Chương 2

Khi cô về đến nhà thì cũng đã chín giờ mười lăm, không khí trong nhà có phần thanh lãnh.

Ngôi nhà này là của Chu Chính, có bốn phòng ngủ cả thảy, cũng đã có thể coi là bất động sản cao cấp ở thành phố Giang này rồi. Căn nhà được trang trí theo phong cách công nghiệp lạnh lùng và mạnh mẽ với tông màu chủ đạo là xám, đen và trắng. Phòng khách rất tối giản, chỉ có ghế sofa và bàn trà, vừa bước vào cửa, quét mắt là đã có thể bao quát hết không gian trống trơn thoáng đãng này rồi.

Chu Chính không hút thuốc, không uống rượu, nhà cửa cũng sạch sẽ không một hạt bụi. Chăn gối thì luôn được gấp lại vuông vức như khối đậu hũ, trên bàn ăn và bàn trà cũng không bao giờ bị bày bừa.

Cô cũng cố gắng không để thói quen sinh hoạt của mình ảnh hưởng đến anh, đồng thời không để quá nhiều đồ đạc cá nhân của mình trong phòng khách.

“Có phải là nhà của cô và Chu Chính hơi thiếu hơi người rồi không?” Có lần chị Phương trong cửa hàng đến nhà cô lấy đồ rồi bình luận một câu như vậy đấy.

Tất nhiên là cô biết chứ.

Chỉ là cô và Chu Chính còn chưa quen thuộc lắm, từ hẹn hò đến kết hôn thì cả hai đều luôn cư xử đúng mực, bọn cô sẽ không xâm phạm phạm vi riêng tư của nhau quá nhiều. Thay vì nói là vợ chồng, bọn họ sẽ càng giống như là một đôi bạn cùng phòng tương xứng hơn.

Ngoại trừ... Á...!

Một con chó chăn cừu Đức có bộ lông màu nâu đen, nghe thấy tiếng động thì thè lưỡi vẫy đuôi chạy đến. Đây là chó của Chu Chính. Anh làm lính hơn mười năm, con chó chăn cừu tên Đa Cát này từng là quân khuyển, khi nó lớn tuổi thì cũng về hưu cùng Chu Chính luôn, năm nay nó được mười hai tuổi rồi.

Khi hai người họ kết hôn, Chu Chính nói rằng Đa Cát là một quân khuyển già cả rồi, tính tình ôn hoà, cảm xúc cũng rất ổn định, nó chưa bao giờ cắn người bình thường. Anh bảo cô không cần phải sợ nó đâu.

Mỗi lần đối mặt với một Đa Cát oai phong bệ vệ như vậy, cô vẫn sẽ cảm thấy có chút sợ hãi. Để khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, Chu Chính thường để Đa Cát ở bên ngoài ban công, anh cũng phụ trách dẫn nó đi dạo hàng ngày. Nếu anh đi công tác không ở nhà, cậu nhóc Lý Đường mười sáu tuổi ở tầng dưới sẽ phụ trách cho Đa Cát ăn và đi dạo.

Đa Cát đã phần nào quen thuộc với cô hơn, có lẽ nó muốn tiến đến bên chân cô, để cô vuốt ve nó.

Linh Nghi cực kỳ kháng cự với loài chó, cô theo bản năng mà lùi lại vài bước. Sau vài giây giằng co giữa một người và một chó, có lẽ là Đa Cát đã nhận ra rằng nữ chủ nhân này không muốn chạm vào nó, mới nằm xuống bên cạnh tủ giày, thỉnh thoảng lại phất đuôi một cái. Đôi mắt nó đen bóng, lộ ra vài phần vô tội.

Cô thở phào nhẹ nhõm một chút, thay giày, bật điều hòa chính rồi đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Khi cô từ phòng tắm đi ra thì đã gần mười giờ rồi, cô không có thói quen ăn bữa khuya nhưng lại đói bụng, cô vẫn chưa ăn cơm chiều.

Phòng bếp là dạng bếp mở, thông với phòng ăn, cũng đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Canh gà trong nồi vẫn còn nóng, đang được bật chế độ giữ ấm, là gà hầm hạt sen, đã được vớt hết dầu mỡ nhưng mùi thơm vẫn còn rất đậm. Trên bàn được bày món rau xào và sườn heo om.

Khẩu phần không nhiều, chỉ có một bát canh, rau và sườn cho đủ cho một mình cô ăn.

Hoàn toàn là phong cách của Chu Chính, không thích lãng phí, làm món gì cũng sẽ cố gắng chỉ làm vừa đủ mới tốt.

Linh Nghi hâm nóng đồ ăn, ngồi xuống uống bát canh gà hương vị đậm đà, rau xào hơi mềm, sườn heo thì vẫn rất ngon.

Cô lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn: [Không cần trả lời bọn họ đâu.]

Tin nhắn vừa gửi đi thì yêu cầu đồng ý nhận cuộc gọi video cũng được gửi tới, cô tiếp máy, trên màn hình điện thoại hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp.