Chương 2-1: Dự định của Thập Nhị Lang

Mạnh Thanh Hòa tự nhận mình là người lương thiện, mặc dù hầu hết những người từng tiếp xúc với hắn đều phản đối quan điểm này.

Đúng là hắn không làm gì tổn hại đến trời đất, càng không liên quan đến bốn chữ “đại ác đại gian”, nhưng những người quen biết hắn, hễ thấy họ Mạnh có hành động đặc trưng là đưa tay đẩy gọng kính, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Mạnh Thanh Hòa phản đối bạo lực, không bao giờ mắng mỏ người khác.

Xét về ngoại hình, dáng vẻ thư sinh của hắn thường khiến người khác nhìn nhầm.

Hắn thích suy nghĩ thấu đáo, mà đối tượng bị hắn "suy nghĩ" trúng, 90% trở lên đều sẽ rất bi thảm.

Mạnh Quảng Hiếu không biết Mạnh Thập Nhị Lang đã đổi lõi, vẫn vui vẻ chờ đợi tiếp nhận đại trạch và tài sản mà Mạnh Quảng Trí để lại với giá rẻ.

Danh tiếng của Mạnh Quảng Trí có tốt đẹp đến đâu? Gây dựng cơ nghiệp lớn mạnh đến mấy? Người đi trà lạnh, vừa nhắm mắt xuôi tay, có ai ra mặt nói đỡ cho nhà hắn không? Tài sản và nhà cửa hắn để lại khi còn sống, chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào tay gã sao?

Nhớ đến ngày xưa, Mạnh Quảng Trí trở thành người đứng đầu tộc, sống chết đè đầu gã, kết quả trên đường dẫn dắt các hộ gia đình đi tiếp ứng nghĩa quân thì gặp phải giặc Mông Cổ, cả hắn và hai nhi tử đều phơi thây ở biên giới phía Bắc, Mạnh Quảng Hiếu liền cảm thấy hả hê.

Thật đúng là đáng đời!

Mạnh Lưu thị ở dưới bếp lên, bê theo bầu rượu đã hâm nóng và hai đĩa đồ nhắm, đẩy cửa vào thấy Mạnh Quảng Hiếu ngồi khoanh chân dựa ghế, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, lắc đầu lắc cổ, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

"Đương gia." Mạnh Lưu thị đặt rượu và đồ nhắm lên bàn, lau tay vào tạp dề, vẻ mặt có chút do dự, nhưng vẫn lên tiếng nói: "Chuyện của Thập Nhị Lang hay là thôi đi. Lúc trước lúc bán ruộng đã khuyên ngài một lần, đều là họ hàng, cứ thế này không ổn đâu. Xé rách mặt sau này làm sao qua lại bây giờ? Ngài là tộc trưởng, bị người ta đàm tiếu sẽ không hay. Huống hồ nhà họ cũng không dễ dàng gì..."

Rầm!

Ly rượu đập mạnh xuống bàn, sắc mặt Mạnh Quảng Hiếu tối sầm lại, Mạnh Lưu thị không dám nói thêm nữa, nói nhiều cũng không thay đổi được ý định của Mạnh Quảng Hiếu, ngược lại còn liên lụy đến mình, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Nhà bà ta không thiếu thốn đến mức cứ phải nuốt cho được toà đại trạch với mấy mẫu ruộng của mẫu tử Mạnh Thanh Hoà, nhưng đương gia lại như mắc kẹt trong sừng trâu, khuyên thế nào cũng không nghe. Đều họ Mạnh cả, lúc đưa tang lục đường đệ và hai chất tử đã bị bàn tán không ít. Lúc đó Mạnh Lưu thị hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Bây giờ lại thế này, cứ ép cả nhà Thập Nhị Lang vào đường cùng thì nhà bà ta được lợi gì đây?

Chuyện như thế này, Mạnh Quảng Thuận, Mạnh Quảng Minh có thể làm, nhưng đương gia là tộc chủ thì không thể làm! Chưa nói đến nguyên nhân nào sâu xa, Đại Lang còn đang đi học, nếu bị truyền ra ngoài, nói trưởng bối trong nhà khắc nghiệt với họ hàng thân thích thì phải làm sao?

Trong lòng Mạnh Lưu thị lo lắng, nhưng không khuyên được Mạnh Quảng Hiếu, chỉ có thể âm thầm buồn phiền.

Mạnh Quảng Hiếu không biết tâm tư của Mạnh Lưu thị, gã ngồi bên bàn, nhặt một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, nhấp ngụm rượu, vô cùng thoải mái.

Mặt trời lặn về phía tây, bình rượu trên bàn đã cạn, Mạnh Quảng Hiếu ợ một cái, mặt đỏ bừng.

Mạnh Thanh Hải từ học đường về nhà, phủi tuyết trên người, trước tiên hành lễ với Mạnh Quảng Hiếu và Mạnh Lưu thị.

“Phụ thân, nương, con về rồi."

Mạnh Quảng Hiếu ngẩng đầu lên, thấy đại nhi tử mặc nho sam, đầu đội khăn vuông, vẻ say cũng tỉnh táo mấy phần.

"Đại Lang về rồi à?"

Mạnh Lưu thị liếc mắt ra hiệu với Mạnh Thanh Hải, tính xấu của đương gia nổi lên, chỉ có Đại Lang mới khuyên được vài câu.

Mạnh Thanh Hải gật đầu với Mạnh Lưu thị, cân nhắc một chút, rồi lên tiếng nói: "Phụ thân, chuyện của Thập Nhị Lang..."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Quảng Hiếu đã lắc đầu: "Con lo học hành cho tốt là được, những chuyện khác không cần quan tâm."

"Nhưng mà, phụ thân..."

"Được rồi, không cần nói nữa." Mạnh Quảng Hiếu say rượu, mất kiên nhẫn ngắt lời Mạnh Thanh Hải: "Đó chỉ là một thằng ngu, không cần phải phí tâm tư."

Thấy mặt phụ thân đã sa sầm khó coi, Mạnh Thanh Hải đành phải im lặng, chọn những lời Mạnh Quảng Hiếu thích nghe, nói một hồi mới dỗ được gã vui lên.

Nói cho cùng, hắn ta nhiều lần ra mặt khuyên phụ thân, đều là vì bản thân mình, chứ không phải vì tình huynh đệ đồng tộc gì với Mạnh Thanh Hòa. Nếu Mạnh Thanh Hòa thực sự như lời phụ thân nói, thì không cần phải lo lắng. Hơn nữa, phụ thân là tộc trưởng Mạnh thị, nhạc phụ của hắn ta là Lý trưởng, đợi đến lúc hắn ta đỗ thi viện, vào huyện đọc sách, thì Mạnh Thanh Hòa cũng chỉ là con kiến mà hắn ta có thể nghiền chết dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, chút lo lắng sót lại cũng không còn nữa.

Chỉ có Mạnh Lưu thị là vẫn bồn chồn, muốn nói gì đó, nhưng thực sự không dám mở lời.