Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 50-2: Mạnh Thiêm Sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Trung lệnh Dư Thiến dẫn theo năm nghìn binh sĩ phòng thủ Cư Dung Quan, hắn ta suất lĩnh số quân còn lại rút về Hoài Lai, đồng thời phái chiến mã nhanh chóng gửi thư cho triều đình, Yến Vương tạo phản, thành Bắc Bình đã rơi vào tay giặc.

Biết được Tống Đô Đốc chỉ để lại cho mình năm nghìn người, Dư Thiến hiểu, gã và năm nghìn binh sĩ này đã trở thành quân cờ bị bỏ rơi, trở thành bia đỡ đạn để kéo dài thời gian của quân địch.

Dư Thiến không tỏ ý phản đối, cũng không có lập trường phản đối.

Trương Bỉnh, Tạ Quý bị gϊếŧ chết, Yến Vương nhân cơ hội đoạt lấy Bắc Bình, trong chuyện này Dư Thiến phải chịu trách nhiệm rất lớn. Nếu không phải gã vỗ ngực đảm bảo, có lẽ Trương Bỉnh, Tạ Quý sẽ không chết một cách dứt khoát như vậy. Về sau Dư Thiến cũng hay tự hỏi, đầu óc của gã lúc đó bị co rút sao? Vào Yến Vương phủ xác minh thân phận cũng không cần hai người vào cùng lúc, một người cũng đủ rồi mà?

Nếu không phải Trương Bỉnh, Tạ Quý đều bị Yến Vương chém đầu, Trương Tín theo Yến Vương tạo phản, khí thế của thủ quân bên ngoài Vương phủ sẽ không thảm hại như vậy, chẳng khác gì rắn mất đầu, càng không tan tác nhanh đến thế. Bản thân gã cũng không bị loạn quân cuốn theo, một đường rời khỏi Bắc Bình.

Nghĩ đến đây, Dư Thiến chỉ có thể thở dài, chuyện đến nước này, hối hận cũng vô ích. Nếu Tống Đô Đốc đã xem gã là quân cờ vô đυ.ng, vậy thì chết trên chiến trường còn hơn bị triều đình truy cứu tội lỗi.

Dư Thiến chết, ít nhất có thể tránh họa cho gia quyến.

Trong thành Bắc Bình, thi thể binh sĩ tử trận đều được thu gom, trong thành thắp lên vô số đài lửa, Yến Vương cưỡi ngựa, mắt hổ uy nghiêm, trầm giọng nói: "Ta là đích tử của Thái Tổ Cao Hoàng đế và Hiếu Từ Cao Hoàng Hậu, từ khi nhận phong hào phiên Vương, luôn chuyên tâm tuân theo pháp luật, giữ gìn bổn phận, các ngươi đều rõ. Hôm nay, Thiên tử không nói đạo lý, bị gian thần che mắt, hãm hại Tông phiên, đã liên tiếp tước phiên ngũ Vương, nay đến ta. Ta thề có trời đất chứng giám, tấm lòng trung nghĩa của ta sao có thể bị đánh đồng với lũ gian tà! Nay, ta tuân theo di huấn của Thái Tổ Cao Hoàng Đế, khởi binh Tĩnh Nan, quét sạch gian thần, bình định nội chiến, Thanh Quân Trắc!”

Đúng lúc mặt trời mọc lên từ phương đông, sương mù nhanh chóng tan đi, bầu trời trong xanh, Yến Vương một thân chiến giáp đỏ son, uy phong lẫm liệt, khiến người khác không khỏi thán phục.

"Chúng ta nguyện theo đuôi ngựa, giúp Vương gia diệt trừ gian thần, bình định loạn chiến, bảo vệ xã tắc!”

"Chúng ta nguyện đi theo Vương gia!"

"Vương gia thiên tuế!"

Có kinh nghiệm tuyên truyền lý luận tạo phản lần trước, cả Yến Vương lẫn Trương Ngọc, Chu Năng đều trở nên vô cùng thuần thục.

Yến Vương nhanh chóng bắc thang, lập tức có người khóc lóc kêu gào đi lên đỡ, trong đó, Hà Thọ gào to nhất.

Công việc trước đây không làm tốt, đánh không được cổng thành, khiến cấp trên rất không hài lòng, lần này nhất định phải thể hiện tốt, gây ấn tượng đẹp với cấp trên thì sau này mới có tiền đồ.

Từ Trung vào thành, đúng lúc chớp lấy cơ hội tỏ lòng trung thành, không chút do dự, lập tức xuống ngựa, hắng giọng hét lớn, trong nháy mắt áp đảo cả đám người.

Bàn về thanh quản, tráng sĩ biên quân còn sợ ai chứ!

Mạnh Thanh Hòa và những người khác quỳ trên mặt đất, vết máu bắn tung tóe trên mặt đã khô, nứt nẻ thành từng mảng, rất khó chịu.

Khó chịu cũng không thể lau, đây là bằng chứng bọn họ tham gia chiến đấu. Không thấy những người vây quanh Yến Vương kia ư, công phu gϊếŧ người quá cứng, ra tay quá dứt khoát, phản ứng quá nhanh, một chút máu cũng không bắn lên, chỉ có thể tự tay bôi, từng người một mặt đỏ như Quan Công.

Yến Vương vẫn đang hùng hồn diễn thuyết, trong lời nói nhiều lần nhắc đến việc hắn là đích tử của Hồng Vũ đế và Mã Hoàng Hậu, để tự dát thêm một lớp vàng cho mình.

Kiến Văn đế không phải do Thái tử phi Thường thị sinh ra, sinh mẫu của ngài chỉ là thứ phi, sau này là kế phi, nghiêm khắc mà nói, xuất thân của Kiến Văn đế chỉ là thứ tử. Yến Vương nhấn mạnh đích – thứ, là để thể hiện lập trường về thân phận, so với Chu Doãn Văn, hắn mới là người thừa kế ngai vàng chính thống.

Bất kể người khác nghĩ gì, Yến Vương cứ nói như thế.

Dám tỏ ra nghi ngờ? Hậu quả tự mình cân nhắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »