Chương 177: Đầm Sương Bạc: Bạch Mao Thủy Viên, ta cũng là Viên

Những đại thụ như trong một cơn bão lớn nghiêng ngả dập dìu, yêu khí nồng đập càng trở nên rõ ràng hơn, Hắc giáp tướng quân vẫn yên vị trên ngựa sắt, thân thể to lớn như một hòn núi nhỏ.

Gióng hoành ngang trường côn đen nhánh, trường côn bỗng hiện lên đồ hình Tiên Lạc uốn lượn, hoả diễm như một dòng nham thạch đỏ lửa chảy vào đồ hình đẹp mắt, Gióng bỗng giơ trường côn lên trước mặt bằng hai tay bởi vì lúc này phía trước mặt Gióng một cây trường côn khác đang xé gió bay tới.

” Cong”

” Phập”

” Bịch” ” bịch” ” bịch”

Gióng thành công chặn lại cây trường côn tấn công khiến nó bị bắn ra cắm xuống nền đất nhưng kình lực lớn khiến cho cả người và ngựa phải thối lùi bà bốn bước ra phía sau, ngựa sắt cặp vó sau lún sâu dưới lớp lá khô khiến nó dùng dằng một chút mới nhấc chân lên được.

” Véo”…

Vừa mới định trụ được thân thể Gióng thấy phương xa nơi một ngọn đại thụ cao, ngon cây uốn cong rồi như cây cũng bắn ngược tới một bóng trắng to lớn, nó bay như thể được bắn từ một máy bắn đá công thành.

” Bịch”

Bóng trắng bay theo chiều vòng cung vừa vặn đứng đúng chiếc trường côn mà Gióng vừa mới đánh bật ra, bóng trắng thân thể đáp xuống không một chút lắc lư, dường như nó đã quen với sự xuất hiện như vậy, nó đứng bằng một mũi chân trên trường côn, chân kia hơi có lại nhấc lên, tay kia đưa gãi gãi đầu nhìn Gióng.

Gióng nhìn lại nhân vật đột nhiên xuất hiện này, nhận ra đây là một đầu viên hầu có một bộ lông màu trắng và một đôi mắt có màu xanh của đại hải, từ khí tức cơ thể có thể nhận ra đầu Hầu Tử này có khí tức của Nguyên Anh sơ kỳ yêu thú.

Một người một hầu đánh giá đối phương, từ giao phong chóng vánh vừa rồi cả hai có thể nhận ra lực lượng cơ bản của nhau, nhưng chưa một ai động thủ trước.

Bạch Hầu ngó trước ngó sau gãi gãi đầu nhẹ răng cười, đưa tay về sau vẫy vẫy, từ những ngọn đại thụ cao từng bóng hầu tử lần lượt bay tới chúng lộn vòng trên không trứng rồi hạ cánh an toàn trên nền đất.

” Bịch ” ” bịch” ” bịch”….

” Khẹc” khẹc”..

” Bộp” ” bộp”..

Một đàn hầu tử lăn lộn xung quanh Bạch Hầu đang đứng trên ngọn côn, chúng kêu gào, đập ngực đi lại tay hất hất đám lá khô dưới mặt đất, gãi đầu gãi tai đưa tay chỉ trỏ hướng này hướng kia chỉ về Gióng chỉ vào sâu Đầm Sương Bạc như đang diễn tả điều gì đó.

Bạch Hầu vẫn đứng một chân trên trường côn, chân kia gác lên chân trụ ngồi chống tay gãi cằm, đôi mắt tròn lạnh lợi cái đầu lắc lư đưa tay gãi cằm suy nghĩ:

– bọn chúng nói ngươi cái nhân loại này muốn xâm nhập vào Đầm Sương Bạc.??? Khẹc khẹc…. Đúng vậy không??

Gióng nghe vậy thì biết rằng đàn hầu tử này kể lại lại chuyện có nhân loại xâm nhập vào đây thì gật đầu:

– đúng vậy, ta muốn vào trong xem một chút.

