Chương 9: Phần 8
Trường kiếm thoáng như sấm sét, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ ánh kiếm. Cô gái tĩnh lặng đứng một bên, nhìn thanh kiếm của chính mình từng nhát từng nhát chém xuống máu thịt người trước mặt ra sao.
Nam tử trước mặt quỳ thẳng tắp, tất cả mọi người xung quanh đứng thẳng người, bắt đầu có vài động tác nhỏ, Thanh Hoa lập tức giơ tay lên, tạo thành tư thế “Ngừng”.
Quân Tử Thiều lẳng lặng nhìn hắn, dòng máu tung tóe, sắc mặt trắng bệnh, môi mỏng mím chặt vì đau đớn.
Nàng cảm thấy trái tim dường như đã không còn cách nào để tiếp tục nhịp đập của nó. Mỗi một kiếm đâm xuống, giống như không phải đâm đến thân thể của người kia, mà là đâm vào lòng nàng; mỗi một kiếm rút ra, thứ phun trào dường như không phải là máu tươi, mà là chuyện cũ rõ ràng rành mạch.
Kỳ thực nàng không hà tất phải thật sự hận hắn, kỳ thực nàng không hà tất phải khăng khăng oán giận thiên địa này.
Đêm trước khi phụ thân bị hành hình, người nói với nàng, đừng nghĩ đến việc báo thù, đây là do người tự nguyện, cho dù Thiên đế không như thế, Thanh Hoa không như thế, người cũng sẽ tự nguyện, cũng sẽ cam tâm.
Lúc ra khỏi hồng hoang, người mẫu thân của nàng luôn cố chấp là thế, nhưng cũng nói với nàng, đừng trở về nữa, hãy sống thật tốt.
Hồng hoang hai vạn năm, Vô Phương giới năm vạn năm, nàng vượt qua trong gươm đao và máu, những chuyện quá khứ dường như từ lâu đã không còn trọng yếu. Chẳng qua là chấp niệm, chẳng qua là không cam lòng, chẳng qua là oán trách.
Nàng còn nhớ đêm mưa đó, khi nàng đâm kiếm vào thân thể hắn, rồi lại rút ra mà đi, hắn từng đuổi theo gắt gao nắm chặt lấy cổ tay nàng, kiên định vô cùng mà nói với nàng: “Tử Thiều, chờ ta tới đón nàng.”
Nhưng nàng chờ lâu như vậy, chờ đợi thời gian dài như vậy.
Mỗi một lần thống khổ, mỗi một lần tuyệt vọng, mỗi một lần trải qua trong đen tối, mỗi một lần máu nhuộm khắp người, nàng từ một thiếu nữ nhu nhược trưởng thành thành vị Thần quân uy danh hiển hách ngày hôm nay của Vô Phương giới, nàng đằng đẵng chờ đợi, từ tràn đầy hy vọng đến tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn chưa từng tới.
Có lẽ bởi vì cuộc sống quá mức gió tanh mưa máu, nên hết lần này đến lần khác đều sẽ hồi tưởng lại, sự tưởng niệm hoang đường năm đó.
Hoa đào trong rừng nở rộ rực rỡ, nam tử áo trắng đi phía trước tận sức thả chậm bước chân chờ cô gái nhỏ bé, nàng lảo đảo đuổi theo, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo bào rộng lớn của hắn.
Nàng nói với hắn: “Thanh Hoa, bọn họ bảo, ta là vợ chàng, chúng ta sẽ bên nhau cả đời đúng không?”
Hắn liền cười khẽ với nàng, cười như hoa đào.
“Chờ nàng lớn lên đã.”
Cho nên cô gái trẻ con năm đó vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ.
Nhưng khi nàng lớn rồi, thứ chờ đợi nàng lại là một hồi kiếp nạn tránh không thoát.
Nhiều năm sau gặp lại hắn, chính là giữa mưa đêm, gió lạnh.
Kiếm của nàng chìm vào cơ thể hắn, nàng lớn tiếng thét hỏi: “Vì sao không cứu người?! Người là tri kỷ hảo hữu của chàng, là giao tình khắc cốt của chàng, từ thượng cổ đến nay, người và chàng vào sinh ra tử, họa phúc có nhau, bây giờ người gặp kiếp nạn này, vì sao không cứu người?!”
