【 21. 】
Nhưng thế giới này đối xử không tốt với nương của ta.
Cha ta và quả phụ Trần tố cáo nương ta lên công đường.
Họ nói nương ta đã cướp tiền của họ.
Nương ta vừa về thành đã bị nha dịch trói lại.
Vì hôm nay mọi chuyện đã sáng tỏ nên ban ngày ta không thể tự do đi theo nương như trước được nữa, thế là ta đành trốn trong túi áo của nương.
Có cảm giác như bọn ta cùng nhau chịu cảnh bị dây thừng trói lại.
Trong nha phủ trang nghiêm, cha và quả phụ Trần nói chắc như đinh đóng cột.
Ông ta nói: "Đại nhân, học trò là sinh viên mười sáu năm của Túc Duy, dù gì cũng đã từng đọc sách thánh hiền thì làm sao có thể vu hãm một ả đàn bà chứ?"
Nương ta quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo ở giữa công đường, ngay cả một câu oan uổng cũng chưa từng nói ra.
Nương trang trọng dập đầu: "Đại nhân, hôm qua dân phụ đã nói sẽ tự thỉnh hạ thê xuống làm thϊếp. Chỉ cầu mong cho hai người có tình là phu quân và quả phụ Trần cuối cùng có thể về chung một nhà. Không biết tại sao hôm nay phu quân còn làm khó làm dễ, dân phụ xin giao phó cho đại nhân phân xử."
Ôi chao, ta gấp như kiến bò trên chảo nóng, sao nương còn muốn trở lại chỗ kia chứ? Tại sao còn muốn trở về làm thϊếp?
Không được không được, ta vội vàng chui ra từ cổ tay áo của nương sau đó liều mạng túm lấy cánh tay của nương, nhưng mỗi lần ta đều sờ vào khoảng không.
Nương của ta tốt như vậy sao không thể tự mình sống cho thật tốt chứ?
【 22. 】
"Thôi thị, ngươi thật sự đồng ý tự hạ làm thϊếp?"
Quan gia gọi người dân ra ngoài hỏi từng người, sau khi nghe trợ tá hồi bẩm ông ấy hơi không vui nhìn nương.
Lê Thành không lớn nên nhà ai xảy ra việc gì chỉ cần nghe ngóng một lúc là biết ngay, may mà cha ta cũng không có tiền để mua chuộc được ai nên chuyện cha tố cáo nương cướp tiền lập tức sáng tỏ.
Trên mặt nương không có bất kỳ sự thay đổi nào, bà vẫn bình tĩnh như thường nhìn thoáng qua phía trên:
"Dân phụ đồng ý."
Vị đại nhân này làm quan đã nửa đời người nhưng có lẽ không ngờ tới lại có người chịu thiệt như vậy nên ngây ngẩn cả người.
"Triệu Ngọc Thư, hôm nay bản quan không truy cứu chuyện ngươi vu oan hãm hại người khác. Ngươi lập tức ra ngoài nhận phạt mười gậy sau đó nhanh chóng đưa phu nhân nhà mình trở về giải quyết việc nhà. Nếu lại có lần sau sẽ bị giáng làm thường dân!"
Ôi chao, vị đại nhân này đúng là một người tốt mà.
Cha ta nghe xong lời này mặt từ trắng cũng chuyển sang vàng, cuối cùng bị hai vị sai dịch áp giải xuống chịu đòn.
"Thôi thị, niệm tình cho sự khốn khổ của ngươi, ngươi hãy tự giải quyết cho ổn thỏa."
【 23. 】
Cha ta cả đời chưa từng làm việc nên cơ thể còn nhu nhược hơn so với cô nương.
Nương ta lại mượn một chiếc xe đẩy sau đó còn tốt tính đẩy ông ta trở về.
Người đi ngang qua đều khen nương ta, họ nói nương ta lòng dạ bao la, vừa có năng lực lại vừa hiền lành. Cha ta may mắn lắm mới cưới được nương ta.
Nương ta cười cười, bà vừa cười vừa cúi đầu: "Triệu Ngọc Thư, hôm nay ngươi phải đền mạng cho Thanh nhi của ta."
Cha ta bị dọa đến mức giật mình một cái, ngồi trên xe đẩy hữu khí vô lực mắng: "Độc phụ, nàng ta muốn hại ta, thả ta xuống, có ai không mau cứu ta."
Nương ta lại không nói lời nào, chỉ cúi đầu thương tâm: "Sao tướng công lại nói lời mê sảng như thế?"
Cha ta mắng một câu, nương ta liền dỗ dành một câu.
【 24. 】
Sau khi trở về nương ta không bán mì nữa, bà đẩy xe đẩy đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua dao phay cũ.
