Chương 12: Năm Sau

“Tuyệt đối không!”

Phúc Cát nét mặt buồn bã lôi kéo Phúc An nói: “Làm sao chúng ta có thể trồng rau ở Lãng viên! Điều này thật quá xấu hổ rồi!”

Phúc An dùng sức rút tay áo của mình khỏi tay hắn

“...”

“Hơn nữa, đường đường là Vương phi lại phải làm việc nặng như vậy, cái này mà truyền ra ngoài không biết người khác sẽ nghĩ ra sao.” Phúc Cát nghiêng đầu nhìn huynh trưởng của mình, cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ.

Nhưng Phúc An vẫn phớt lờ hắn ta bê sách đi về phía trước.

“Mặc dù chúng ta có sa cơ lỡ vận, nhưng cũng sẽ không đến mức phải tự mình làm ruộng. Ngươi xem Điện hạ đang nghĩ gì?”

Phúc An liếc hắn một cái.

“Ngươi nếu có ý kiến gì thì tự mình đi nói với điện hạ đi.”

Ngọn lửa của Phúc Cát vụt tắt ngay lập tức.

Chuyện điện hạ đã quyết, chưa từng có ai thay đổi được, đến cả Hoàng thượng cũng không.

“Phúc An công công, Phúc Cát công công.”

Hai người đang cầm sách cổ dừng lại, quay đầu lại liền nhìn thấy Dư Thanh Yểu đang đi xuống bậc thang, đi về phía bọn họ.

“Vương phi.”

Dư Thanh Yểu hướng hai người gật gật đầu, cười hỏi: “Điện hạ đi đâu rồi?”

“Điện hạ?” Hai người liếc về phía trong viện, bóng người thường ngày dưới gốc cây bạch quả không thấy đâu rồi.

“A! Nô tài nhớ ra rồi, có lẽ điện hạ còn đang thu dọn trong thư phòng. Điện hạ cảm thấy nô tài cùng huynh trưởng xếp không vừa ý, cho nên muốn tự mình thu xếp.” Phúc Cát vừa nói vừa gật đầu.

Dư Thanh Yểu nhìn về phía thư phòng, xuyên qua cửa thư phòng đang mở, có thể nhìn thấy một góc vải màu lam đang quay người lại.

“Đa tạ.” Dư Thanh Yểu cảm ơn hai người, lúc nàng sắp đi ngang qua hai người, đột nhiên dừng lại, quay người nói: “Nhân tiện, Phúc An, Phúc Cát công công, các ngươi có loại rau quả gì đặc biệt thích ăn hay không?”

“Nô tài thích ăn thịt kho cà tím, và huynh trưởng thích ăn đậu nhồi.” Phúc Cát nhanh mồm nhanh miêng, Dư Thanh Yểu hỏi cái gì hắn đều trả lời nhanh chóng. Sau khi trả lời, Dư Thanh Yểu thực sự rút ra một cây bút chì than cỡ lòng bàn tay viết lên trên tờ giấy một cái, hắn khéo léo nói: “Vương phi đang nghĩ xem trồng cây gì sao?”

Dư Thanh Yểu gật đầu và cười xấu hổ: “Ta nghĩ nếu điện hạ bằng lòng để ta làm ruộng, tất nhiên ta sẽ trồng theo khẩu vị của mọi người.”

Phúc Cát cùng Phúc An liếc nhau, đều có chút kinh ngạc.

Nàng vậy mà còn xem xét sở thích của những người nô tài này.

Trong lúc sững sờ, Dư Thanh Yểu đã cảm ơn hai người họ, nhấc chân đi đến thư phòng.

Phúc Cát sau khi tỉnh táo lại, dùng khuỷu tay chọc chọc Phúc An, giọng điệu sợ hãi cảm thán: “Ta nói này huynh trưởng, Vương phi không phải còn muốn đi hỏi Điện hạ chuyện này đấy chứ?”

Phúc An liếc hắn ta một cái.

Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

Hai người không nói nữa, nhưng ánh mắt đều không hẹn mà nhìn về phía thư phòng.

Thư phòng vừa mới được quét dọn sạch sẽ, sách vở sau khi sấy khô tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt.