Bạch Hầu sát khí toát ra, vẻ mặt tức giận:

– hừ… Khẹc khẹc khẹc… Không phải có ý định gì với Giao Vương đi?? Muốn chết…

Thấy Bạch Hầu ra chiều tức giận, Gióng cười khổ trong lòng từ giao tranh vừa rồi biết bản thân thua nó một chút, nếu đánh thật có chút thừa thiệt:

– Nào có ý định gì?? Hậu ca cũng thấy đó ta tu vi có chút đỉnh làm sao có ý với Giao Vương?? Chỉ là nghệ thấy có người muốn đối phó với Giao Vương nên ta theo đuôi vào xem, tiện thể kiến thức phong thái của Giáo Vương mà thôi!

Bạch Hầu bán tín bán nghi đánh giá hắn trên dưới:

– ngươi nói là nói bọn người mới bị Bạch Lang truy sát đó?? Ngươi không phải đồng bọn của chúng sao??

– nhân loại giảo hoạt, khẹc khẹc khẹc… Đừng hòng lừa dối ta…khẹc khẹc…

Gióng nói với giọng điệu khuyên giải, dãi bày thực hư:

– Hầu ca đa nghi rồi! Tiểu đệ nếu là động bọn của họ sao họ lại bỏ rơi ta ở phía sau?? Bạch Lang cũng không ngủ ngốc đến mức bỏ ta mà không xử lý..

” Khẹc… khẹc… khẹc.. hú..hú…hú”

Mấy hầu tử nghe Gióng nói thì cũng làm một tràng tiếng trình bày với Bạch Hầu khiến nó gật gật đầu như hiểu ý:

– đúng là ngươi không đi cùng bọn chúng, nhưng không trừ trường hợp Bạch Lang đúng là ngốc có bỏ qua ngươi hay không… Khẹc…khẹc…

– nhưng ngươi xâm nhập vào địa bàn của ta thì ta không thể bỏ qua được…khẹc…khẹc..

– aizzz… Hậu Ca ta tuổi nhỏ ham vui tò mò muốn diện kiến Giao Vương một lần, không biết là xâm nhập vào địa bàn của Hầu Ca chỉ mong Hầu Ca rộng lượng khoan hồng. Dù sao cũng là đồng tộc mà chỉ cho con đường sáng.

Ngẫm nghĩ một chút đầu hầu tử này dường như mới đột phá không lâu, hi vọng linh trí chưa quá siêu việt đi à nha, Gióng giọng bộ dáng ăn năn kết hợp cầu khẩn.

– nói láo khẹc..khẹc.. đây rõ ràng là bộ dáng nhân loại, làm sao có thể là Viên Hầu nhất tộc ta được. Khẹc… Khẹc…

– Hầu Ca có lẽ ít ra bên ngoài nên không biết, nhân loại với yêu thú không lúc nào không đấu tranh với nhau, sao ta có thể dùng bộ dáng Viên Tộc đi lại được chứ?? Sẽ bị bọn chúng phát giác đeo xích vào cổ làm xiếc mua vui cho bọn chúng ngay, suốt ngày bị đánh đập mạt sát ấy chứ, aizzz mới hôm trước ta còn chứng kiến một Mỹ hầu nương bị chà đạp bởi nhân loại dơ bẩn thật đau khổ, hận không thể một côn mà xông pha cứu nàng, nếu lúc đó ta có lực lượng như Hầu Ca thì tốt rồi!!! Đáng tiếc, đáng tiếc thay… Ta hắn a….

Giọng nói đầy bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách dùng dáng điệu nhân tộc đi lại trên giảng hồ, để trách phải bị nhân loại trà đạp, hận bản thân yếu nhược chẳng thể cứu được đồng tộc khỏi ách bức của nhân loại gian xảo.

Bạch Hầu và đám hầu tử vốn tính đa nghi, nhưng nghe dãi bày của số phận hầu tử bên ngoài đáng thương như vậy khiến chúng không tránh được mà mủi lòng thương cảm, nghĩ tới nếu bản thân nhìn thấy Hầu nương bị nhân loại chà đạp làm ánh mắt chúng xuất hiện tia máu giận dữ, tay nắm quyền thụi xuống nền đất thụi vào gốc cây mà gầm rú.

– khẹc…khẹc..khẹc… Không phải ngươi lừa ta đấy chứ?? Ngươi biến về Viên hình cho ta xem??

Dù đau lòng nhưng Bạch Hầu quả không hổ là Hầu yêu Nguyên Anh nắm đúng mấu chốt, nếu ngươi cho mình là Hầu thì biến về bản thể đi?? Không biến được thì tất nhiên là nói dối rồi.

