nàng, Dư Thanh Yểu mới phát hiện sắc trời đã thay đổi, nàng thấy cả người hơi lạnh.

Ngày xuân ở thành phố Kim Lăng là như vậy, giống như một thiếu nữ đa sầu đa cảm, khi thì tự nhiên cười nói, khi thì cúi đầu rơi lệ, khó mà đoán được, Dư Thanh Yểu sống ở thành phố Kim Lăng đã lâu, sớm đã thành quen.

Tuy nhiên, y phục nàng mỏng manh không tránh khỏi sẽ bị mưa phùn dính vào người, nếu như bị cảm lạnh sẽ không tốt. Khi nàng quay người trở lại chính viện, bỗng nghe thấy tiếng chuông đồng ở cổng, nàng còn tưởng rằng thập hoàng tử quay trở lại, Dư Thanh Yểu dừng chân, quay đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.

Chỉ là nụ cười còn chưa kịp lưu lại trên mặt nàng một giây, đã hoàn toàn đóng băng.

Bóng cây hoa hải đường dày đặc bao phủ trên hành lang, một bóng người thon dài chậm rãi đi ra khỏi đó, lông mày sắc bén lọt vào tầm mắt.

Trái tim của Dư Thanh Yểu như bị bóp nghẹt.

Người bước vào không phải Lý Trình, mà là Lý Duệ.

Khoảng cách ngắn như vậy, không có chỗ trốn, cũng không có cơ hội phản ứng đã bắt gặp ánh mắt của Lý Duệ đột nhiên nheo lại vì nhìn thấy nàng, giống như chim ưng đã khóa chặt con mồi của chuyến đi săn.

Dư Thanh Yểu lui về phía sau nửa bước.

Chiếc áo rồng năm móng và chín chương trên người Sở vương vẫn tỏa sáng rực rỡ trong ánh sáng mờ ảo, không biết sợi chỉ vàng nào hay mảnh vảy vàng nào đã làm Dư Thanh Yểu đau mắt, nàng chỉ muốn quay đầu đi. Nghiêng người tránh ánh đèn, nhưng Lý Duệ đã sải bước lớn đến trước mặt nàng, không giải thích gì dùng hai ngón tay kẹp chặt cằm nàng, nâng mặt nàng lên trước mắt mình.

“Trốn làm gì?” Lý Duệ gằn giọng, từng chữ rõ ràng lọt vào tai cô: “Nàng không muốn gặp ta đến vậy sao?”

Dư Thanh Yểu bị đau, chỉ có thể mở mắt ra, người đàn ông ở gần trước mặt dùng đôi mắt đỏ ngầu cúi xuống nhìn nàng, thần thái hắn trông phờ phạc nhưng đôi mắt thì điên dại.

Dư Thanh Yểu mặt cắt không còn một giọt máu, nàng vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới Lý Duệ lại cứ như vậy tiến vào Lãng viên, đầu óc nhất thời trống rỗng, không nghĩ ra từ nào thích hợp, chỉ có thể lúng ta lúng túng: “Sở, Sở vương...”

“Sở vương?” Lý Duệ nghe được xưng hô của nàng cười lạnh một tiếng, đôi mắt đào hoa hơi híp lại lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Ngươi trước đây đều gọi ta là Cảnh Minh.”

Dư Thanh Yểu không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng rũ hàng mi dày, sau đó dùng sức hất cằm ra khỏi tay Lý Duệ, đồng thời nhấc chân, nhanh chóng lùi lại hai bước, chắp tay trước người, dùng thanh âm run rẩy trả lời hắn: “Sở vương điện hạ nói đùa, thần thϊếp đã thành hôn rồi, đương nhiên phải khác trước đây.”

Lý Duệ nhéo ngón tay, lợi dụng khoảng cách mà nàng kéo ra, yên lặng nhìn nàng từ đầu đến chân.

Ánh sáng bởi mây đen kéo tới mà bị che khuất, nhưng khuôn mặt đang rũ xuống của thiếu nữ vẫn trắng bệch, một đôi lông mày thanh tú và xinh đẹp như ngọc lục bảo nhíu lại, giữa hai hàng lông mày nhẵn nhụi có nếp nhăn, như thể đang vướng vào rắc rối nào đó, không thể thoát thân nên vô cùng phiền não.

