Chương 12-2: Mạnh Tiểu Kỳ (2)

Vì vậy, trong chính đường xuất hiện cảnh tượng thế này, Thẩm Bách Hộ chuyên tâm đọc sách, Mạnh Tiểu Kỳ toàn tâm toàn ý xuất thần ngao du. Khác biệt là Bách Hộ đại nhân đang ngồi, còn tư thế của Mạnh Tiểu Kỳ thì không được thoải mái như người ta.

Cuối cùng, Thẩm Bách Hộ đặt sách xuống, cầm tách trà trên bàn, mở nắp, nhẹ nhàng lướt qua mặt trà: “Dậy đi."

Mạnh Thanh Hòa không lập tức đứng dậy, chân tê rồi, giờ mà đứng dậy không ngã sấp cũng sẽ ngã ngửa.

Thẩm Tuyên không nói gì, đợi Mạnh Thanh Hòa có thể đứng vững, mới tiếp tục mở lời: "Biết vì sao gọi ngươi không?"

"Thuộc hạ không biết."

"Thật sự không biết?"

"Thật không biết."

"Chém thủ cấp hai tên."

Thẩm Tuyên nói xong, Mạnh Thanh Hòa sửng sốt, vô thức ngẩng đầu, chỉ một cái liếc mắt đã sững người.

Bên kia bờ sông, trúc xanh um tùm.

Có người quân tử, như gọt như mài, như ngọc như giũa.

Người này thật sự là sát thần trên chiến trường ư?

Tóc đen, mày rậm, mắt sâu. Mái tóc đen óng, làn da như ngọc.

Đẹp không bút mực nào tả xiết, nhưng không mang vẻ yếu đuối như nữ tử.

Ngón tay thon dài, đặt trên áo bào xanh, thật khó tin, chính đôi tay đẹp đẽ ấy cầm đao chém gϊếŧ kẻ thù.

Đao bị nhuộm đỏ bởi máu, người cũng vậy.

Sát thần, hay quân tử như ngọc?

Mạnh Thanh Hòa dùng sức bấm lòng bàn tay một cái, thu liễm tâm tư, đây là nơi nào, người trước mắt là ai?

Không muốn sống nữa sao?!!

Thẩm Tuyên cũng có chút kinh ngạc, chỉ là sự kinh ngạc giấu dưới đáy mắt, không ai hay biết.

Y đặt tách trà xuống, trên người Mạnh Thanh Hoà có gì đó rất khác biệt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài yếu đuối của hắn.

Nghĩ kỹ câu hỏi của Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hòa như hiểu ra gì đó, chẳng lẽ, vị Bách Hộ đại nhân này cho rằng hắn mạo nhận chiến công?

Nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Mạnh Thanh Hòa không dám có suy nghĩ viển vông nào nữa, bây giờ những thứ khác đều không quan trọng, hắn phải chứng minh sự trong sạch của mình! Bằng không, hắn sẽ bị cái vị quân tử này cho bay đầu như giặc Mông Cổ ngay!

"Bẩm Bách Hộ, thuộc hạ quả thực đã chém thủ cấp hai tên, không có nửa điểm giả dối, có vài binh sĩ có thể làm chứng. Nhân chứng, vật chứng đều đủ, có thể lập tức xác minh!"

Trong chuyện này, Mạnh Thanh Hòa tuyệt đối không nói dối, cộng thêm cái gã bị trường mâu của hắn đâm cho bán sống bán chết sau đó bị Thẩm Bách Hộ chém bay đầu nữa thì phải là hai tên rưỡi mới đúng!

Đáng tiếc chiến công quân Minh chỉ tính tổng số, không cộng phần lẻ. Mạnh Thập Nhị Lang khá tiếc nuối.

"Ồ?"

Thẩm Tuyền nhướng mày, cười như không cười, càng tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, như lan như trúc, nhật nguyệt vô song.

Nhưng mà cái thái độ này… chính là không tin.

Mạnh Thanh Hòa không tức giận, ngược lại càng thêm bình tĩnh, trong lòng nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.

Sợ thì sợ thật đấy nhưng hắn mà chịu cái thiệt này thì hắn sẽ không tên Mạnh Thanh Hoà!

