Binh sĩ thủ thành như xách một con mèo, dễ dàng kéo Mạnh Thanh Hòa vào trong, Mạnh Thanh Giang và Mạnh Hổ theo sát phía sau, trên thành truyền đến tiếng tù và, Mạnh Thanh Hòa vùng vẫy quay đầu lại, có thể nhìn thấy hàng dài bộ binh mặc giáp và những tráng đinh vác nông cụ đang từ bốn phương tám hướng tập hợp lại, vội vã chạy về phía cổng thành, có cả chục con ngựa chiến không thắng yên cương, năm sáu người đang lấy roi quất vào mông, ép chúng phi nước đại về phía này.
"Nhanh lên!"
Cổng thành cuối cùng cũng đóng, không biết có ai bị bỏ lại bên ngoài không.
Mạnh Thanh Hòa dựa vào tường thành, thở hổn hển, xa xa trên bầu trời bốc lên từng cột khói đen kịt, đây là tín hiệu cảnh báo giặc ngoài đến xâm phạm.
Binh sĩ kéo hắn vào thành đã sớm biến mất, theo lời Mạnh Hổ, tên đó đã lên trên cổng thành.
Quân Minh và tráng đinh tràn vào thành vẻ mặt không có sự hoảng hốt, rất trật tự kiểm tra lại binh mã, vũ khí, theo hiệu lệnh của quan quân xếp hàng, hoặc lên thành, hoặc bố phòng trong thành, dường như việc có giặc kéo đến giao lưu vốn là chuyện bình thường.
Mỗi năm đều đến mấy lần, riết cũng quen.
Hoặc Bắc Nguyên đến, hoặc quân Minh bên này qua. Ngay cả khi Bắc Nguyên đã bị đánh từ quân chính quy thành quân du kích, thi hàng xóm láng giềng vẫn đều đặn viếng thăm không ngừng.
Nhưng Mạnh Thanh Hòa không thể thoải mái như vậy, vừa tới Khai Bình Vệ, chưa kịp đến Kinh Lịch Ty báo cáo thì đã gặp phải giặc Mông Cổ xâm phạm, nên nói người con có hiếu như hắn khiến ông trời cảm động hay do hắn ba xạo làm ông trời ngứa mắt đây?
"Thập Nhị Lang, làm sao bây giờ?"
Mạnh Thanh Hòa liếʍ liếʍ môi, bên cạnh thỉnh thoảng có quân Minh mặc giáp đỏ đi ngang qua, dường như không hề chú ý đến ba người sống sờ sờ là họ. Cho đến khi một Tổng Kỳ có vết sẹo trên mặt "phát hiện" ra ba người "chướng mắt" này, hắn ta một tay vác đao, đi tới quát lớn: "Các ngươi là người nào?! Tại sao lại ở đây?"
Giọng điệu đó, cứ như chỉ cần nói sai một chữ là sẽ rút đao ra, chém bọn họ làm đôi.
Mạnh Thanh Hòa biết không thể tiếp tục làm phông nền được nữa, chỉ có thể tiến lên một bước, thành thật giải thích, không quên đưa ra thẻ gỗ và giấy thông hành, đây khác gì bùa hộ mệnh đâu?
"Tiểu nhân hôm nay vừa tới, chưa kịp đến báo cáo." Mạnh Thanh Hòa cố gắng dùng ngôn ngữ súc tích nhất để trình bày thân phận của hắn và hai người còn lại: "Phụ thân và ca ca của tiểu nhân chết dưới tay giặc Mông Cổ, thù với giặc Mông Cổ không đội trời chung! Vì để báo thù cho phụ thân và ca ca nên tiểu nhân đã chủ động tòng quân!"
Một câu nói đầy chính khí, càng nói càng có khí thế.
Không ngờ Tổng Kỳ đại nhân nghe hắn nói, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt càng lộ vẻ nghi ngờ.
"Ngươi chủ động tòng quân?"
"Vâng!"
"Muốn gϊếŧ giặc Mông Cổ để báo thù cho phụ thân?"
"Vâng!"
"Hóa ra là một thư sinh? Còn thi đỗ đồng sinh?"
"Vâng!"
"Thật sao?"
"Thật!"
"...Đầu óc có bình thường không?" Tổng Kỳ đại nhân lẩm bẩm: “Hay là một kẻ ngu?"
"Tổng Kỳ đại nhân." Mạnh Thanh Hòa ưỡn ngực, chính khí nghiêm nghị: “Ngài có thể nghi ngờ nhân cách của tiểu nhân, nhưng không thể xúc phạm trí thông minh của tiểu nhân!"
Tổng Kỳ đại nhân dường như bị thuyết phục, nhe răng cười, vết sẹo trên mặt theo nụ cười của hắn ta mà vặn vẹo, có lẽ hắn ta chỉ muốn tỏ ra dễ gần, nhưng không ngờ lại càng lộ rõ
bộ dạng mắt ong miệng khỉ, mặt mũi dữ tợn.
"Tốt! Nam nhi nên gϊếŧ giặc giúp nước, đừng học mấy tên chua ngoa, ngày ngày chỉ biết chi hồ dã giả, gặp chuyện thì chẳng có tí bản lĩnh nào! Mặc dù ngươi như vậy... Nói chung, có lòng là được!"
Mạnh Thanh Hòa giật giật khóe miệng, lời khen này sao nghe cứ như đang mắng hắn?
"Lão tử họ Mã, là Tổng Kỳ dưới trướng Thẩm Bách hộ ở Tây Thành Vệ, ngươi đã muốn gϊếŧ giặc Mông Cổ, vậy thì đến dưới trướng lão tử đi, đảm bảo sẽ cho ngươi toại nguyện! Không dám nói là ngày nào cũng đánh nhau với giặc Mông Cổ, một tháng hai ba lần thì được!"
"Mã Tổng Kỳ nghĩa bạc vân thiên, tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt..."
"Khách sáo làm gì!" Mã Tổng Kỳ vung tay: "Đi, theo lão tử lên thành lầu! Đừng lo, nếu không may chết, lão tử sẽ để anh em thu xác cho ngươi!"
"..."
"Ngươi khóc cái gì?"
"Tiểu nhân là cảm động..."
"Không cần cảm kích quá, đây là việc ta nên làm."
Mạnh Thanh Hòa tiếp tục lau nước mắt: "Tiểu nhân cảm tạ tổ tiên mười tám đời của Mã Tổng Kỳ! Lời này xuất phát từ đáy lòng, còn thật hơn cả trân châu!"
"..."
Vết sẹo trên mặt Mã Tổng Kỳ lại giật giật, lúc này hắn ta có cảm giác giống hệt như Mạnh Thanh Hòa trước đó.
Đang nói chuyện phiếm, Mạnh Thanh Hòa đã bị Mã Tổng Kỳ kéo lên thành, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên thảo nguyên mênh mông, kỵ binh Bắc Nguyên đông như kiến đang tập hợp lại.
Vài trăm con ngựa chiến phi như điện xẹt, quét ngang theo hình quạt, đến gần, như có thể nghe thấy tiếng hô của binh sĩ trên ngựa.
Tất cả mọi người trên thành đều nghiêm túc chuẩn bị tinh thần đón địch, trường cung được mở ra, nỏ sáng loáng, trường đao đã ra khỏi vỏ, ánh đao chiếu sáng nửa khuôn mặt của binh sĩ, chiến bào đỏ son trong nháy mắt như được nhuộm máu.