Chương 19-2: Quyết tâm

“Không cần suy nghĩ.” Mạnh Thanh Hòa dõng dạc nói, hắn bây giờ là Tổng Kỳ rồi, dưới tay có hơn năm mươi binh sĩ, có ruộng có nhà, ở trong tộc, dưới quê còn có danh tiếng tốt, làm được tất cả những thứ này đã rất khó khăn. Không nói cái khác, lúc đầu hắn tòng quân đã đắc tội không ít người, đặc biệt là Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Thanh Hải, gần như là ở ngày nào chọc bọn họ tức chết ngày đó. Nếu vứt bỏ hết tất cả những thứ này, chuyên tâm đi đọc sách, Mạnh Quảng Hiếu thân là tộc trưởng, chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết hắn, quả thực không đáng.

Làm quan văn cho Kiến Văn đế, càng không đáng.

Đừng nhìn bây giờ đãi ngộ tốt, Yến Vương vừa khởi binh, tất cả đều chỉ là mây khói hư ảo.

Đầu hàng?

Có cái gì quang minh chính đại bằng việc theo phe-tạo-phản-Tĩnh-Nan?

Mạnh Thanh Hòa đã hạ quyết tâm, Đinh Tiểu Kỳ thấy hắn không nghe, chỉ có thể thở dài lắc đầu.

Nếu đổi lại là hắn ta… haizz!

Mạnh Thanh Hòa ngược lại khuyên nhủ hắn ta không ít: "Đinh Tiểu Kỳ, nhất định phải điều chỉnh tâm thái cho tốt, làm người không thể chỉ mơ ước giấc mộng xa vời, phải nhìn thực tế, nắm bắt thứ trước mắt mới là hạnh phúc.”

“Tổng Kỳ nói đúng, thuộc hạ đã hiểu.”

“Đinh Tiểu Kỳ nên biết, Mạnh mỗ cái gì cũng chịu được, chỉ có chịu thiệt là không.” Mạnh Thanh Hòa hạ thấp giọng: "Hơn nữa, chiếu lệnh dán được mấy ngày rồi, trên dưới Vệ Sở thế nào? Có mấy người giải ngũ? Người thông minh như Đinh Tiểu Kỳ còn không nhìn ra sao?”

“Tổng Kỳ là nói?”

“Ta ư? Ta chả nói gì! Phật viết: Không thể nói.”

Mạnh Thanh Hòa cười híp mắt, thừa nước đυ.c thả câu, Đinh Tiểu Kỳ dù sao cũng là cựu Lang Trung, không phải người tầm thường, cẩn thận suy nghĩ một chút, mặt hắn ta bỗng nhiên biến sắc.

Hoàng Đế ở phía nam, hạ chiếu lệnh như vậy đến biên ải phương Bắc, khác nào nói các vị phiên Vương và Thế tử trấn giữ nơi này chỉ là đồ trang trí??

“Nghĩ thông rồi sao?”

Đinh Tiểu Kỳ cười khổ: "Tổng Kỳ tin tưởng thuộc hạ như vậy?”

Mạnh Thanh Hòa kỳ quái hỏi: “Sao Đinh Tiểu Kỳ lại nói như vậy? Lời Mạnh mỗ nói chẳng lẽ không thỏa đáng?”

Đinh Tiểu Kỳ lại lần nữa cười khổ, quả thực rất không thỏa đáng, chỉ trách hắn ta quá am hiểu tâm tư cấp trên? Hay là quá thông minh nhỉ?

Quả nhiên, từ xưa, kẻ thông thái như hắn ta đều cô đơn.

Than ôi!

Đuổi Đinh Tiểu Kỳ cả đường than ôi và mấy binh sĩ đến phụ giúp đi, Mạnh Thanh Hòa đóng cửa lớn, chỉnh lại suy nghĩ và lời nói một chút, hắn tính toán tâm sự với hai vị đường ca về lý tưởng nhân sinh và triết học cuộc sống.

Làm người phải có mục tiêu, cuộc sống không có mục tiêu, sao có thể xứng gọi là hạnh phúc?

Trức đây hắn cũng từng nghĩ đến chuyện an phận thủ thường sống qua ngày, vài mẫu ruộng, một căn nhà, áo cơm không lo là được.

Nghĩ cũng khá tốt, nhưng rồi sao, chẳng phải điều kiện bên ngoài và điều kiện bên trong đều không cho phép à?

Bên ngoài, có Mạnh Quảng Hiếu và cả Mạnh thị rình rập, bên trong, hắn còn phải phụng dưỡng mẫu thân, phải cho hai chất nữ sính lễ mười dặm hồng trang, phải để cho người nhà được sống những ngày tháng tốt đẹp, chỉ nghĩ an ổn cho bản thân mình là không được.

Hiện nay cơ hội bày ra trước mắt, nếu có thể trắng trợn bỏ qua, hắn cũng không tên Mạnh Thanh Hòa.

