Cô dâu là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Dân trong làng ai cũng thấy rõ nhà trai nhắm tới cô cũng vì vẻ đẹp này. Nhưng dù sao đây cũng là một mối duyên lành nên ai nấy đều hết sức hân hoan.
- Nếu nhận được lời chúc phúc từ những thành viên của đội Diệt Quỷ như các cháu, mọi người sẽ vui mừng lắm đó!
- Vậy ... bọn cháu rất hân hạnh được tham dự ạ! Đúng không? Zenitsu? Inosuke?
Tanjiro ngoảnh đầu lại nhìn hai người bạn.
Nghe thế, Zenitsu vừa xoa xoa hai tay vào nhau vừa trả lời với vẻ mặt hèn mọn:
- Quá "nà" được "nuô..." ừm ... tất nhiên là được rồi! Đi đám cưới chứ có phải đi săn quỷ đâu, chắc không có gì nguy hiểm đâu nhỉ? Đã thế lại vừa được ăn ngon, vừa được ngắm cô dâu xinh đẹp, nhất cử lưỡng tiện còn gì! Ơ mà này, cô dâu xinh thế nào cũng không bằng Nezuko đâu nhé! Đúng chưa? Dù cô dâu xinh thì trong lòng tớ Nezuko là duy nhất! Mấy cậu đừng hiểu lầm!
Trong khi đó, hai tay cầm hai cái bánh bao, Inosuke vừa gặm ngấu nghiến vừa lặp đi lặp lại hành động húc đầu vào sườn Tanjiro:
- LỄ CHÚC NGÔN LÀ CÁI QUÁI GÌ? CÓ ĂN ĐƯỢC KHÔNG?
Bị đau, Tanjiro hạ tay xuống để phòng thủ trước những cú húc của Inosuke. Nhưng điều đó cũng không ngăn được việc Tanjiro đã lén ghi lại hình ảnh nổi da gà về Zenitsu trong tâm trí cậu.
Những ngày cần đây, cảnh tượng này xảy ra như cơm bữa.
Sau khi biết Nezuko là em gái của Tanjiro, Zenitsu liền thay đổi hoàn toàn cách đối xử với cậu. Đã thế còn tỏ ra khúm núm và nịnh nọt Tanjiro một cách lộ liễu.
Còn với Inosuke chính là cái húc đầu này đây. Có lẽ thông qua hành động đó, Inosuke chỉ muốn thể hiện rằng cậu muốn trở nên thân thiết hơn với Tanjiro, trong khi Tanjiro chỉ thấy đau và phiền khi mà cứ năm phút lại bị húc một lần.
Cứ kéo dài thế này, những chiếc xương sườn đáng thương của Tanjiro chẳng bao giờ lành được và cậu sẽ bị sự hèn mọn của Zenitsu làm cho lạnh gáy suốt quãng thời gian về sau mất.
- Ê Zenitsu, sao cách nói chuyện của cậu lại đáng khinh thế nhỉ? Mà đừng có nói về cô dâu như thế. Cậu có biết nói vậy là rất bất lịch sự không? Còn Inosuke, lễ chúc ngôn là lễ chúc phúc cho cô dâu chú rể nhân dịp họ trở thành vợ chồng đấy. ĐAU! Một vừa hai phải thôi, đừng húc tớ nữa!
Sau khi mắng nhiếc hai cậu bạn một hồi, Tanjiro quay mặt lại, cúi đầu, nói với bà Hisa:
- Bọn cháu rất hân hạnh được tham dự, mong mọi người giúp đỡ ạ.
- Cảm ơn các cháu, bà mới là người cần được giúp đỡ ấy chứ!
Bà Hisa gập người cảm ơn đến mức trán gần như chạm đất. Sau đó bà ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ:
- Vậy để tối nay bà làm món gì đó ngon ngon chiêu đãi các cháu nhé. Thanh niên hẳn là thích ăn thịt rồi. Nhưng đáng tiếc, bà hầu như không biết cách chế biến các món ăn từ thịt kiểu Tây.
Tanjiro vừa kịp xua hai tay tỏ vẻ không cần thì đã bị Inosuke đẩy dạt ra một bên. Rồi cậu gào vào mặt bà Hisa:
- CÁI ĐÓ! Cái bà vẫn hay làm ấy! Bà già, làm CÁI ĐÓ đi! CÁI ĐÓ ĐÓ!
- CẬU CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG, INOSUKE!!? - Tanjiro quát.
- Inosuke chỉ nói được mỗi "cái đó" thôi à, giỏi thì nói đủ cả tên ra coi! - Zenitsu chen ngay.