Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 50-3: Mạnh Thiêm Sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Thanh Hòa đã hạ quyết tâm đi theo Yến Vương, lên con thuyền lớn Tĩnh Nan, phấn đấu cả đời vì quyền lực, tài sản, mỹ nhân, cho dù Chu Lệ nói hắn là người sao Hỏa sinh ra, thì có ảnh hưởng gì?

Những người có suy nghĩ giống Mạnh Thanh Hoà, hẳn cũng không ít.

Mọi người ba lần biểu thị trung thành, thể hiện nhất định sẽ đoàn kết quanh Yến Vương, giương cao ngọn cờ Tĩnh Nan, toàn tâm toàn ý đi theo con đường tạo phản, kiên quyết không lay chuyển. Yến Vương nhân cơ hội động viên vài câu, hứa hẹn, nếu theo lão tử đi Tĩnh Nan, chỗ tốt tuyệt đối không ít! Nhà cửa tiền bạc không thành vấn đề, quan chức cũng không cần bàn cãi!

Mọi người lại hô vang, không khí trở nên sôi động hẳn.

Yến Vương rèn sắt khi còn nóng, bổ nhiệm Chu Năng làm tiên phong, dẫn đầu hai nghìn kỵ binh và ba nghìn bộ binh truy kích Tống Trung.

Đồng thời phái Yến Sơn Vệ, truyền lời cho các phiên Vương ở gần, lão tử muốn dẫn binh Tĩnh Nan, tiến quân đến Nam Kinh, Thanh Quân Trắc, giương cờ tạo phản, các ngươi tự xem mà làm.

Phong cách làm việc của Chu Lệ rất giống Chu Nguyên Chương, hoặc là không làm, một khi đã làm, nhất định sẽ đi đến cùng, phía trước không có đường, cũng có thể phá núi, vượt sông mở ra một con đường. Rìu búa không dùng được, vậy trực tiếp dùng pháo oanh tạc.

Về điểm này, Kiến Văn đế không bằng Vĩnh Lạc, càng không bằng Hồng Vũ. Lúc nên dứt khoát thì luôn có nhiều chuyện kiêng dè, tính cách sợ trước sợ sau đó của ngài đã định trước ngài không thể ngồi vững trên ngai vàng, trở thành kẻ thua cuộc.

Các phiên Vương khác nhận được tin tức Yến Vương tạo phản, phản ứng không giống nhau.

Có người đứng ngoài quan sát, có người nóng lòng muốn thử, phản ứng lớn nhất là Cốc Vương, không biết vị này nghĩ gì, nhận được tin tức, không nói hai lời, thu dọn hành lý, cả đêm chạy đến Nam Kinh.

Chu Lệ cũng rất khó hiểu, làm hàng xóm với hắn không an toàn, chạy đến địa bàn của Kiến Văn đế thì an toàn hay gì?

Đầu Cốc Vương bị đá đập hư à?

Nhưng bây giờ Yến Vương không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem đầu Cốc Vương bị đập ra cái hố lớn đến mức nào, sau hỗn chiến ở Bắc Bình, bách tính trong thành cần được trấn an, binh khí, lương thực cần được điều động quy mô lớn, số lượng lớn lính tráng từ các hương thôn sung quân tới cần được bố trí thích hợp, cả đống việc chất chồng, trên dưới Yến Vương phủ đều bận rộn, chân không chạm đất.

Mạnh Thanh Hòa cũng không rảnh rỗi, phụng mệnh dẫn quân đi truy bắt tất cả mật thám trong nội thành, an bài thỏa đáng cho binh sĩ xin hàng, còn phải phối hợp với Binh Mã Ty trong thành, xử lý vài vấn đề vệ sinh môi trường.

Những "công việc quan trọng" này, đều là Thế tử mất sức chín trâu hai hổ tranh cho hắn, lúc Mạnh Thanh Hoà mượn thêm mấy nhóm nhân mã của Thẩm Tuyên, Thẩm Chỉ Huy lại chẳng thèm suy nghĩ thêm đã lập tức phê duyệt.

Mạnh Thanh Hòa rất buồn bực, bây giờ chính là cơ hội kiến công lập nghiệp tốt nhất, sau khi trận chiến Cửu Môn kết thúc, Mạnh Thanh Hoà cứ ngỡ hắn có thể thăng thêm một cấp, Thiên Hộ chắc chưa đến, nhưng chí ít cũng nên là Phó Thiên Hộ chứ.

Kết quả, hắn bận rộn cả ngày, buổi sáng giám sát, chiều tối giám ngục, rảnh rỗi còn phải làm công tác vệ sinh thành phố.

Đây là làm sao vậy?

Vất vả chen chân vào top 500 công ty lớn nhất thế giới, đang hừng hực khí thế, kết quả người ta nói với hắn, các vị trí khác đều đang đầy, bảo hắn cầm chổi, tạm thời quét tước?

Trước ném chổi, sau lật bàn?

Mạnh Thập Nhị Lang tỏ vẻ, không thể làm như vậy. Bất kể công việc gì, tiền lương đều như nhau, làm tốt đều sẽ có tiền đồ.

Tự an ủi bản thân rất hiệu quả, lúc gặp lại Chu Cao Sí, cho dù trong lòng muốn đấm hắn ta một trận, trên mặt Mạnh Thanh Hoà vẫn có thể giữ được nụ cười.

Chu Cao Sí vừa dùng bánh cao lương mài răng, vừa phân công chính sự cho cấp dưới, lão phụ thân phải đích thân xuất chinh, tất cả công tác trong thành Bắc Bình, hơn phân nửa đều đè lên vai hắn ta. Gần đây, Chu Cao Sí lại gầy đi không ít, tuy thân hình đồ sộ vẫn có thể nhét vừa Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, nhưng đi đường không cần người dìu nữa, thỉnh thoảng còn có thể chạy vài bước, nhìn thấy Thế tử như vậy, Yến Vương Phi và Thế tử phi cùng cảm động lau nước mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »