Chương 50-1: Mạnh Thiêm Sự

Trận chiến trong thành Bắc Bình kéo dài ròng rã ba ngày.

Binh sĩ canh giữ tám trong số chín cổng thành nhanh chóng bị đánh tan, bọn họ hoặc đầu hàng, hoặc rút lui khỏi thành. Chỉ có thủ quân canh giữ Tây Trực Môn biểu hiện sự dũng mãnh dị thường. Yến quân công kích mãi vẫn không hạ được. Số người chết ở đây, so với tám cổng thành khác cộng lại còn nhiều hơn.

Yến Vương nổi giận, Hà Thọ, rút tướng lĩnh chỉ huy quân đội tấn công Tây Trực Môn về, đích thân mặc giáp ra trận.

Hà Thọ bị phun nước bọt đầy mặt cũng không dám nói hai lời, bị tước quyền chỉ huy, dứt khoát cầm lấy trường đao, quay người thành bộ binh, cùng với binh lính dưới quyền phát động xung phong.

Nếu không hạ được Tây Trực Môn, Hà Thọ cũng không còn mặt mũi gặp người khác! Trực tiếp đồng quy vu tận với địch luôn cho rồi!

Trong chốc lát, trước cổng Tây Trực Môn, tên bay như mưa, đao sáng loé lên, nhiều như lá trong rừng rậm. Binh sĩ hai bên liên tiếp thi nhau ngã xuống, nhưng không bên nào chịu lùi bước.

Gϊếŧ chóc một khi đã bắt đầu, sao có thể dễ dàng kết thúc được.

Yến quân biết, bọn họ đã chiến đấu ba ngày rồi, trong chín cửa thành chỉ còn Tây Trực Môn, chiếm được nơi này mới có thể thực sự kiểm soát Bắc Bình.

Quân thủ thành cũng biết, một khi bị đánh bại, chỉ có con đường chết đang chờ đợi.

Yến Vương tạo phản, nhất định phải lấy máu tế cờ.

Đợi viện binh tiếp tế là điều xa vời, quân đội của Tống Trung đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, hai nghìn kỵ binh do Chỉ Huy Sứ Khai Bình Vệ Từ Trung dẫn đầu, như một thanh trường đao sắc bén, đâm thẳng vào đám quân rối loạn của Tống Trung. Ba vạn quân trong nháy mắt tan rã, khói bụi mù mịt.

Thủ quân canh giữ Tây Trực Môn đã tận mắt chứng kiến

cảnh tượng này, không phải bọn họ chưa nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng làm sao để trốn, trốn đi đâu?

Bắc Bình là địa bàn của Yến Vương, dù trốn đến đâu cũng khó thoát khỏi cái chết.

Vậy thì liều mạng chiến đấu đi, chết vì trung thành với triều đình xã tắc, cũng là cái chết xứng đáng.

Phụng mệnh bảo vệ Tây Trực Môn là Đô Chỉ Huy Bành Nhị, người này không nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi Bắc Bình, mà tranh thủ thu nạp tàn quân, cố thủ cổng thành.

Khi thế tiến công của Yến quân càng mạnh, cũng chả còn hy vọng gì vào đám viện binh ô hợp của Tống Trung, nhưng trên mặt Bành Nhị không hề lộ vẻ sợ hãi, ra lệnh cho thân binh dắt ngựa, thân hình cao lớn nhoáng cái đã nhảy lên, tay cầm trường thương, hét lớn: “Yến Vương là phản tặc, tất cả chúng ta đều ăn bổng lộc của triều đình, phải vì nước tận trung! Theo ta gϊếŧ giặc! Gϊếŧ!”

"Gϊếŧ!"

Tàn quân canh giữ Tây Trực Môn, dốc hết sức lực cuối cùng, phát động phản công với Yến quân.

Không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, chỉ muốn được chết một cách hào hùng.

So với Dư Thiến bỏ trốn, so với Tống Trung ngu ngốc đứng ngoài thành, Bành Nhị cùng tàn quân của ngài là hình ảnh thể hiện rõ nhất lòng dũng cảm và trung thành chân chính.

Nhìn hơn trăm tàn quân từ Tây Trực Môn hô gϊếŧ lao ra, Yến Vương giơ trường đao lên, hán tử nhiều năm lăn lộn ở biên giới phía Bắc, ngày đêm chiến đấu với giặc Mông Cổ, luôn coi trọng anh hùng nhất!

Trước mặt, là kẻ thù muốn đưa Yến Vương hắn vào chỗ chết!

Nhưng cũng là những hán tử can trường đáng kính của Đại Minh, xứng danh anh hùng!

"Gϊếŧ!"

Bộ binh Yến Vương tách ra như thủy triều, kỵ binh xông ra, Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú xung phong lên trước, cầm theo thanh trường đao, trong nháy mắt đã quần ẩu chung một chỗ với Bành Nhị.

Đao va chạm, thương vung lên, đây là trận chiến cuối cùng trong thành Bắc Bình, cũng là trận chiến bi thảm nhất.

Trên bầu trời, tàn dương như máu, dưới chân thành, máu chảy thành sông.

Cuối cùng Bành Nhị ngã xuống, tay cầm trường thương, chết không nhắm mắt.

Cao Dương Quận vương định chém đầu ngài, nhưng bị Yến Vương ngăn lại.

“Bành Chỉ Huy là hán tử chân chính, Cao Hú, hãy chôn cất tử tế!”

Chu Cao Hú thu hồi trường đao: "Tuân lệnh!"

Tiếng la hét trong thành đột nhiên ngừng lại, Tống Trung ngoài thành biết không thể làm gì được nữa, dẫn theo Dư Thiến và những người khác tìm đường trốn thoát, thu nạp một phần quân Nam Kinh và biên quân, vội vàng rút lui về Cư Dung Quan. Về phần Yến Sơn Vệ và các biên quân khác, gϊếŧ hay hàng, mặc bọn họ tự quyết định!

Chủ tướng dẫn đầu bỏ trốn, binh sĩ đương nhiên không còn ý chí chiến đấu.

Dương Đạc và những người khác thừa dịp này hội hợp với kỵ binh do Từ Trung mang đến, tiêu diệt toàn bộ thuộc hạ của Tống Trung bị vây trong loạn quân.

Cho đến nay, hơn ba vạn quân dưới quyền Tống Đô Đốc, không dám nói tổn thất hoàn toàn, cũng có thể xem như sứt càng gãy gọng.

Hầu hết Yến Sơn Vệ đều quay lại với Yến Vương, biên quân cũng không có ý chí chiến đấu, sau khi điểm lại quân số, binh sĩ đi theo Tống Trung rút lui về Cư Dung Quan còn chưa đến một vạn. Cũng may cho Tống Đô Đốc, thủ quân rút lui khỏi Bắc Bình liên tục đến Cư Dung Quan nương náu, giúp cho quân số bên phía Tống Trung miễn cưỡng về lại ba vạn.