Chương 51-1: Bất khả chiến bại

Ngoài thành Hoài Lai, hơn vạn binh sĩ Yến quân chặt cây dựng trại, nấu cơm. Ngoài doanh trại dựng hàng rào gỗ, tạo thành thế cô lập, vây khốn thành Hoài Lai.

Quân trong thành tuy bị lời nói dối của Tống Trung kích động, sĩ khí được nâng cao, nhưng trước đó đã bại trận, lại một đường chạy trốn, bóng ma bị Yến quân đuổi gϊếŧ vẫn chưa tan biến, nhìn thấy những binh sĩ Yến quân tỏa ra khí thế hung hãn, theo bản năng có chút sợ hãi.

Sau khi tin tức Cư Dung Quan bị phá truyền đến, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Không biết nên nói Dư Thiến mạng lớn hay vận may quá tốt, Yến quân hạ được Cư Dung Quan, năm nghìn quân thủ thành không còn một mống, Dư Thiến lại không hề hấn gì, được thân binh hộ vệ, một đường tháo chạy đến Hoài Lai.

Nhìn thấy Dư Thiến, sắc mặt Tống Trung đen như đáy nồi.

Dư Thiến cũng biết, nếu gã hiểu chuyện, gã nên chết ở Cư Dung Quan, ai ngờ Yến quân tấn công quá hung hãn, năm nghìn quân thủ thành chưa đầy hai ngày đã thất bại. Dư Thiến muốn lấy cái chết báo đáp triều đình, nhưng thân binh lại quá mức chính trực, chưa kịp để Dư Thiến cầm đao xông ra chiến trường, đã bị vài tên thân binh đỡ lên ngựa, chạy thẳng đến Hoài Lai.

Yến quân cũng không ngăn cản những tàn binh bại tướng này.

Một là tàn binh không nhiều, sẽ không tạo thành uy hϊếp. Hai là, tàn binh vào thành có thể đả kích sĩ khí của quân thủ thành. Cần gì phải tốn sức ngăn cản, cứ gom chung một ổ, tận diệt không phải tốt hơn sao?

Tống Trung có thể đoán được Yến Vương đang có ý đồ gì. Biết được người dẫn binh tấn công Hoài Lai là Yến Vương, Tống Đô Đốc biết đại hạn của mình đã đến, ngoài tử chiến, không còn lựa chọn thứ hai.

Đầu hàng là tuyệt đối không thể, mặc dù Tống Đô Đốc làm người có không ít thiếu sót, nhưng có một điểm, lòng trung thành của hắn ta đối với triều đình, đối với Kiến Văn đế, một chút cũng không giảm sút.

Bỏ chạy cũng không được, chín phiên Vương trấn giữ phương Bắc, không có lấy một kẻ hiền lành. Ngoại trừ Đại Vương, Chu Vương bị Kiến Văn đế phế bỏ, Cốc Vương cả đêm chạy đến Nam Kinh, Yến Vương tạo phản, còn lại Liêu Vương, Ninh Vương, Tần Vương, Khánh Vương, Túc Vương, đều là những kẻ thường xuyên giao du với hàng xóm bên kia thảo nguyên, hở chút là tự mình cầm đao chém gϊếŧ, có ai dễ đối phó sao?

Triều đình nhắm hỏa lực chính vào Yến Vương, nhưng cũng không quên gây phiền phức cho những phiên Vương khác, ai biết mấy vị đó trong lòng nghĩ gì. Nếu như bọn họ muốn lên con thuyền Tĩnh Nan của Yến Vương, cùng tạo phản, Tống Trung chạy qua đất phong của bọn họ, chẳng những khó thoát khỏi cái chết, còn phải gánh tội danh lâm trận bỏ trốn!

Tử chiến, cho đến khi bỏ mạng tại thành Hoài Lai.

Đây là lựa chọn duy nhất, cũng là tốt nhất của Tống Trung.

Dư Thiến quỳ trước mặt Tống Trung, vốn dĩ gã không cần làm vậy, nhưng gã chột dạ, khi Tống Trung không nói một lời nhìn gã, đầu gối Dư Thiến lập tức mềm nhũn.

Tống Trung không trách cứ Du Thiến, hắn ta đào đâu ra sức để tức giận bây giờ. Đối với Dư Thiến, Tống Đô Đốc chỉ có sự thất vọng tràn trề. Hắn ta đã cho đối phương cơ hội, vì nước mà chết, thể hiện lòng trung thành với triều đình, nhưng Dư Thiến lại một mực tham sống sợ chết, Tống Trung sao có thể không thất vọng?

"Dư Thiến."

"Có thuộc hạ."

"Lần cuối cùng." Tống Trung dời ánh mắt, ngoài cửa sổ, mặt trời đã mọc, màn đêm rút xuống, ngày mới bắt đầu, cũng là thời điểm quyết định vận mệnh của tất cả mọi người: "Đừng để bản Đô Đốc thất vọng nữa."

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

Dư Thiến không nói nhiều, gã biết, "lần cuối cùng" trong miệng Tống Trung không chỉ là cơ hội của gã, mà còn là của chính Tống Trung.

Vây nhưng không đánh chỉ là tạm thời, Yến quân sớm muộn cũng sẽ phát động tấn công vào thành Hoài Lai, giống như khi công phá Cửu Môn Bắc Bình, chiếm giữ Cư Dung Quan.

Không giống Tống Trung, tâm trạng của Yến Vương Chu Lệ lúc này rất tốt.

Sau khi Yến Vương đích thân dẫn quân khởi binh, Chỉ Huy Sứ Thông Châu là Phòng Thắng lập tức phái người đến xin hàng, không tốn một binh một tốt, Yến Vương đã thuận lợi lấy được Thông Châu.

Thông Châu vừa đến tay, Chu Lệ lập tức ra lệnh Trương Ngọc dẫn binh tấn công Kế Châu.

Kế Châu là cứ điểm quan trọng của biên ải phương Bắc, không giữ được Kế Châu, ắt sẽ trở thành mối họa sau này!

Đến bên ngoài thành Kế Châu, Trương Ngọc không vội công thành, phái sứ giả, tiên lễ hậu binh, hy vọng mọi người có thể ngồi xuống, hoà bình thương lượng, không cần vừa gặp mặt đã động đao, động thương, quá tổn thương tình cảm.

Không ngờ Đô Chỉ Huy Kế Châu Mã Tuyên là người cứng rắn, không cho chút mặt mũi nào, trực tiếp nói: "Muốn Mã mỗ đầu hàng giặc, đừng mơ tưởng!"