Chương 4-2: Cửu thúc công

Mạnh Quảng Hiếu là đại đường bá của Mạnh Thanh Hòa, lại là tộc trưởng của Mạnh thị, một khi Mạnh Thanh Hòa bị phán tội bất kính với bề trên, nhẹ thì khiển trách, nặng thì có khi sẽ bị kéo đến từ đường đánh đòn. Đến lúc đó, tin đồn Mạnh Quảng Hiếu ỷ thế hϊếp người, Mạnh Thập Nhị Lang bị ép đến bước đường cùng, cũng không so được với tội danh nặng như vậy.

Nếu đổi lại là trước đây, Mạnh Thanh Hải chưa chắc đã xé rách mặt với Mạnh Thanh Hoà. Nhưng kỳ thi huyện sắp đến rồi, trong học đường vẫn còn lời đồn đại, hắn ta cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Phu tử huyện học đề cao hắn ta thì thế nào? Người đọc sách coi trọng danh tiếng, một khi bị dính vết nhơ, dù là do người thân liên luỵ thì cả đời hắn ta cũng không thể rửa sạch.

Mạnh Thanh Hòa không nói gì, Mạnh Thanh Hải còn muốn hỏi tiếp, thì đột nhiên Mạnh Vương thị từ phòng trong đi ra, chưa đến gần đã khóc nức nở.

"Đại Lang đừng trách nhi tử của ta, nhi tử của ta số khổ!"

Mạnh Quảng Hiếu là trưởng bối của Mạnh Thanh Hòa, Mạnh Vương thị cũng là trưởng bối của Mạnh Thanh Hải và Mạnh Thanh Giang, hơn nữa còn mang thân phận goá phụ, có bà ở đây, những lời chất vấn của Mạnh Thanh Hải cũng chỉ có thể nghẹn trong họng.

Mạnh Vương thị cứ ba câu là than ôi số khổ, năm câu sẽ nhớ đến trượng phu đã mất, thỉnh thoảng còn khóc hai tiếng nhi tử chết thảm, hai tức phụ đang khuyên bà cũng không nhịn được mà che mặt nức nở.

Tiếng khóc trong nhà truyền ra ngoài, những người nghe thấy đều không khỏi ngoái nhìn.

Mạnh Trọng Cửu là người duy nhất hiểu chút y thuật trong Mạnh gia thôn, vừa khéo được con gái của Mạnh Cửu Lang mời đến, hấp tấp chạy qua thì thấy cảnh tượng thê thảm này.

Nhìn Mạnh Quảng Hiếu nằm trên giường, rồi lại nhìn Mạnh Vương thị và hai tức phụ khóc ròng, ông ta suýt nữa tưởng rằng sau Mạnh Lão Lục thì gia đình Mạnh Lão Đại cũng phải lo sắp xếp tang sự.

"Chuyện gì thế này?"

"Cửu thúc công."

Mạnh Thanh Hòa và huynh đệ Mạnh Thanh Hải hành lễ, Mạnh Thanh Hòa mặc đồ tang, sắc mặt tái mét, không đợi Mạnh Thanh Hải và Mạnh Thanh Giang mở miệng, hắn đã nói trước: "Cửu thúc công, đều tại Thanh Hòa."

"Ồ?"

Mạnh Trọng Cửu vừa bắt mạch cho Mạnh Quảng Hiếu, vừa liếc nhìn Mạnh Thanh Hòa và những người khác.

"Đại đường bá có ý tốt, không muốn Thanh Hòa tòng quân, Thanh Hòa rất cảm kích, nhưng vạn lần không thể nghe theo, mối thù gϊếŧ phụ thân và ca ca không đội trời chung, sao có thể không báo! Trong lúc xúc động, lời nói ra hơi gay gắt, kết quả..." Nói xong, hai mắt Mạnh Thanh Hòa đỏ hoe: "Thúc công, nếu đại đường bá thực sự có mệnh hệ gì, Thanh Hòa nguyện chịu phạt!"

Nghe sơ qua thì những lời này không có gì sai, ngược lại còn khiến người ta cảm thán, hiếm thấy thiếu niên nào có tấm lòng son nhiệt huyết như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thì nó cứ cấn cấn.

