Một lúc sau, Nhược Vân từ phía phòng tắm bước trở ra. Trên tay cô cầm lấy bộ quần áo mà hớt hải chạy về phía Hàn Bắc Tiệp, nũng nịu nói:
- "Bắc Tiệp, Bắc Tiệp, em không biết đồ này mặc như thế nào?"
Nhìn những giọt nước vẫn còn động lại trên cơ thể hoàn mỹ của người con gái khiến nhịp tim Hàn Bắc Tiệp không ngừng đập mạnh. Thế nhưng anh hết sức cưng chiều mà nhanh chóng giúp cô mặc lại quần áo, giọng điệu ôn nhu giải thích:
- "Nhược Vân, em nghe anh nói này. Em là con gái cho nên sau này anh không cho phép em đứng trước mặt bất cứ người con trai nào khi chưa mặc quần áo có biết không?"
Nhược Vân vẻ mặt ngây thơ tròn xoe mắt nhìn người trước mặt hỏi:
- "Tại sao chứ?"
- "Bởi vì bọn họ sẽ làm hại em."
Bất ngờ, cô chạy đến ôm chầm lấy anh liền sau đó đưa tay không ngừng cưng nựng hai bên má của người đàn ông, bật cười nói:
- "Vậy thì em chỉ như thế này trước mặt anh mà thôi bởi vì em tin anh không bao giờ làm hại em."
Nghe những lời này, Hàn Bắc Tiệp chỉ biết lắc đầu bất lực. Tại sao cô có thể suy nghĩ một cách đơn giản đến thế. Thực ra bản thân anh cũng rất đang kiềm chế du͙© vọиɠ không ngừng trổi dậy ở bên trong là vì hiện tại cô vẫn chưa hồi phục bệnh tình, vẫn chưa thể nhận ra bản thân sớm đã trở thành thiếu nữ, cơ thể sớm đã phát triển như bao người con gái khác.
Thoáng chốc, người con gái đã nằm thϊếp vào lòng anh tự lúc nào. Vẻ mặt ngây thơ bên ngoài nhưng bên trong vốn đã cất giấu những tổn thương về tâm lí. Hàn Bắc Tiệp nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, sau đó cẩn thận đắp chăn lên, ánh mắt trìu mến tràn ngập tội lỗi nhìn người đang ngủ say, nhỏ giọng nói:
- "Chỉ vì hiện tại em đã quên đi một phần kí ức nên mới cho rằng anh chưa từng làm tổn thương em. Nhược Vân, nếu như sau này em nhớ lại tất cả, liệu rằng ánh mắt em nhìn anh khi ấy có giống như bây giờ?"
Hàn Bắc Tiệp nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép chặt cửa lại. Ngay khi anh vừa bước xuống lầu thì đã thấy dáng người chàng trai bên dưới đang ngồi đợi sẵn. Vừa nhìn thấy Hàn Bắc Tiệp, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên hào hứng mà thân thiện chào hỏi:
- "Xin chào người anh tốt bụng nhất của năm."
Người này tên là Đổng Hiếu Nam, một trong người người bạn thân thiết của Hàn Bắc Tiệp từ thời trung học. Ngay sau khi tốt nghiệp, Đổng Hiếu Nam may mắn được sang Mỹ du học một thời gian cuối cùng cũng có một cơ ngơi ổn định. Nghe những lời châm chọc của người trên ghế, Hàn Bắc Tiệp khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói:
- "Vừa mới gặp lại mà đã lên giọng trêu chọc tôi rồi sao?"
Liền lập tức, Đổng Hiếu Nam nhìn thẳng vào mắt Hàn Bắc Tiệp mà ôn tồn đáp:
- "Thì tôi nghe nói đến giờ cậu vẫn chăm sóc cho cô em gái xa lạ Nhược Vân. Có phải là để bù đắp những sai lầm lúc trước không?"
Sắc mặt Hàn Bắc Tiệp lập tức tối sầm lại. Những kí ức ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí anh một lần nữa. Một lúc sau, anh cúi đầu, giọng buồn bã nói:
- "Tất cả là lỗi của tôi. Là tôi đã hại Nhược Vân thành ra thế này cho nên tôi phải có trách nhiệm chăm sóc cho em ấy."
- "Vậy còn Nhậm Vy thì sao? Cô ấy đã giúp đỡ anh không ít, hơn nữa tuổi của cô ấy bây giờ không thể chờ đợi mãi."
Thật ra Đổng Hiếu Nam vốn yêu thầm Nhậm Vy từ thời trung học. Thế nhưng, tình cảm ấy anh chỉ có thể cất giấu trong lòng bởi lẽ anh nhận ra rằng trái tim của Nhậm Vy chỉ hướng về phía Hàn Bắc Tiệp mà thôi. Chỉ cần nhìn thấy Nhậm Vy hạnh phúc bên người mà cô yêu thương cũng khiến anh cảm thấy mãn nguyện.
Hàn Bắc Tiệp cau mày mà nhìn người đối diện đáp:
- "Tôi không bắt Nhậm Vy chờ đợi. Món nợ ân tình của cô ấy tôi có thể trả, nhưng tình cảm thì không."