Ban ngày thu mua dao phay, ban đêm ngồi mài dao phay trước mặt cha ta.
Cha và tổ mẫu đều nằm trên giường, một ngày họ chỉ có thể ăn một bữa cơm, thời gian còn lại đều không ai quan tâm.
Cha ta bị dọa đến mức đêm nào cũng không ngủ được, ngay từ đầu ông ta còn chửi ầm lên.
Nhưng hễ ông ta mắng một câu thì nương ta liền tát ông ta một cái, dần dần cha ta cũng không dám mắng mỏ nữa, ngay cả thở mạnh cũng phải nhìn sắc mặt nương ta.
Nương ta cười nói: "Trước kia được hưởng ngày lành tháng tốt lại không muốn, bây giờ ăn tát thế mà trở nên rất ngoan ngoãn."
Sau khi nương ta thu mua dao phay được mấy ngày thì ngẫu nhiên gặp được vị đao khách từng ăn mì kia.
Hắn nói cuối cùng cũng tìm được nương sau đó vơ vét từ trên người ra hai văn tiền định đưa cho nương ta.
"Đại ca, ngươi là người tốt, ta không cần tiền của ngươi nhưng ta lại có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
Đao khách kia sửng sốt nhưng vẫn sảng khoái đồng ý, nương ta mới nói: "Ta ở hộ thứ ba ngõ Miêu Nhi, nhà chồng họ Triệu, ta họ Thôi. Nếu có một ngày đại ca nghe tin ta đã ch.ết xin đại ca hãy nhặt xác cho ta."
"Muội tử đang nói gì thế?" lời này của nương nghe có hơi không đáng tin nhưng người này cũng chỉ suy nghĩ một lát đã đồng ý.
Nương ta nghe xong liền lấy từ trên người ra một cây trâm bạc và một tờ khế ước mua bán nhà:
"Không cần đặt quan tài, chỉ cần cuốn một chiếc chiếu quấn một tấm chăn sau đó Lao đại ca chôn ta ở dưới gốc lê phía đông núi Tiểu Mạo. Bên cạnh chính là mộ phần của con gái Thanh nhi của ta."
Đao khách kia không biết nghĩ đến điều gì mà hốc mắt hơi đỏ: "Muội tử mắc bệnh gì à?"
Nương ta lắc đầu: "Chỉ là đã đến lúc rồi."
Nói xong bà nhét đồ vào tay đao khách: "Đây là thù lao."
Ta trốn trong tay áo nương nhìn vị đao khách kia, dường như ta biết nương muốn làm gì.
【 25. 】
Mấy ngày trôi qua cha và tổ mẫu đều bị tra tấn đến mức không còn hình người. Nhất là cha, ban ngày ông ta đói đến mức không ngủ được, buổi tối khó khăn lắm có một bữa cơm no thì nương ta liền bắt đầu mài dao.
Cũng không biết quả phụ Trần kia đã đi đâu, từ khi cha bị quan gia đánh gậy nàng ta không hề xuất hiện nữa.
Hôm nay lúc nương về nhà, dao đã được mài xong từ sớm.
Sau đó nương đi vào phòng bếp cầm lấy dao phay rồi đi vào phòng chính.
Trời đã tối, trên mặt nương không có một biểu cảm dư thừa nào, bà trực tiếp đi đến bên cạnh cha ta sau đó chém một nhát vào bàn tay phải của ông ta, năm ngón tay đã từng cầm bút viết chữ trong nháy mắt rời khỏi bàn tay.
Cha ta hét lên một tiếng, ông ta đau đớn ôm chặt bàn tay lăn lộn trên giường.
Ta muốn giơ tay ngăn cản nương nhưng không làm được gì cả.
Sao có thể... sao có thể làm bẩn tay nương được?
Ta ngửa mặt nhìn khuôn mặt dính đầy máu của nương, nương không quan tâm vết máu bắn ra mà chỉ giơ dao lên.
Ngay giờ khắc này tất cả oán khí trong ngực ta đột nhiên ngưng tụ thành thực thể.
Ta xoay người chạy thẳng về phía cha ta.
Trong mắt nương ta là cảnh trong không trung trống rỗng tự dưng xuất hiện một đám khí đen, khí đen kia trong nháy mắt tụ lại thành một lưỡi dao sắc bén, lúc nương không kịp phản ứng thì lưỡi dao đó đã đâm cha ta thành một vũng máu.
"Cạch" một tiếng, con dao phay trong tay nương ta rơi xuống đất.
Hai vị quỷ sai một trái một phải xuất hiện ở bên cạnh ta:
"Triệu Thanh, nên thu sát khí lại sau đó đi theo bọn ta thôi!"