Dư Thanh Yểu trước đây sẽ không cau mày nhìn hắn, chứ đừng nói là không kiên nhẫn với hắn.

Nhưng mọi thứ đều đã thay đổi rồi.

Từ lúc anh nghe thấy một tiếng Tần vương của Dư Thanh Yểu trong Phụng Thiên điện.

Tất cả đã thay đổi rồi.

Vấn đề là, Dư Thanh Yểu và Tần vương đã giao hẹn từ lúc nào và vì lý do gì mà nàng đánh cược cả cuộc đời mình?

Người nàng thật sự thích là Tần Vương?

Lý Duệ có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng tất cả đều bị hắn phủ nhận.

Họ quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, nên hắn hiểu rõ gốc rễ nàng.

Dư Thanh Yểu là người như thế nào, nàng ấy có thích hắn hay không, xung quanh nàng có người khác hay không, hắn đều biết rất rõ.

Không tồn tại khả năng nàng từng có tình cảm với Tần vương.

Lý Duệ hít một hơi thật sâu, không ngừng nghỉ điều hòa hơi thở của mình, mới có thể nhìn chằm chằm vào mắt Dư Thanh Yểu, chậm rãi nói:

“Thanh Yểu, có phải Dư Vi Bạch đã nói hươu nói vượn gì với nàng khiến nàng thay đổi quyết định không?”

Hắn không muốn giọng điệu của mình quá nghiêm khắc mà giống như chất vấn, hôm nay hắn đến chỉ muốn giải quyết hiềm khích giữa hai người bọn họ, không muốn có thêm vấn đề.

Dư Thanh Yểu hơi nhướng mày, giương đôi mắt hạnh nhân sáng ngời ngước lên.

Làm sao hắn ta có thể không chút nào áy náy mà nhắc đến Dư Vi Bạch?

Lý Duệ chẳng những không áy náy, ngược lại còn vì chuyện này mà tức giận, những cảm xúc phức tạp kia đều lưu giữ trong mắt, giống như đang chờ đợi một cánh cổng để trút giận.

“Dư Vi Bạch có thể nói cái gì với thϊếp, đủ để thϊếp thay đổi ý kiến sao?” Dư Thanh Yểu ném lại câu hỏi cho hắn.

Lý Duệ cau mày.

Từ xưa, nữ tử đầu tiên là xem hoàn cảnh xuất thân, thứ hai mới đến hôn nhân đại sự, mà địa vị cao thấp sẽ khiến nữ tử do dự.

Đôi mắt trong veo của Dư Thanh Yểu trong trẻo sạch sẽ, trắng đen rõ ràng, vài lọn tóc ẩm dính trên vầng trán nhẵn nhụi, có một loại vẻ đẹp tự nhiên tùy ý như điêu khắc mà thành.

Lý Duệ lại chậm rãi thả lỏng lông mày, thèm thuồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trước mặt.

Mưa xuân âm thầm dưỡng ẩm cho vạn vật, hơi nước dày đặc như bàn tay tàn nhẫn, những đường nét tươi đẹp của thế giới và cảnh vật đều bị nó làm mờ đi, chỉ thấy được qua hành lang như là đang nhỏ vào trong chum nước đỏ tươi, đỏ thắm, đậu xanh, xanh ngọc bích , màu xanh vỏ cua.

Những bông thu hải đường đỏ và những chiếc lá chuối xanh đều trở thành những cái bóng với các sắc thái khác nhau.

Người trong hành lang cũng trở thành hai bóng người hư vô, đan vào nhau trong làn nước mờ ảo.

Y phục đôi khi chạm vào nhau, đôi khi va vào nhau, cơn gió mưa như đứa trẻ nghịch ngợm chơi đùa, khiến khoảng cách giữa hai người trở nên khó đoán.

Dư Thanh Yểu dùng tay giữ mép váy đang bị gió thổi lên, lại mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ căng thẳng, nhưng điều đó không làm tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại chính vẻ bạc nhược yếu ớt như sứ lại làm cho Lý Duệ nhỡ mãi không quên.

Hắn thích vẻ mỏng manh này của Dư Thanh Yểu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã có cảm giác vận mệnh đã định sẵn.

Dư Thanh Yểu mất mẹ từ khi nàng còn nhỏ, luôn được phụ thân nàng cẩn thận che chở.

Khi nàng ở Dao Thành, a mẫu bên cạnh cận thận chăm sóc, khiến nàng hiểu chuyện ngoan ngoãn, chăm sóc nàng không chút sơ hở.

Nàng lớn lên yên bình như vậy cho đến khi nàng mười bốn tuổi, thì đột nhiên bị kéo ra khỏi tổ ấm của mình, một mình đối mặt với kinh thành Kim Lăng lạnh lùng và tàn khốc.

Mặc dù mang họ Dư nhưng nàng không xuất thân từ thế gia đại tộc mà xuất thân từ hàn môn, thế tục ngày nay vẫn còn là một tình trạng thối nát của “thượng phẩm vô hàn môn”*, một cô gái sinh ra ở hàn môn còn không cao quý bằng một người được xem trọng bên cạnh quý nhân ở Kim Lăng.

*Thượng phẩm vô hàn môn: 上品无寒门 là chỉ trong việc tiến cử nhân tài, trong thượng phẩm không có người xuất thân hàn môn.

Vì vậy, khi nàng mới đến Dư phủ, những thị nữ mà Dư Thanh Yểu mang đến từ Dao Thành lần lượt bị bắt đi, và đại phu nhân Dư phủ có thể danh chính ngôn thuận mà kiểm soát mọi thứ về nàng.

Không quen biết với cuộc sống nơi đây lại tứ cố vô thân, nàng rơi vào sợ hãi một cách thụ động, rồi dần trở nên chán nản, rụt rè giữa muôn vàn quy tắc, quy định rập khuôn.

Còn Lý Duệ cũng mang trong mình một nửa dòng máu xuất thân từ gia đình hàn môn, tuy là hoàng trưởng tử nhưng không được hoàng đế cho học hành, giao phó trọng trách, ngược lại bị tống vào quân ngũ rèn giũa.

Cho dù hắn có những chiến công hiển hách cũng không sánh được với lý luận trị quốc của thái tử.

Cả hai đều là bị thân thế làm chỗ mệt mỏi, lẽ ra càng nên thấu hiểu đối phương hơn.

Lý Duệ dịu giọng, nhìn khuôn mặt của Dư Thanh Yểu, nhẹ giọng nói: “Nàng nên biết ta rất căm ghét thế gia, cho nên cho dù ta đáp ứng cho Dư Vi Bạch và Dư gia bất cứ cái gì, trong lòng ta nàng sẽ luôn là quan trọng nhất, không có bất cứ ai vượt qua được nàng.”

Những lời này tuy rất ôn nhu nhưng mà câu chữ bên trong đều lạnh lùng.

Là dành cho Dư Vi Bạch, cũng là dành cho Dư gia.

Lý Duệ có thể từ bỏ mọi thứ vì quyền lực, hắn ta chính là một người tàn nhẫn.

Dư Thanh Yểu trước đây cũng từng nghĩ rằng nàng đặc biệt, nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra rằng mình không đặc biệt.

Nàng chẳng qua cũng chỉ là một con tốt có thể dễ dàng bị loại bỏ.

Cho dù ánh mắt của Lý Duệ chân thành và chuyên chú như vậy, cũng không lay chuyển được Dư Thanh Yểu bây giờ.

Nàng là người đã chết qua một lần.

“Những cái đó cũng không trọng yếu nữa.” Dư Thanh Yểu nhẹ giọng nói, lại nhắc nhở Lý Duệ: “Ta đã lựa chọn gả cho Tần vương điện hạ, tương lai điện hạ thành thân với ai hay ở cùng với ai đều không liên quan gì đến ta.”