Lý Sách hai tay cầm một tấm thẻ tre, đang cúi đầu nhìn, nghe thấy tiếng cửa liền đưa mắt liếc qua.

Dư Thanh Yểu trong nháy mắt liền nhìn thấy Lý Sách trong đống sách.

Hắn len lỏi giữa những giá sách chật hẹp, ống tay áo xắn lên vài lần, lộ ra cánh tay gầy guộc nhưng đầy sức mạnh, chiếc thắt lưng quanh eo lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn của hắn, thân hình như trúc, khí chất hơn người.

“Điện hạ, thần thϊếp quấy rầy người sao?” Dư Thanh Yểu hỏi.

“Không có.” Lý Sách mỉm cười, từ từ cuộn những tấm thẻ tre lại, “Có chuyện gì sao?”

Dư Thanh Yểu nhẹ nhàng thở ra, từ sau lưng lấy ra tờ giấy vừa viết xong, khóe môi cong lên, ngước mặt lên ngoan ngoãn giải thích với hắn: “Trước đây điện hạ cho phép thần thϊếp sử dụng mảnh đất ở tiền viện, thần thϊếp nghĩa vừa vặn thừa dịp ngày xuân gieo hạt nên muốn hỏi chút xem điện hạ ngày thường thích ăn gì?”

Lý Sách đặt những chiếc thẻ tre cuộn vào ô trên cùng, nụ cười dịu dàng trên môi vẫn chưa tan, hắn lặp lại lời của nàng: “Thích ăn gì?”

Dư Thanh Yểu gật đầu: “Đúng vậy, Phúc Cát thích ăn quả cà, Phúc An thích đậu đũa, nên thần thϊếp nghĩ lúc trồng cây có thể trồng một ít.”

Nhìn thấy ánh mắt của Lý Sách, Dư Thanh Yểu lập tức nói: “Đương nhiên là sẽ ưu tiên Điện hạ, Điện hạ thích ăn gì, thần thϊếp sẽ trồng loại đó nhiều một chút.”

“Thật sao.” Lý Sách vòng tay trước ngực, tựa lưng vào giá sách, thần tình ôn hòa chậm rãi nói: “Không cần quan tâm ta, ta không có thích ăn gì.”

Dư Thanh Yểu chớp mắt mấy cái: “Không có?”

Tại sao lại không có nhỉ?

Có người thích ngọt, có người thích chua, còn có những người không cay nhất định sẽ không ăn.

Ngay cả những người dễ tính không kén chọn cũng có một thứ gì đó đặc biệt thích.

Dư Thanh Yểu ngây người nhìn đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm của Lý Sách, đột nhiên như thể được khai sáng nghĩ tới một lời giải thích: Có lẽ là Tần vương không muốn tiết lộ sở thích của mình.

Trong cung các quý nhân đều rất cẩn thận, nhất là chuyện ăn uống lại càng cẩn thận, từng nghe nói hoàng đế mỗi bữa ăn không quá ba đũa, chỉ là để tránh cho người nhìn ra hắn thích cái gì, không thích cái gì, để tránh rắc rối trong tương lai.

Mặc dù nàng hoàn toàn không có ác ý, nhưng đột nhiên hỏi bí mật của Tần vương như vậy cũng không thích hợp.

Nghĩ đến đây, Dư Thanh Yểu ánh mắt tối sầm lại, khóe môi hơi hơi mấp máy, muốn xin lỗi.

Một bàn tay vươn về phía nàng, trong ống tay áo mang mùi trúc tao nhã, quanh quẩn ở chóp mũi nàng.

Dư Thanh Yểu rụt con ngươi lại, bàn tay kia không nặng không nhẹ đặt ở trên đỉnh đầu của nàng vỗ vỗ.

Suy nghĩ của nàng quay cuồng rồi tiêu tan mất.

Đôi mi mảnh khảnh trắng bệch của Dư Thanh Yểu căng lên, nàng cúi người tôn kính.

Nàng rất kinh ngạc.

Mặc dù đã ngủ chung giường với Lý Sách nhiều ngày như vậy nhưng Lý Sách chưa bao giờ có cử chỉ gì vượt giới hạn với nàng.