Trong tiếng gọi này, ta bất lực cùng bọn họ bay xa.
Ta cố gắng quay đầu lại nhìn thoáng qua nương ta nhưng chỉ thấy một bóng dáng đang đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Người đó đang đứng cúi đầu, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh đậm.
TruyenHDĐó là nương của ta.
Thật không nỡ xa nương mà.
Ta nghe nói gϊếŧ người sẽ phải xuống địa ngục, nương à, Thanh nhi phải đi rồi.
【 26. 】
Lê Thành đã xảy ra một vụ án lớn chấn động.
Hộ thứ ba ngõ Miêu Nhi, người nhà họ Triệu trong một đêm đều ch.ết hết.
Vị Triệu tú tài kia ch.ết thảm nhất, lúc được tìm thấy chỉ còn một đôi chân và một cái đầu.
Toàn thân ông ta đều biến thành một đống thịt băm.
Có lẽ mẫu thân của Triệu tú tài nghe được động tĩnh nên giãy dụa xuống giường, lúc mới vừa bò đến phòng chính thì đã bị tử trạng của con trai nhà mình hù chết, mắt cũng không nhắm lại.
Vị Thôi thị kia chết rất an tường, bà ngồi trên ghế gỗ trong sân ch.ết không rõ nguyên do.
Pháp y nói có lẽ do bệnh tim.
【 27. 】
Núi Tiểu Mạo là một ngọn núi thiêng tạo hiền tài, ở phía đông của ngọn núi có một ngôi nhà tranh.
Không biết từ khi nào có một vị thư sinh du học sau đó ở lại chỗ này và mở một lớp học.
Thư sinh đó nói ai cũng có quyền được học hành, chỉ cần chịu đến lớp học chữ thì vị ấy đều nhận.
Mỗi ngày trời mới tờ mờ sáng thì trong phòng này đã truyền ra tiếng đọc sách, sau đó âm thanh bay thẳng tới bên dưới gốc lê xa xa kia.
Dưới gốc cây có hai ngôi mộ mới.
「 Ái nữ Thanh. 」
「 Từ mẫu Thôi thị. 」
【 28. 】
Diêm Vương uy nghiêm hơn quan phủ của nhân gian rất nhiều, Diêm Vương mặt ngắn miệng rộng, đầu đội thanh quan, trên người mặc trường bào tử vũ, tay trái cầm thẻ*.
* thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Lúc này ngài ấy đang hung thần ác sát nhìn ta: "Tiểu quỷ to gan dám gϊếŧ cha!"
"Diêm Vương đại nhân, tuy rằng ta và cha ta cùng chung dòng máu nhưng ông ta chưa từng dưỡng dục, chưa từng bảo vệ, chưa từng suy nghĩ cho ta, ta lại bị ông ta bán hai lần liệu có thể tính là đã trả hết nợ hay không?"
Diêm Vương hỏi: "Trong sổ của phán quan có ghi lại rõ ràng, để xem ngươi làm sao biện bạch?"
Ta cố gắng chống đỡ uy áp của Diêm Vương đại nhân, khẩn thiết nói: "Lúc ta tới đây có Quỷ ca ca nói với ta rằng người cha ở nhân gian kia của ta sẽ ch.ết lúc ông ta mới hai mươi ba tuổi. Nương ta không gi.ết ông ta nhưng ông ta vẫn phải ch.ết, vì như vậy thì trật tự dương gian mới có thể duy trì sự ổn định bình thường. Ngài xem có đúng không Diêm Vương đại nhân?"
"..." Diêm Vương suy nghĩ một hồi rồi trừng mắt, "Chuyện quỷ quái gì thế?"
"Ý của ta là nương ta chưa từng gϊếŧ người, bà ấy vô tội. Ta giúp các ngài gi.ết người đã hết dương thọ lẽ ra phải ch.ết kia chẳng phải đã giúp Thiên Đạo duy trì trật tự, một lòng vì Quỷ Giới hay sao?"
"Tiểu quỷ này đang nói cái gì thế, có ý gì?"
Vị Diêm Vương này tức giận đến mức lông mày dựng ngược nhưng tạm thời nghĩ mãi không ra nên rống giận gọi người tới nói rõ cho ngài ấy biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Phán quan tiến lên thuật lại đầu đuôi mọi chuyện.
Tiên sinh từng nói đọc sách giúp người ta thông minh sáng suốt, sao Diêm Vương không chịu đọc một ít sách đi chứ?
Ta gãi gãi đầu, cười hì hì với vị phán quan phía sau ngài ấy.
Đa tạ phán quan đại nhân!
Ngài ấy là một lão quỷ tốt.
HOÀN.