Nửa đời chinh chiến, đã từng gặp vô số anh hùng, Thẩm Tuyên trên chiến trường khiến Trần Hanh nhớ đến hai người, một là Khai Bình Vương Thường Ngộ Xuân, người còn lại là Lương Quốc Công Lam Ngọc.
Cũng là Võ Hầu dũng mãnh vô song, mưu trí hơn người.
Thường Ngộ Xuân có công khai quốc, sau khi chết vẫn được hưởng vinh quang. Lam Ngọc đánh tan triều đình Bắc Nguyên, nhưng vì kiêu ngạo nên chuốc họa sát thân, liên lụy đến cả dòng họ.
Trên người Thẩm Tuyên, y vừa nhìn thấy Thường Ngộ Xuân, vừa nhìn thấy Lam Ngọc.
Là phúc hay họa?
Trần Hanh gọi một tên thân vệ: "Tɧẩʍ ɖυ Kích có phải xuất thân từ Yến Sơn Vệ không?”
“Hồi chỉ huy, Tɧẩʍ ɖυ Kích từng là Bách Hộ của Tả Vệ Yến Sơn.”
“Ừm… hm.”
Trần Hanh gật đầu, nhớ đến mật thư Yến vương đưa đến, không khỏi lo lắng.
Hoàng thái tôn lên ngôi trọng dụng văn thần, đã khiến một số võ tướng bất mãn. Binh Bộ Thượng Thư Tề Thái, Hàn Lâm Học Sĩ Hoàng Tử Trừng và những người khác đã nhiều lần dâng tấu kín, muốn cắt bỏ phiên Vương. Nói là tấu kín chứ cũng không bí mật gì cho cam, đừng nói là Yến Vương, ngay cả Tương Vương, Ninh Vương, Tấn Vương cũng đã nhận được tin tức.
Chu vương bị phế, giải ngũ biên quân, gần như là nhắm vào Yến Vương. Các phiên Vương cũng đau chung vết thương với Yến Vương, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Như vậy, Yến Vương sao có thể ngồi chờ chết, Hoàng Đế sẽ phản ứng như thế nào?
Trần Hanh nhíu mày, trung quân? Hay…
Trên đường về thành, đi qua đài quan sát của Mạnh Thanh Hòa, nhìn thấy thành đất kỳ quái trên núi, lại thấy hơn chục biên quân cả người đầy máu, đang ngồi tựa dưới chân núi, trong lòng Trần Hanh khẽ động, đích thân cưỡi ngựa đến trước, mở miệng hỏi: "Các ngươi là quân trấn thủ nơi này sao?”
Mạnh Thanh Hòa đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vết thương trên cánh tay và vai đã đau đến tê liệt, mất sức và mất máu khiến hắn hoa mắt chóng mặt nếu không cố gắng chống đỡ, có lẽ sẽ lập tức ngất đi. Đinh Tiểu Kỳ và những người khác vây quanh hắn cũng vậy, nếu không, sao lại chịu ngồi ở đây, mà không theo đại quân truy kích người Mông Cổ.
Mọi người đều quá mệt mỏi, đến nỗi khi Trần Hanh hỏi chuyện, không ai trả lời.
Kỵ binh bên cạnh thấy mấy tên biên quân to gan này dám không trả lời câu hỏi của Đô Chỉ Huy Sứ, lập tức quát lớn: "Lớn mật! Đô Chỉ Huy Sứ hỏi chuyện, sao dám không trả lời!"
Giọng nói như sấm sét, Mạnh Thanh Hòa giật mình, không thể không mở mắt. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là chân ngựa rắn chắc, sau đó là hai lỗ mũi phì phò, kế tiếp là một viên tướng dũng mãnh ngồi trên lưng ngựa.
Áo giáp sơn văn, mũ trụ sáng bóng, một cây trường thương, râu dài bạc trắng.
Chưa từng gặp, nhưng Đô Chỉ Huy Sứ, chính Nhị Phẩm, chức quan rất lớn.
Dùng tay không bị thương chống đỡ, hắn lảo đảo đứng dậy, giọng khàn khàn, vừa định mở miệng thì đột nhiên bị kéo tay áo. Quay đầu lại, là cựu Lang trung Vũ Khố Ty mặt mũi đen sì.
Vốn hắn đã không còn sức lực, lại bị kéo như vậy, Mạnh Thanh Hòa không đứng vững, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Tứ chi sát đất, thời xưa gọi là Ngũ Thể Đầu Địa, đúng tiêu chuẩn đại lễ…
Trần Hanh: "..."
Cựu Lang trung Vũ Khố Ty đứng dậy vái chào, tiện thể kéo Mạnh Thanh Hòa dậy, hạ giọng: "Tổng kỳ, trước mặt Đô Chỉ Huy Sứ, nên quỳ lạy."
Đầu Mạnh Thanh Hòa vẫn còn choáng váng, nhất thời không xoay chuyển được, nghe Đinh tiểu kỳ nhắc nhở, cuối cùng tỉnh táo hơn chút, hắn có không muốn quỳ thì đầu gối cũng đã cong rồi.
"Ty chức bái kiến Đô Chỉ Huy Sứ!"
"Đứng lên đi."
Trần Hanh ngồi trên lưng ngựa, không nhìn rõ được tướng mạo của Mạnh Thanh Hòa, nhưng thấy được vóc dáng và thân hình của hắn, lại nhíu mày. Cái này… có hơi gầy yếu…
"Ngươi là quân trấn thủ nơi này?"
"Hồi Đô Chỉ Huy Sứ, chính là ty chức." Mạnh Thanh Hòa đáp: "Ty chức Mạnh Thanh Hòa, lãnh chức Tổng Kỳ, phụng mệnh trấn giữ đài cao."
"Tổng Kỳ?" Trần Hanh có chút kinh ngạc: "Được truyền lại sao?"
"Hồi Đô Chỉ Huy Sứ, ty chức là tích quân công để thăng nhiệm."
"À." Trần Hanh gật đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì: "Ngươi tên Mạnh Thanh Hòa?"
"Vâng."
"Có phải là văn nhân tòng quân?"
"Ty chức bất tài, trước khi tòng quân từng là Đồng Sinh."
"Lão phu nhớ ra rồi!" Trần Hanh vuốt râu cười: "Bỏ bút tòng quân, được huyện lệnh Uyển Bình khen là Hữu Hiếu Mạnh Thập Nhị Lang, quả nhiên phi thường!"
Mạnh Thanh Hòa há hốc mồm, tiếng tăm của hắn lớn đến vậy sao? Đại thần Nhị Phẩm của triều đình cũng nghe qua?
"Lão phu thưởng thức nhất là người vừa có hiếu, vừa có dũng, bỏ bút tòng quân, báo thù cho phụ thân, ca ca như ngươi, thiện, ngươi đúng là đại thiện nhân!" Trần Hanh cười nói: "Lão phu sai người điều ngươi đến Khai Bình Vệ, quả nhiên không sai!"
Điều hắn đến Khai Bình Vệ?
Một câu nói, Mạnh Thanh Hòa lập tức tỉnh táo.
Lúc đầu hắn còn thấy kỳ lạ, rõ ràng hắn được khen là Hữu Hiếu, sao lại cùng chung số phận với phạm quan. Hóa ra, trong đó còn có bút tích của vị Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân này?
Quả nhiên là người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo? Hắn có nên tìm nơi nào đó khóc một trận, tiện thể cảm ơn tổ tông mười tám đời của vị Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân, thích xen vào chuyện người khác này?
Trong lúc nói chuyện, lại có thêm kỵ binh quân Minh quay về, phía sau là tù binh và ngựa Bắc Nguyên bị áp giải.
Đến giữa đường, một võ quan dẫn đầu đột nhiên chuyển hướng, đi thẳng đến đài quan sát của Mạnh Thanh Hòa.
Đến gần, y nhảy xuống ngựa, quỳ một gối: "Thuộc hạ bái kiến Đô Chỉ Huy Sứ!"
Giọng nói rất quen thuộc, người đến không ai khác chính là Phó Thiên Hộ Thẩm Tuyên, kẻ truy kích kỵ binh Bắc Nguyên hăng nhất, thu chiến lợi phẩm nhiều nhất.
Hành động của Thẩm Tuyên có phần đột ngột, y xuống ngựa đúng vị trí chắn trước mặt Mạnh Thanh Hòa. Giống như vô thức, nhưng lại vô cùng tự nhiên.
Trong số những người có mặt, không ai phát hiện ra động thái nhỏ này của y.