Lý Duệ hết lần này đến lần khác bị nàng đẩy ra, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, kiên trì hỏi: “Thanh Yểu, nàng không thích Lý Sách, tại sao nàng lại tình nguyện gả cho hắn chứ không chịu gả cho ta?!”

“Dù sao đi nữa ta cũng đã thành thân rồi.” Dư Thanh Yểu biết mình không thể nói dối, bản thân Lý Duệ hiểu rất rõ nàng, chỉ cần nàng nói dối sẽ bị phát hiện ngay.

Nàng thực sự không thể giả vờ thâm tình trong một thời gian ngắn như vậy.

Chỉ là trước đó không ngăn cản hắn, hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Dư Thanh Yểu nói xong, càng có thêm tự tin, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Duệ, “Sở vương quấy rầy không buông cũng vô dụng.”

“Thành hôn thì sao? Ta không để ý nàng từng gả cho người khác.” Hắn đột nhiên nhướng mày như kiếm, trong mắt như lửa đốt, lóe lên tia sáng kỳ dị: “Thanh Yểu, nàng biết rõ đời này người ta muốn thành thân chỉ có nàng.”

Dư Thanh Yểu sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, rồi lại từ đỏ thành trắng, hai tay nắm chặt váy bên người: “Người muốn làm gì?”

“Anh trai thừa kế thê tử của em, xưa nay cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra.” Lý Duệ ngược lại bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm mà cố chấp, giống như chuyện này thật sự rất bình thường, đơn giản như mượn sách.

Tuy rằng tổ tông Đại Minh không gϊếŧ hại hoàng thất họ Lý, nhưng luật pháp chính sách đều do kẻ thắng viết ra, muốn giải quyết lo lắng của hắn, có người nhất định không thể giữ lại!

Dư Thanh Yểu hít một hơi thật sâu, thân thể lùi lại, cố gắng thoát khỏi kẻ mất trí này.

Lý Duệ không đợi nàng né tránh đã nắm chặt lấy cánh tay nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Thanh Yểu, tốt nhân nàng đừng từ chối ta sớm như vậy, đừng quên nàng vẫn còn một tỳ nữ ở Dư gia.”

Đôi môi của Dư Thanh Yểu run lên.

Tri Lam!

Hắn ta giữ Tri Lam ở đây chỉ để làm con tin và đe dọa nàng?

“Điện hạ.”

Trong lúc cả hai đang lôi kéo thì có một người từ phía sau bước tới.

Lý Duệ vừa nghe thấy tiếng của hắn, liền buông tay Dư Thanh Yểu ra, xoay người không kiên nhẫn nói: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Điện hạ, có việc gấp.”

Lúc Lý Duệ xoay người lại Dư Thanh Yểu liền nhìn thấy trên mặt người nọ đeo nửa chiếc mặt nạ màu bạc, nàng chỉ từ trong hốc mắt nhìn ra một tia lạnh lùng, lưu lại trên người nàng trong chốc lát.

Nàng không biết danh tính của người này, chỉ biết rằng anh ta là người Lý Duệ.

Ánh mắt đó khiến Dư Thanh Yểu rùng mình, có chút quen thuộc.

Lúc hai người đang nói chuyện, Dư Thanh Yểu xoay người chạy về phía chính viện, lần này Lý Duệ không có thời gian ngẩng đầu nhìn nàng.

Có thể thấy rằng tin tức mà người đó mang đến khiến hắn quan tâm hơn.

Bụi tre che góc sân xanh mướt, tiếng mưa rào rào che đi tiếng bước chân vội vã và hơi thở gấp gáp của nàng.

Nàng không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cũng không nghe thấy giọng nói bên tai, nên đập đầu vào một nơi vừa cứng vừa mềm.

Có một âm thanh “bụp” khi đầu đập vào.

Ánh mắt Dư Thanh Yểu tối sầm lại, mùi thơm nhẹ của thông và trúc thoang thoảng trong mũi.

Một đôi tay kịp thời đỡ lấy bả vai của nàng, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ôn nhu suýt nữa khiến nàng phát khóc.

“Có chuyện gì vậy?”