Bữa tối của ba người cũng là bánh và canh thịt, canh là xương ngựa đập nát, sau đó dùng lửa lớn hầm, tủy xương nấu tan trong nồi, rau dại sôi sùng sục nổi lên một lớp váng dầu.
Không có nhiều gia vị phong phú, chỉ thêm chút muối, nhưng cũng đủ để ba người Mạnh Thanh Hòa ăn sạch không thừa mảnh vụn, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ còn chưa thỏa mãn, suýt nữa cắn nát mấy cục xương nhỏ.
Mạnh Thanh Hòa khâm phục giơ ngón tay cái, răng thật đỉnh.
Sau bữa cơm, ba huynh đệ ngồi quây quần bên bếp lửa đơn sơ, vừa sưởi ấm, vừa bàn bạc kế sinh nhai sau này.
Đã đến biên giới, dù là Mạnh Hổ hay Mạnh Thanh Giang, bất kể trước đó có hận thù lớn đến mấy cũng phải gạt bỏ, làm sao sống sót ở nơi khắc nghiệt này mới là vấn đề quan trọng phải ưu tiên hàng đầu.
Biểu hiện của Mạnh Thanh Hòa cũng khiến hai đường huynh thô kệch này khâm phục, người tay không tấc sắt, suýt bị tộc nhân coi là kẻ ngu, lại có thể ra trận gϊếŧ địch, không lẽ hai nam nhân khoẻ mạnh như bọn họ lại kém hơn Mạnh Thanh Hoà sao?
"Thập Nhị Lang, ta đã xem qua, số hạt giống này không đủ. Hơn nữa." Mạnh Hổ dừng lại một chút: "Cũng không phải là giống tốt."
"Ta biết." Mạnh Thanh Hòa xoa xoa tay, siết chặt vạt áo. Lương bổng của binh lính thời Minh sơ cũng được coi là khá, không chỉ chia ruộng đất mà còn cấp nông cụ, hạt giống, trâu cày thì thôi bỏ qua. Ngoài áo bông, giày, quần cần thiết cho việc phòng thủ xuất chinh, còn phát áo mùa đông, áo mùa hè, chủ yếu làm từ vải bông thô và sợi lanh.
Mạnh Thanh Hòa ở dưới trướng Thẩm Bách Hộ, lỡ mất ngày nhận áo bông cũng không thành vấn đề, có thể bổ sung sau. Tuy nhiên, hạt giống có hạn, Vệ Sở vốn thiếu lương thực, không ai dám to gan dung túng việc này.
"Việc hạt giống ta sẽ nghĩ cách." Mạnh Thanh Hòa nói: "Hai vị đường huynh cảm thấy, ngoài lúa mì, nên trồng thêm cái gì đây? Tốt nhất là loại sinh trưởng nhanh, năng suất cao."
Câu hỏi được đưa ra, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đều nhíu mày suy nghĩ.
Hỏi hai người Mạnh Hổ, vì Mạnh Thanh Hòa thực sự không nghĩ ra được. Nói về cây trồng kháng hạn, chịu lạnh, cho năng suất cao, ứng cử viên đầu tiên là khoai tây và khoai lang. Nhưng nghĩ ra cũng đâu có nghĩa là làm được, bây giờ còn cách thời gian Columbus phát hiện ra châu Mỹ hẳn một thế kỷ, muốn trồng cũng không có giống.
Bỏ qua người Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha trăm năm nữa, đời sau còn có một giả thuyết, vào năm Vĩnh Lạc, hạm đội của Trịnh Hòa đã phát hiện ra châu Mỹ trước Columbus, được cho là còn có ghi chép về thổ dân châu Mỹ. Đáng tiếc, tài liệu liên quan đến chuyến đi của hạm đội Trịnh Hòa, bao gồm cả chiếu chỉ của Hoàng đế, tổ chức hạm đội, danh sách, nhật ký hàng hải, v.v., đều bị hủy trong tay một tên Lang trung Bộ Binh họ Lưu, rốt cuộc là bị giấu hay bị thiêu rụi, vẫn là một bí ẩn lớn.
Chẳng qua những "hành động tự huỷ" tương tự như Lang trung họ Lưu kia, e rằng người thường chẳng mấy ai dám nghĩ đến chứ đừng nói làm.
Thôi dẹp Lang trung họ Lưu sang một bên, hy vọng duy nhất của Mạnh Thanh Hòa là hạm đội Trịnh Hòa, cũng phải đến năm Vĩnh Lạc thứ ba người ta mới giương buồm ra khơi. Trước đó, Vĩnh Lạc đế còn phải thương lượng với tôn tử của mình về việc ai sẽ ngồi trên ngai vàng.
Đếm ngón tay tính toán, ít nhất phải năm, sáu năm nữa!
Cho dù Mạnh Thanh Hoà có đợi được, cũng chưa chắc hắn có thể đạt được mong muốn của mình.
Ngay cả khi hắn muốn đầu quân cho Yến Vương, một lòng một dạ theo Yến Vương tạo phản, kiên định không thay đổi, độ khó cũng rất lớn.
Một tiểu đội nhỏ bé, theo tổ chức quân đội đời sau, hắn cao lắm được xem là tiểu tiểu đội trưởng Bộ Binh, đừng nói Yến Vương, ngay cả những tướng lĩnh dưới tay Yến Vương, ai mà thèm biết Mạnh Thanh Hoà là tên ất ơ nào!
Xông lên nói rằng hắn có thể bấm đốt ngón tay, biết trước chuyện năm trăm năm sau? E rằng hòa thượng Đạo Diễn và một đám kỳ nhân dị sĩ bên cạnh Yến Vương sẽ lấy đầu hắn làm banh đá!