Nàng giống như một con thỏ bị dọa đến ngây ngốc, mở to hai mắt tròn xoe, ngoan ngoãn để hắn sờ đầu.

Chậm rãi dùng đầu ngón tay ấn xuống những lọn tóc bông xù nghịch ngợm, chạm vào vài sợi tóc đang dựng lên của nàng, đôi mắt đen láy của Lý Sách như nhận ánh sáng, ôn nhuận như ngọc, giống như đêm hè mát mẻ khiến người ta không khỏi trầm luân.

Dư Thanh Yểu nhìn khóe môi hắn hơi cong lên, đôi môi mỏng nhợt nhạt giống như cánh hoa giương hai đầu, nhè nhẹ tạo ra một đường cong.

Hắn khẽ mỉm cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta thật sự không có cái gì thích ăn, ngươi thích trồng cây gì thì cứ trồng đi.”

Dư Thanh Yểu cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của những ngón tay xuyên qua mái tóc nàng, từ từ bình tĩnh trái tim bồn chồn của nàng, khiến nó chậm rãi bình phục.

Lý Sách nghiêm túc giải thích với nàng như vậy, Dư Thanh Yểu tin rồi.

“Ừm.”

Nàng nhẹ nhàng đáp lại, cầm trong tay giấy bút, lấy hết can đảm, ngẩng mặt lên dùng ánh mắt chuyên chú nhìn hắn: “Vậy.. vậy thì thần thϊếp sẽ trồng nhiều loại khác nhau, điện hạ nếm thử đi có khi sẽ tìm được thứ mình yêu thích đấy.”

Lý Sách thu tay lại, đầu ngón tay còn vô thức cọ vào lòng bàn tay, phảng phất cảm giác mềm mại như vẫn đang chạm vào mái tóc kia, mà vào lúc này, có thứ gì đó mềm mại hơn cả lông tơ, nhẹ nhàng khẽ cào vào tim hắn.

Hắn không rõ tại sao Dư Thanh Yểu lại để ý hắn thích gì?

Từ nhỏ phụ hoàng đã nuôi dạy hắn vô cùng nghiêm khắc, thời gian hắn ở bên mẫu hậu Trần hoàng hậu rất ngắn, nên ngay cả mẫu hậu cũng chưa bao giờ để ý đến việc hắn thích ăn gì hay không thích ăn gì.

Hắn là thái tử, so với sở thích cá nhân thì còn nhiều điều quan trọng hơn cần chú tâm.

Cơm ăn, áo mặc, nơi ở, phương tiện đi lại đều tuân theo quy tắc và quy định, cũng không phải do hắn lựa chọn.

Vì vậy, hắn căn bản chưa từng để ý.

Nên cũng không thể trả lời được.

Dư Thanh Yểu cắn môi dưới, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tới năm sau thần thϊếp biết nên trồng cái gì rồi.”

“Năm sau?” Lý Sách ánh mắt hơi chuyển, nhìn sang.

Dư Thanh Yểu không biết vì sao Lý Sách lại nhìn nàng, khiến mặt nàng có chút nóng lên, nhưng sau đó nàng lại nghĩ hai người đã thành thân, năm này qua năm khác còn ở cùng một chỗ, nàng còn mong một ngày có thể ra ngoài với Lý Sách, rời khỏi thành Kim Lăng.

Vì vậy nàng nghiêm túc gật đầu, “Ừ! Năm sau.”

Giọng nói của thiếu nữ lanh lảnh, như thể một khối đường mạch nha, vị ngọt tiến sâu vào trong tim hắn.

Đầu ngón tay vô thức giật giật, Lý Sách hơi nhướng mày, lộ ra chút kinh ngạc.

Ở một nơi như thế này, nàng còn muốn ở lại với hắn cho đến năm sau?

Dư Thanh Yểu không biết Lý Sách đang nghĩ gì, vì để chứng minh sự nghiêm túc của mình, nàng không hề trốn tránh ánh mắt thăm dò của hắn.

Nhìn qua đỉnh tóc bồng bềnh kiên cường của Dư Thanh Yểu, Lý Sách rốt cục lại cười, trong lòng có chút ngứa ngáy: “Được, năm sau.”