"Thuộc hạ biết Bách Hộ không tin," Mạnh Thanh Hòa nghiêm mặt nói: “Tuy thuộc hạ là người đọc sách từ nhỏ, không giỏi võ nghệ, nhưng cũng là nam nhi chính trực, lòng mang chí lớn báo đáp quốc gia, vai gánh thù gia đình! Trên chiến trường, lúc liều mạng, nhờ cậy sự trợ giúp của huynh đệ đồng bào, đương nhiên cũng có thể gϊếŧ địch, chém thủ cấp! Đại Minh ta có thể đánh bại Bắc Nguyên, đuổi vương tướng đến vùng đất phương Bắc, chẳng lẽ do binh sĩ ta mạnh hơn kỵ binh Bắc Nguyên? Không phải! Là nhờ quân ta trên dưới đồng lòng, kỵ binh dũng mãnh, bộ binh thiện chiến. Tướng lĩnh có tài thao lược! Một người không địch nổi, thì hai người, ba người, trong chiến trận hàng vạn đao thương, trăm mười người cũng như một. Đến cả loại người trói gà không chặt như thuộc hạ, cũng không hề sợ hãi, xông pha lao tới, tại sao không thể gϊếŧ địch chứ!" Nói xong, Mạnh Thanh Hòa tiếp tục lên giọng: “Thuộc hạ lắm lời, Bách Hộ chớ trách."

Thẩm Tuyên không lên tiếng, cũng không thể phản bác.

Làm sao phản bác? Chẳng lẽ phán Mạnh Thanh Hòa xàm ngôn, truyền bá tư tưởng xằng bậy, toàn là nói suông? Như vậy chẳng phải chê quân Minh thua xa chiến kỵ Mông Cổ, tiện thể khinh thường luôn những mãnh tướng như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lý Văn Trung, Lam Ngọc? Còn thừa nhận lời của Mạnh Thanh Hòa, chính là đang tự vả vào miệng, thừa nhận mình phạm sai lầm, rõ ràng là người gϊếŧ địch báo quốc, lại cố tình gán cho người ta cái mũ "mạo nhận quân công"?

Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Tuyên phát hiện, y chỉ có thể thừa nhận mình đã hiểu lầm Mạnh Thanh Hòa, chiến công của đối phương rất "thực tế", không có gì đáng nghi ngờ.

Thẩm Tuyên bắt đầu nghiêm túc nhìn thẳng Mạnh Thanh Hòa. Bỗng nhớ đến việc y đã từng cứu hắn trên chiến trường, khi đó, thiếu niên gầy yếu này, đang dùng trường mâu đâm vào một tên giặc Mông Cổ.

Đôi mắt đỏ máu, vẻ mặt hung ác, giống hệt sói con vừa rời hang trên thảo nguyên bao la.

Vì vậy, Thẩm Tuyên mới nhớ kỹ hắn.

Có lẽ, y thật sự đã hiểu lầm đối phương.

Chốc lát, đột nhiên Thẩm Tuyên đứng dậy, chắp tay tạ lễ với Mạnh Thanh Hòa: “Là lỗi của Thẩm mỗ."

Mạnh Thanh Hòa hơi sửng sốt, có chút mơ hồ, dễ dàng nhận sai như vậy?

Điều này không hợp lý!

Chưa kịp để Mạnh Thập Nhị Lang bình tĩnh lại, Thẩm Tuyên lại tiếp tục nói: "Nghe nói Mạnh Tiểu Kỳ từng là đồng sinh?"

"Vâng."

Thẩm Tuyên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, khẽ thở dài: “Đáng tiếc."

Mạnh Thập Nhị Lang cảm giác trên đỉnh đầu mình hiện lên vài dấu hỏi chấm, đáng tiếc?

"Nếu có thể tiếp tục thi cử, tiến nhập quan trường, nhất định sẽ là tấm gương cho quan văn, là trụ cột của triều đình."

Mạnh Thanh Hòa: "..."

Đây là đang khen hắn sao?

Nghĩ đến Mã Tổng Kỳ oai phong lẫm liệt trước đó, Mạnh Thanh Hòa nghiến răng, chẳng lẽ cách khen người này là truyền thống tốt đẹp của cả hệ thống quan quân đi theo Thẩm Bách Hộ?

Hơn nữa hắn phát hiện, tính cách của vị Bách Hộ đại nhân này không giống với ấn tượng của hắn, rất khác biệt.

Quân tử như ngọc á hả?

Hắn muốn tự đấm mình một cái.