Cướp chén cơm của bọn ta? Ngươi nghĩ mình là ai?
Hoặc đi đường tắt? Ví dụ như Thẩm Bách Hộ…
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh Hòa rùng mình một cái, không được, tuyệt đối không!
“Thập Nhị Lang?”
Thấy Mạnh Thanh Hòa nửa ngày không nói gì, chỉ lắc đầu thở dài, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang đều cảm thấy kỳ lạ.
“Ta không sao.” Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, nhìn lên mái nhà, ánh mắt rạng rỡ mà ưu thương: “Ta chỉ đang mơ hồ, con đường phía trước còn dài, tương lai chưa biết trước, dù ta tài năng hơn người cũng không biết bắt đầu ra sao. Cuộc đời ta, quả thực cô đơn lạnh lẽo.”
Mạnh Hổ: “…”
Mạnh Thanh Giang: “…”
Cuối cùng, Mạnh Thanh Giang đề nghị trồng kiều mạch.
Mạnh Hổ gật đầu, Mạnh Thanh Hòa đương nhiên không có ý kiến.
“Ta sẽ nghĩ cách lấy hạt giống, còn lại làm phiền hai vị đường huynh.”
Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang không hỏi Mạnh Thanh Hòa có thể nghĩ ra cách gì, ở chung với Mạnh Thập Nhị Lang lâu rồi, họ cũng hiểu một đạo lý: im lặng là vàng.
Sáng hôm sau, Mạnh Thanh Hòa dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, đeo thẻ bài, hăm hở bước ra khỏi nhà. Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ cùng mười người dưới quyền chuyển đến một đài quan sát ngoài thành.
Đài quan sát được xây dựng trên một ngọn đồi cách thành Bắc mười dặm, từng bị kỵ binh Bắc Nguyên chiếm đóng, biên quân trên đài không ai sống sót.
Leo lêи đỉиɦ núi, từ trên cao nhìn xuống, thảo nguyên bao la, rừng rậm phong phú, sông chảy êm đềm, bãi chăn ngựa của biên quân, tất cả đều thu vào tầm mắt.
Cảnh đẹp, nhưng Mạnh Thanh Hòa không để tâm, sau khi cho người xem xét kỹ môi trường xung quanh, lập tức ra lệnh cho binh sĩ chất đá, chặt gỗ để xây thành đất.
Xin điều động đến đây để canh giữ, không phải đến đây để chịu chết.
Hố đất và tường đất hiện có không ngắn được vó ngựa quân Mông Cổ, để thực hiện kế hoạch tiếp theo, trước tiên phải đảm bảo an toàn tính mạng đã.
Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ, rõ ràng cảm thấy mệnh lệnh của Mạnh Tiểu Kỳ không đáng tin cậy.
Mạnh Thanh Hòa nhếch miệng cười, dựa vào tường đất: “Mọi người đừng có trưng ra bộ mặt chán đời vậy chứ, làm người phải có chút chí hướng, đúng không?"
Mọi người: "..."
"Nơi đây của chúng ta chính là tiền tuyến, gϊếŧ giặc báo nước, không ai đến tranh giành với chúng ta đâu."
Mọi người: "..." Gấp gáp xin điều động đến canh giữ đài quan sát, cái tên này đúng là đầu óc có bệnh chứ gì?
Thấy ánh mắt cả đám mơ hồ, rõ ràng không tin lời mình nói, Mạnh Thanh Hòa cũng đành phải từ bỏ nguyên tắc "lấy lý phục người", trực tiếp đánh vào lòng tham: "Mạnh mỗ nói thật với mọi người, ta tuyệt đối không phải dẫn mọi người đến chỗ chết! Mà đang tìm cho mọi người một con đường để thành danh, làm giàu."
Cá đám vẫn im lặng.
"Bỏ qua những thứ khác, lương thực trong nhà mọi người có đủ ăn không? Muốn bữa nào cũng ăn thịt không? Muốn lấy vợ không?" Mạnh Thanh Hòa hơi dừng lại, rồi nâng cao giọng: “Muốn cuộc sống tốt hơn không?"
Vài ánh mắt mơ hồ bắt đầu tỏa sáng, tiếng nuốt nước bọt vang lên khắp nơi.
Ngay cả vị cựu Lang trung Vũ khố ty cũng tập trung tinh thần lắng nghe.
Mạnh Thanh Hòa cười hiền lành.
Trong khi Mạnh Thập Nhị Lang đang khích lệ cấp dưới xây dựng rầm rộ, thì trước cửa Bách Hộ Sở của thành Tây, bảy tám tên biên quân bị đánh đến da tróc thịt bong, nằm la liệt trên mặt đất như chó chết.
Thẩm Tuyên khoanh tay đứng trước hai người, sắc mặt lạnh băng, giọng nói không cao, nhưng từng chữ cứ như sấm sét giáng xuống.
"Kẻ mạo nhận quân công, gϊếŧ! Kẻ giúp che giấu, đánh hai mươi trượng!"
Nói xong, hai cái đầu máu me đầm đìa bị ném xuống đất, khuôn mặt bê bết thịt vụn, hoảng sợ, méo mó.
Trịnh Thiên Hộ nghe tin, thở dài một tiếng, nhớ lại tin tức từ kinh thành truyền đến, lại nghĩ đến bức mật thư trong rương, lắc đầu, chỉ nói với người báo tin, chuyện này không cần hỏi nhiều.
Qua hôm nay, Thẩm Bách Hộ sẽ là Thẩm Phó Thiên Hộ, y muốn xử lý ai thì cứ để y xử…