“Tứ đường ca, Ngũ đường ca, hai ca có từng nghĩ đến sau này muốn sống những ngày tháng ra sao không?”

“Ngày tháng sau này?”

“Cày cấy vài mẫu ruộng, cưới thê tử, sinh nhi tử, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn về nghỉ ngơi, cả đời bình thường như vậy thôi sao?”

Mạnh Hổ nhíu mày, cuộc sống chẳng phải nên như vậy mới an ổn ư?

Mạnh Thanh Giang siết nắm chặt nắm đấm, nếu như hắn ta còn muốn sống những ngày tháng như vậy, hắn ta sẽ không nói nhiều với Mạnh Hổ làm gì.

“Hay hai ca muốn nắm giữ quyền lực, y phục đẹp đẽ, nhà cao cửa rộng, ruộng tốt vô số, phúc ấm lợi lộc?”

Nói đến đây, Mạnh Thanh Hòa dừng lại, Mạnh Hổ nhíu mày sâu hơn, sắc mặt Mạnh Thanh Giang lại hơi ửng hồng.

“So sánh hai cái, cái nào tốt hơn?”

Nói xong mấy lời này, Mạnh Thanh Hòa khoanh tay, ung dung nhìn hai người, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đôi mắt đen hơi híp lại, nhìn qua thâm sâu khó lường.

Hắn cho hai người lựa chọn, cũng tương đương với việc khảo nghiệm cả hai. Con tép riu như hắn muốn nổi lên, nhất định phải có tâm phúc, tâm phúc này phải có cùng lợi ích với hắn, tâm phúc chân chính.

Đinh Tiểu Kỳ hữu dụng nhưng không được, Hồng Vũ đế từng đích thân hạ lệnh, phải ghi chép tên phạm quan thành sách, điều này tương đương với việc lý lịch có vết nhơ, người chết không nói, người còn sống, muốn thăng quan hay điều đi đâu đều phải xác minh rất nhiều thứ, nói không chừng còn gặp phiền toái.

Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng tài nguyên trong tay Mạnh Thập Nhị Lang có hạn, chỉ có thể như vậy.

Hai đường ca và hắn cùng tộc, mối liên hệ tông tộc gắn bó hơn so với tưởng tượng của Mạnh Thanh Hòa. Nếu không, mấy hình phạt tru di tam tộc, tru di cửu tộc sao có thể dọa được ai chứ?

Chỉ cần hắn có thể mang đến cho hai đường ca lợi ích lớn, mâu thuẫn trước khi tòng quân đều là gió thoảng mây bay.

“Thập Nhị Lang.” Mạnh Hổ trước tiên mở miệng nói: "Ngươi đã hạ quyết tâm chưa?”

“Đã.” Mạnh Thanh Hòa gật đầu: "Không giấu hai vị đường ca, ta đã được Thẩm Phó Thiên Hộ để mắt, không lâu nữa có thể được thăng chức làm Thí Bách Hộ.”

“Thật sao?”

“Ta còn có thể lừa hai vị đường ca sao?”

Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang nhìn nhau, Thí Bách Hộ? Tiến thêm một bước nữa, chính là quan lục phẩm của triều đình.

Hô hấp của Mạnh Thanh Giang có chút dồn dập, cuối cùng cắn răng: "Thập Nhị Lang, chuyện trước đây là ca không đúng, sau này, Thập Nhị Lang nói thế nào, ca sẽ làm thế ấy, chỉ cần đệ thấy ca hữu dụng! Ca mong thật sự có thể như Thập Nhị Lang nói, gấm vóc lụa là, ruộng đất vô số, phúc ấm đầy nhà.”

“Tứ đường ca yên tâm.” Mạnh Thanh Hòa thu lại nụ cười trên mặt, thần sắc trở nên nghiêm túc: "Thanh Hòa nói được, làm được! Tại đây, ta cùng hai vị đường ca vỗ tay thề!”

Trong lúc Mạnh Thanh Hòa và hai vị đường ca tâm sự về lý tưởng nhân sinh, trong phủ Bắc Bình, Yến Vương liên tiếp đập vỡ ba chén trà.

Yến Vương Chu Lệ đang tuổi tráng niên, một thân thường phục đỏ sẫm, cổ tròn tay hẹp. Hắn trợn mắt hổ, sắc mặt xanh mét, bàn tay to hung hăng vỗ xuống án thư: "Tốt! Tốt! Tốt!”

Ba chữ tốt liên tiếp mang theo sát ý vô hình, hoạn quan ở ngoài hầu hạ rụt cổ lại, ngay cả hô hấp cũng hạ thấp.

Hoà thượng Đạo Diễn trong phòng lại không chút ảnh hưởng, ngồi xếp bằng, tay vuốt chuỗi hạt, trên mặt còn mang theo nét hí hửng khó thấy.