Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 50-5: Mạnh Thiêm Sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Thanh Hòa cũng không biết ý đồ của vị đường ca kia sắp vươn đến công ty của mình, lúc này, hắn đang vùi đầu vào giấy mực bút nghiên, mệt đến mức hoa mắt.

Tam quân chưa động, lương thảo đi trước.

Quân đội vạn người, lương thảo, la ngựa, binh khí cần thiết, đều phải sắp xếp chu đáo.

Chu Năng đảm nhiệm tiên phong, dẫn đầu đội quân đã xuất phát lên đường, Yến Vương sẽ dẫn hậu quân theo sau. Yến Vương đích thân ra trận, Đề Điều Quan của các quân không dám lơ là, ra vào tấu sự không được chạy, đành phải dùng tốc độ đi đường như bay như lướt để cạnh tranh.

Mạnh Thập Nhị Lang còn gặp được người quen ở Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, Lưu Kinh Lịch.

Kể từ lúc rời khỏi biên ải, đã vài tháng không gặp, Lưu Kinh Lịch đi theo Từ Trung cùng đến Bắc Bình, Vệ Sở cùng ngũ đồn vệ đang lưu lại cũng sẽ được điều động dần đến Bắc Bình.

"Người Mông Cổ trên thảo nguyên thì sao?"

"Người Mông Cổ bây giờ không có sức nghĩ đến chúng ta." Lưu Kinh lịch vừa kiểm kê vật tư, vừa nói: "Tháng trước, Đại Hãn Ngạch Lặc Bá Khắc của tàn dư quân Nguyên bị thuộc hạ gϊếŧ chết, người thừa kế Đại Hãn là Khôn Thϊếp Mộc Nhi không thể phục chúng, còn có lời đồn hắn không mang dòng máu hoàng thất của tàn dư quân Nguyên, trên thảo nguyên cũng đang hỗn loạn, đánh nhau sôi nổi. Nếu không, Từ Chỉ Huy sao có thể rời khỏi Vệ Sở."

Bên phía Mông Cổ cũng khai chiến rồi?

Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn trời, chẳng lẽ tạo phản cũng lây lan?

Khi đại quân Yến Vương xuất phát, kỵ binh do Tống Trung phái đi, cuối cùng cũng đưa tin tức Yến Vương tạo phản đến Nam Kinh.

Triều đình chấn động.

Kiến Văn đế vẫn luôn cho rằng Chu Lệ sẽ không cam tâm làm phiên Vương, đợi đến khi Chu Lệ thật sự phản bội, ngoài kinh ngạc thì còn có phần thở phào nhẹ nhõm. Cái gì đến cũng sẽ đến, rốt cuộc ngài cũng không cần lo lắng đến mức mất ngủ nữa.

Nhưng sự thật chứng minh, Kiến Văn đế thở phào nhẹ nhõm hơi sớm, cho dù Yến Vương có tạo phản, cũng sẽ tạo phản cho thật cá tính.

Chiến mã đưa tin, sao Yến Vương có thể không biết, hắn không phái người chặn lại, tính toán cự ly và tốc độ của chiến mã, sau đó dâng bản tấu chương mà hắn và Đạo Diễn đã ấp ủ trong nhiều ngày. Trên tấu chương viết rất rõ ràng, trong triều có gian thần, Hoàng đế bị gian thần xúi giục đến mức không nhận thân nhân, đã gây nguy hiểm cho thương sinh, xã tắc. Hắn là thân thúc thúc của Thiên Tử, tôn trọng di huấn của Thái Tổ Hoàng đế, thống lĩnh binh lính trấn thủ, khởi binh tiến kinh, Thanh Quân Trắc!

Cuối cùng còn thêm vài câu, nếu Kiến Văn đế chủ động giao nộp gian thần, mọi chuyện còn có thể thương lượng. Nếu không, đừng trách người thúc thúc hắn đây bắt nạt chất nhi!

Bản tấu chương này được công bố trước triều, bách quan lại lần nữa chấn động, Yến Vương quả thực không phải người thường, độ dày da mặt, thủ đoạn đảo trắng thay đen này, người thường thật sự học không được!

Kiến Văn đế hoàn toàn nổi giận, cái này không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn! Chưa từng nghe nói, có ai tát người khác hai cái, lại còn ngang nhiên yêu cầu người bị hại bồi thường tổn thất vật chất và tinh thần cho kẻ ra tay.

Nhưng Yến Vương lại dám làm, nghiêm mặt hỏi, dựa vào đâu mà đòi bồi thường? Hắn còn có thể dùng lời lẽ chính nghĩa, hùng hồn nói: Tay đau!

Trên đời có kẻ không biết điều đến mức này sao? Có sao?!

Kiến Văn đế tức giận đến mức gan nóng bừng bừng, khóe miệng nổi lên một vòng mụn nước.

Hạ lệnh lập tức điều động đại quân, chuẩn bị lương thảo, chinh phạt Yến Vương.

Lúc này, Yến quân đã công phá Cư Dung Quan, tiến đến Hoài Lai, bại quân do Tống Trung thu nạp trong thành đã gần ba vạn năm nghìn người.

Để cho quân đội dưới quyền lấy lại tinh thần chiến đấu, Tống Trung đành phải nói dối, một lời nói dối có phần ngu xuẩn.

Tống Trung triệu tập các quan võ dưới quyền, lệnh cho họ nói với binh sĩ: "Gia quyến của các ngươi đều bị Yến Vương hãm hại, thi thể chất đống đầy đường, Yến quân đến công thành, chính là lúc báo thù cho gia quyến!"

Lời đồn lan truyền, mọi người vô cùng kích động.

Gia quyến bị gϊếŧ hại? Cái này có thể nhịn sao? Báo thù! Phải báo thù! Tử chiến!

Tống Trung đang vui mừng, không ngờ lại có gián điệp do Yến Vương phái vào thành, truyền tin tức trong thành ra ngoài, Yến Vương không vội công thành, lập tức viết một bức thư tay, phái người quay về Bắc Bình dâng lên Thế tử.

Chu Cao Sí nhận được thư cũng không chậm trễ, theo lệnh của Yến Vương, người nào cần tìm thì tìm, người nào cần chuẩn bị đồ đạc thì chuẩn bị, chưa đầy nửa ngày, đã xử lý xong những việc được đề cập trong thư của Yến Vương.

"Mạnh Thiêm sự, chuyện này, Cô giao phó cho ngươi."

"Thế tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đưa người đến nơi an toàn!"

"Mạnh Thiêm sự làm việc, Cô rất yên tâm."

Chu Cao Sí vẫy tay nhỏ múp rụp, tiễn Mạnh Thập Nhị Lang dẫn đội xuất thành.

Cuối cùng cũng thoát được công tác hậu cần, Mạnh Thập Nhị Lang cảm thấy bầu trời trở nên trong xanh hơn, quay đầu nhìn lại đội ngũ phía sau, hít một hơi thật sâu, ông trời đã cho hắn cơ hội tự tay báo thù, không thể dễ dàng để tuột mất.

Khà khà khà…

Tống Trung, Tống Đô Đốc, đã chuẩn bị xong chưa?

Mạnh mỗ, sắp đến rồi đây!
« Chương TrướcChương Tiếp »