Chương 20-2: Lần nữa hiển lộ tài năng

Bước vào tháng chín, càng gần mùa gặt lúa, các Vệ Sở biên giới càng đề phòng nghiêm ngặt. Các đội tuần tra liên tục thay phiên ra khỏi thành, ngựa không ngừng vó, biên quân trên đài canh gác càng thêm thận trọng.

Kể từ khi nói chuyện với Mạnh Hổ, Mạnh Thanh Hòa đã củng cố suy nghĩ của mình.

Cái gọi là giàu sang hiểm nguy, muốn đạt được điều mình muốn, nhất định phải dám mạo hiểm!

Phong Hầu Đại Hán, vinh quang cả đời, ruộng tốt vạn mẫu, phúc lợi gia quyến, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đã quyết định theo Mạnh Thanh Hòa gây dựng sự nghiệp, gặp chuyện không còn e dè. Biết Mạnh Thanh Hòa không làm việc, ba ngày hai đầu chạy đến Kinh Lịch Ty và Tạp Tạo Cục, hai người bèn nghiêm túc, chủ động hỏi rõ nguyên nhân.

"Trước đây Thập Nhị Lang chẳng lẽ chỉ nói suông, vẫn không tin tưởng hai người chúng ta?"

"Tứ đường ca sao lại nói vậy?"

"Đã tin tưởng hai người chúng ta, chuyện này nên sai bảo chúng ta làm. Thập Nhị Lang chỉ cần lo việc trong quân, mọi việc lặt vặt cứ trực tiếp giao cho hai người chúng ta là được!"

Mạnh Thanh Hòa gãi gãi cằm: "Thật ư?"

"Thật!"

"Không hối hận?"

"Không!"

"Vậy thì tốt."

Mạnh Thập Nhị Lang ra hiệu cho hai người vị đường ca đến gần, thế này thế nọ, thế nọ thế kia, dặn dò một lượt, lại lấy bản vẽ giấu trong lòng ra, để có được ít giấy bút, ngày ngày phải cười lấy lòng Lưu Kinh Lịch, hắn dễ dàng lắm sao?

Bên Tạp Tạo Cục còn khó hơn, tuy rằng Phó Sứ kia đã bị đuổi về quê, nhưng thợ thủ công trong Tạp Tạo Cục vẫn bị ảnh hưởng, nhận việc bên ngoài cẩn thận hơn nhiều. Biết đồ vật Mạnh Tổng Kỳ muốn chế tạo lần này là vũ khí, càng liên tục lắc đầu. Mạnh Thanh Hòa nói thế nào cũng không chịu mở đường. Nếu không phải Mạnh Tổng Kỳ nói rõ chuyện này đã báo cáo cấp trên, e rằng bọn họ sẽ lập tức đưa hắn đến Thiên Hộ Sở.

Nói đùa, chế tạo vũ khí và xây nhà có thể giống nhau sao? Cho dù vật liệu chính là gỗ cũng không được!

Vũ khí của biên quân đều được quản lý nghiêm ngặt, mỗi loại đều có thông số kỹ thuật tương ứng, dao rộng bao nhiêu, súng dài bao nhiêu, thẻ bài trên vũ khí còn phải khắc tên thợ thủ công!

Cho dù Phó Thiên Hộ đã đồng ý cũng không được, chuyện này không thể thương lượng!

Không còn cách nào khác, Mạnh Thanh Hòa đành giao việc này cho Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang, vừa dặn dò vừa than thở, e rằng số tiền giấy mang đến biên giới lần này sẽ không còn lại bao nhiêu.

Tuy nhiên, chỉ cần có thể trót lọt vượt qua, tiền giấy sẽ lại có, tiền đồng cũng không thiếu, vàng bạc lại đầy ắp!

Hơn nữa, tiền giấy thuộc loại hay mất giá, tiêu sớm cũng tốt.

Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang tìm vài tráng đinh quen biết, tranh thủ lúc canh giữ ruộng, lên núi chặt củi đốn gỗ, về nhà thức trắng đêm làm việc. May mắn thay, gần đây trong thành ngày càng căng thẳng, đi trên đường, tiếng mài dao không dứt, hành động của Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang cũng không thu hút nhiều sự chú ý của người khác.

Thẩm Phó Thiên Hộ vẫn đều đặn tuần tra trên thảo nguyên, y cũng luyện thành thói quen đến đài canh gác của Mạnh Thanh Hòa nhận tiếp tế. Mỹ nhân cũng không ăn chùa của Mạnh Thanh Hoà, nhiều chuyện ở bên trên, Thẩm Phó Thiên Hộ đều rất vui lòng cho hắn biết, tạo điều kiện cho hắn. Hiệu quả bây giờ còn chưa thấy rõ, nhưng Mạnh Thập Nhị Lang không ngại, hắn dự định đầu tư dài hạn chứ không phải mua bán một lần.

Thường xuyên qua lại với kỵ binh tuần tra cũng khiến Mạnh Thanh Hòa nắm được nhiều tin tức. Từ vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng của Thẩm Tuyên có thể đoán, đã sắp đến ngày hàng xóm thảo nguyên ghé sang cướp bóc lương thực.

"Mấy tên giặc Mông Cổ sắp đến rồi."

Tiễn Thẩm Tuyên đi, Mạnh Thanh Hòa dựa vào tường ngồi xuống, cầm lấy nửa cái bánh kiều mạch chưa ăn xong, nhanh chóng dùng bữa với nước lạnh.

"Mọi người hãy phấn chấn lên, Mạnh mỗ đã nói sẽ không để mọi người chết oan uổng, nhất định sẽ thực hiện."

"Tổng Kỳ nhân nghĩa!"

"Nhưng cũng có câu nói, trên chiến trường đao kiếm vô tình, chỉ dựa vào lời hứa của Mạnh mỗ là không đủ, cũng phải do chính các vị nỗ lực, đúng không?"

"Tổng Kỳ dạy phải!"

"Còn nữa, chỉ bảo vệ mạng sống là đủ sao? Chẳng lẽ các vị không muốn lập công? Không muốn thăng quan phát tài? Không muốn được thêm vài mẫu ruộng? Không muốn cho người nhà được ít vải vóc, dầu muối?"

"Tổng Kỳ..."

"Đừng nói mấy lời thừa thãi. Muốn không?"

"Muốn."

"To lên! Muốn không?"

"Muốn!"

"Được rồi!" Mạnh Thanh Hòa ăn xong miếng bánh cuối cùng, vỗ tay: "Mọi người có quyết tâm là tốt rồi, có quyết tâ ..."

Chưa đợi Mạnh Thanh Hòa nói xong, lính canh trên tầng hai của thành đất đã hô to báo cáo, lại có một đội kỵ binh đến.

"Là biên quân, không quen."

"Chưa từng gặp?"

"Bẩm Tổng Kỳ, chưa từng."

Dưới chân pháo đài của Mạnh Thanh Hoà, Dương Đạc và những người khác được lệnh từ Toàn Ninh Vệ đến gửi thư cũng nhìn thấy toà thành đất khác biệt bắt mắt này..

"Dọc đường đi, các ngươi đã từng thấy pháo đài tương tự chưa?"

"Chưa từng." Một vị Tổng Kỳ đi theo Dương Đạc trả lời: "Chỉ thấy một vài nơi đang được xây dựng."

"Ừm."

"Bách Hộ, có nên tiến lên không?"

"Không cần."

"Vâng."

Tình hình quân sự khẩn cấp, không thể chậm trễ, Dương Đạc quay đầu ngựa, đội kỵ binh phi thẳng về phía Khai Bình Vệ.

Mạnh Thanh Hòa đứng trên cao nhìn đội kỵ binh lao vυ"t qua, nhún vai: "Đi ngang qua, không liên quan gì đến chúng ta. Nói đến đâu rồi? Nào, chúng ta tiếp tục."

Cùng lúc đó, trong thành, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ cuối cùng cũng chế tạo ra "vũ khí" mà Mạnh Thanh Hòa mong muốn, những chiếc gai gỗ dài bằng cánh tay. Bọn họ đã chọn loại gỗ cực kỳ cứng, quét dầu vừng lên, phơi khô, vốn gỗ đã tốt nay càng rắn chắc hơn. Đao kiếm thông thường chém vào phát ra tiếng kim loại ma sát, sau vài nhát chỉ để lại vài vết lõm không đáng kể.

"Thành công rồi!"