Chẳng qua Mạnh Quảng Hiếu tức đến nghẹn khí té xỉu, đờm vướng vào tim nên mạch đập yếu ớt, nhưng lời nói của Mạnh Thanh Hòa lại giống như gã sắp chết đến nơi, rõ ràng là đang nguyền rủa gã còn gì?

Mạnh Thanh Giang không nhận ra, sắc mặt Mạnh Thanh Hải đã tái xanh, nhưng vì có Mạnh Trọng Cửu và Mạnh Vương thị ở đó nên không thể phát tác.

Không biết có phải hiểu được ý chọc ngoáy trong lời nói của tiểu nhi tử không, tiếng khóc của Mạnh Vương thị đột nhiên trở nên lớn hơn, hai tức phụ thấy bà bà khóc dữ dội, cũng thi nhau xem ai có chất giọng cao hơn. Dù không hiểu được những điều sâu cay ẩn chứa trong đó, nhưng thấy sắc mặt của Mạnh Thanh Hải ngày càng khó coi thì các nàng cũng hài lòng. Khóc đáng! Khóc tiếp!!

Hơn nữa, qua ngày hôm nay, các nàng coi như đã hoàn toàn hiểu rõ bộ mặt thật của những người trong Mạnh thị.

Tộc trưởng Mạnh thị?

Phỉ phui!

Thân thích đồng tộc?

Phỉ phui lần hai!

Mạnh Đại Lang khiêm tốn hiếu học?

Tiếp tục phỉ phui!

Phỉ phui xong, thì tiếp tục khóc.

Dù sao các nàng cũng là góa phụ, khóc nhiều thêm chút thì có làm sao.

Mạnh Trọng Cửu buông cổ tay Mạnh Quảng Hiếu ra, ấn mạnh vào huyệt nhân trung của gã, thấy cánh mũi Mạnh Quảng Hiếu phập phồng, nhưng gã vẫn nhắm chặt mắt không có dấu hiệu tỉnh lại, thì ông ta hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.

Năm Hồng Vũ thứ 27, Minh Thái Tổ lập ra chế độ Lão nhân, những người được đề cử đều phải có đức hạnh, có hiểu biết, được người người kính trọng. Trách nhiệm của họ không chỉ là giám sát nông vụ, dạy dỗ Tam Cương Ngũ Thường, mà còn có chút ít quyền tư pháp, có thể xử lý một số tranh chấp trong thôn.

Là một trong số Lão nhân, kiến thức và cách hành xử của Mạnh Trọng Cửu đương nhiên không giống người thường. Những chuyện xảy ra trong Mạnh thị, ông ta đều để mắt tới, việc Mạnh Quảng Hiếu, Mạnh Quảng Thuận và những người khác chiếm đoạt gia sản của Mạnh Quảng Trí, ông ta cũng biết, nhưng vì nhiều lý do nên không ra mặt.

Nhánh của Mạnh Quảng Trí đã suy tàn, Thập Nhị Lang không giống như người có thể chống đỡ cả nhà, giữ lại mấy chục mẫu ruộng trong tay khiến người ta thèm muốn, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng Mạnh Trọng Cửu không ngờ Mạnh Quảng Hiếu lại tuyệt tình như vậy, thậm chí còn ép Thập Nhị Lang phải tòng quân. Hôm nay đi một chuyến đến nhà Thập Nhị Lang đã khiến ông có suy nghĩ mới.

Dòng dõi của Mạnh Quảng Trí chưa chắc đã thực sự suy tàn, Mạnh Thanh Hải cũng chưa chắc đã thực sự có tiền đồ.

Thập Nhị Lang muốn tòng quân, chỉ có ba nhi tử của ông ta ở nhà nôn nóng chứ Mạnh Trọng Cửu không mấy sốt ruột. Nói về họ hàng, dòng dõi của ông ta với Mạnh Quảng Trí cách nhau hẳn năm đời, chỉ cần nam đinh trong nhà Mạnh Quảng Hiếu còn sống, thì việc bổ sung quân tịch sẽ không đến lượt con cháu ông ta.