“Chàng rõ ràng có thể cứu người, chàng rõ ràng vốn có thể cứu người!”
Nàng chưa từng nói cho hắn biết tình yêu sâu đậm nhiều năm của nàng, cũng sẽ không bao giờ nhắc lại với hắn nữa.
Trường kiếm mãnh liệt chém tới một lần lại một lần, không ai nói chuyện, chỉ thấy nam tử kia toàn thân máu tươi đầm đìa, mãi đến tận cùng, ngoại trừ khuôn mặt vẫn hoàn hảo, những gì sót lại chỉ là một bộ xương khô còn vương vết máu.
Tại vị trí l*иg ngực của bộ xương, một trái tim đặc biệt tinh xảo khẽ đập, từng chút từng chút một.
Đây là chiêu kiếm cuối cùng, đâm xuống, tất cả liền kết thúc.
Nhưng một kiếm cuối cùng ấy lại dừng ở nơi đó, Quân Tử Thiều nhìn hắn, cảm giác trái tim trong ngực nàng như ngừng đập, lưu lại cơn đau trống rỗng.
Nàng biết, một kiếm này, nàng vẫn không thể nào đâm xuống.
Nhìn con người trước mặt, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng lên tiếng: “Thật ra ta đã sớm không hận nữa… Ta chỉ là cảm thấy có chút không cam lòng…”
“Không cam lòng vì sao lại không tiền đồ đến thế, vì sao lại mềm lòng đến thế…”
“Không cam lòng vì sao thiên đạo đối xử với ta như vậy, ta vẫn muốn như thế này với hắn…”
“Không cam lòng… vì sao ta lại thành cái dạng này,” Nàng quay đầu, ánh mắt cong cong cười với hắn: “Vì sao ta cứ yêu thích chàng đến thế?”
Nói rồi, nàng rơi lệ, lập tức nhấc kiếm rời đi.
Ra khỏi mắt trận, chính là tự động từ bỏ trận pháp. Nàng nhìn thông đạo bị hắn đánh mở rõ rành rành phía chân trời, chầm chậm nói: “Thanh Hoa, chàng thắng.”
Chung quy là bại bởi hôm nay.
Chung quy là bại bởi ái tình.
Thanh Hoa khẽ động thân thể, vươn ra cánh tay chỉ còn là bộ xương vương vết máu, nắm chặt lấy làn áo của nàng.
Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt đều là khẩn cầu.
Nàng quay đầu nhìn hắn, tựa như hiểu rõ hắn đang nói gì, rồi lại tựa như không rõ.
Rất lâu sau, nàng cười nhẹ.
“Buông tay thôi.” Nàng nói.
Lúc đó mặt trời đã lên cao từ lâu, nắng sớm trải khắp đại địa. Thanh Hoa lẳng lặng nhìn dung nhan tốt đẹp của cô gái trước mặt, cuối cùng cũng hỏi thành lời: “Nàng thật sự, yêu ta thật sao?”
“Thật.”
“Vậy nàng thật sự, sau này sẽ không muốn yêu ta nữa sao?” Hắn chầm chậm mở miệng, bàn tay nắm tay áo nàng vẫn run rẩy. Quân Tử Thiều không nói một câu, lát sau, nàng cuối cùng trả lời hắn: “Thật.”
Hắn đột nhiên buông tay ra, suy sụp quỳ ngồi nơi đó, dõi theo hình bóng cô gái càng đi càng xa, mãi đến khi nàng biến mất trong vòng sáng.
Hắn bất chợt nhớ tới, rừng đào năm ấy, khi hoa đào nở rộ, gió xuân phảng phất, cô gái bé nhỏ từng theo sau lưng hắn, ra sức lôi kéo hắn trò chuyện.
Nàng nói: “Thanh Hoa, ta thích chàng lắm, chàng làm phu quân của ta đi.”
Nói yêu trước là nàng, rời đi trước, cũng là nàng.
Nhưng hắn mãi mãi không thể nào oán trách, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, để mặc nàng rời xa.
Như đêm mưa đó lưu lại vết thương trên vai hắn, như rạng sáng này chỉ vì hắn mà giữ lại một trái tim.