– được Hầu Ca đợi ta một chút..

” Phật” ” phật”

Nói rồi Gióng cầm phi phòng đỏ tuổi sau lưng kéo ra đằng trước chế cả người ngựa lại trước sự chứng kiến của Hầu tử, khiến bọn chúng tò mò ngó nghiêng chờ đợi.

Hắc giáp, hắc mã nhanh chóng biến ảo cuộn tròn lại, hình dáng bắt đầu diễn hoá thành một đầu Hắc Viên tổ lớn với bộ lông đen tuyền, đôi hoả đồng lấp loé miệng đỏ rực như máu, biến ảo xong xuôi, Gióng mới gỡ phi phòng xuống phí phong biến thành hoả diễm rồi thu vào trong tay.

Nhìn đầu Hắc Viên to lớn trước mắt này khiến Bạch Hầu và hầu tủ Trố mắt kinh ngạc không thôi vì lần đầu nhìn thấy một đầu Hắc Viên kỳ lạ như vậy, chúng chạy quanh Gióng mà cất tiếng khẹc..khẹc…liên tục, làm Gióng không biết là có ý gì??? Bởi đâu có hiểu tiếng???

” Bịch”

Bạch Hầu nhảy xuống khỏi trường côn, cũng đi lại đánh giá Gióng một hồi, nhìn Gióng biến hình Hầu tử nó cũng tin được phần nào rồi, vì nó chưa từng thấy cái gì có thể biến ảo như vậy được cả, nhưng thấy Gióng dường như không hiểu đàn hầu tử hỏi hắn thì hỏi:

– ngươi cũng là Hầu vậy sao không hiểu tiếng của chúng??

Gióng đầu óc nhanh chóng đi chuyển nặn nhanh ra một câu chuyện cảm động của một đứa con xa xứ:

– Hầu Ca nói ra thì có chút xấu hổ không xứng đáng được làm Hầu, nhưng Hầu Ca đã hỏi thì ta xin thưa: ta chính là một kẻ mất gốc quên đi tiếng nói của tộc đàn.

– ồ, chuyện là sao???

– Hầu Ca cha mẹ ta vốn là bị nhân loại bắt từ trong một sâm lâm nào đó nhưng vì bị nhân loại bắt làm việc trong một hoả sơn, bị đánh đập hành hạ nhiều quá mà chết khi ta vừa mới được sinh thành, bọn chúng vứt ta dưới vực sâu may ta mạng lớn được một lão nương cô độc nhặt được đem về nuôi nấng, nhưng vì sống giữa nhân loại nên từ nhỏ đã được dạy tiếng nhân loại và sinh sống như một nhân loại, chính bản thân ta đã từng tin mình là nhân loại thực sự, nhưng càng lớn lên ta phát hiện mình không hề giống nhân loại thực sự và chịu mọi sự khinh bỉ của nhân loại, bị bắt nhốt vào l*иg kéo đi khắp nơi làm trò tiêu khiển cho chúng để chúng kiếm lợi, chúng đánh đập ta bắt ta nhào lộn, đi trên than hồng, bắt gánh nước biểu diễn, cũng chính lúc như vậy ta mới gặp nàng… Hầu nương của ta, ta yêu nàng nhưng ta lại không hiểu nàng nói gì, ta chỉ nghe tiếng nàng gào thét trong đêm lạnh, tiếng nàng như cào xé cõi lòng ta, nhưng với xiềng xích trong tay và trên cổ ta thắt chặt, ta chỉ có thể nhìn ta mất đi nàng….

Cả khoảnh sâm lâm yên ắng trở nên tĩnh lặng, hầu tử nín thinh như đồng cảm với nỗi đau của đồng loại, từng ánh mắt ướt lòng lanh chúng không biết nên làm sao.

Bạch Hầu lặng người đi nhìn thật sâu vào đôi mắt Gióng, nó chỉ thấy một hoả đồng nóng rực, một chút nước đỏ như máu chảy ra khiến lòng nó cảm giác quặn thắt, nó vỗ vai Gióng thật mạnh an ủi:

– khẹc..khẹc..khẹc.. Hắc Viên huynh đệ, ta xin lỗi khiến huynh đệ nhớ lại chuyện buồn như vậy… Yên tâm từ giờ có ta.. không ải có thể ức hϊếp huynh đệ… Không chỉ ta mà tất cả huynh đệ ở đây đều sẽ giúp huynh đệ.

” Khẹc” ” khẹc” ” khẹc”..

” Khẹc”..” khẹc”..” Bộp” ” bộp”…

Đàn hầu tử luôn miệng kêu, lấy tay đập ngực như đồng ý với câu nói của Bạch Hầu, đập tay vào ngực như muốn nói hãy tin tưởng vào Bạch Hầu và chúng vậy.

Gióng đưa tay quyệt đi dòng lệ trên mặt gật đầu:

– Hầu Ca đa tạ rồi! Các vị huynh đệ Hắc Viên đa tạ rồi! Ta không biết lấy gì để đa tạ tấm lòng của các huynh đệ cả, A ở đây ta có chút rượu thôi thì ta lấy rượu kính các huynh đệ vì cuộc gặp gỡ hôm nay.

Nói rồi Gióng lật tay một bầu rượu lớn xuất hiện khẽ mở nắp một mùi hương hoa quả phảng phất khiến chúng không thể không ngửa mũi hít thèm thuồng chảy nước dãi.

Bạch Hầu cũng mắt sáng rực rỡ vỗ vai Gióng hưởng ứng một cách hào hứng nói:

– tốt khẹc… Khẹc…. Hôm nay chúng ta cùng uống rượu, uống thật sâu để chào mừng người huynh đệ xã quê hương trở về, khẹc…khẹc.. huynh đệ đâu chuẩn bị mở tiệc..khẹc…khẹc…

” Khẹc”…”khẹc”..” khẹc”



Hú…. hú….hú…..

Đàn hầu tử hầu tôn kêu loạn hưởng ứng nhảy múa náo động, chúng bật nhảy lên cây rừng loạn xạ, toả đi khắp nơi để chuẩn bị mở tiệc lớn thật sự.

Bạch Hầu khoác vai Gióng vừa đi vừa chỉ trỏ khắp nơi giới thiệu, Gióng chỉ đành gật đầu nhưng thầm nhớ tất cả trong đầu, thì thoảng hỏi han thêm nhiều thứ trong Đầm Sương Bạc, Bạch Hầu vui vẻ không dấu diếm mà nói cho Gióng mọi thứ khiến Gióng hiểu hơn về nơi này rất nhiều.

Đầm Sương Bạc này không hề đơn giản như Gióng nghĩ, xem ra chuyến đi của Tiểu Tuyết chắc chắn lành ít dữ nhiều, tuy với nàng không có quan hệ gì chỉ là bèo nước gặp qua nhưng nghĩ tới một mỹ nhân như vậy có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng khiến thâm tâm thầm thở dài, hy vọng nàng có thể hoá nguy thành an mà rời khỏi nơi này.

– Hầu Viên huynh đệ đây là nhà của ta, mời vào.. khẹc… Khẹc…khẹc..

– Hầu Ca mời..

Nghe Bạch Hầu nói vậy Gióng mới tỉnh táo lại đánh giá động thiên rộng lớn này, đưa tay mời lại rồi cũng theo sau Bạch Hầu bước vào, đàn Hầu tử rất nhanh từ khắp nơi tụ tập lại mang theo trên tay đủ loại hoa quả bày trên một bàn dài lớn giữa động, những mẫu hầu cũng xuất hiện nhảy múa góp vui trong tiếng âm thanh nhộn nhịp, Gióng cũng không chối từ mà hoà nhịp với chúng ăn uống chè chén vui chơi một hồi khiến quan hệ giữa hai bên trở nên gần gũi và thân thiện hơn.

– nào Hầu Ca mời…

– khẹc… Khẹc… Huynh đệ cạn nào… Xem Hầu Nhi tửu của ta

Cả khu rừng trở nên náo động bởi sự xuất hiện của nhân vật mới này, hầu tôn hầu tử nhào lộn nhốn nháo, rượu cụng một hồi với Gióng, bá vai bá cổ những tràng hầu ngôn loạn xạ như thể một tửu lâu thường thấy.

Các Hầu Nương cũng xà tới lởn vởn quanh Gióng chúc rượu, vì dường như cũng đa được nghe câu chuyện thương tâm của Gióng, nên cũng hết lòng chăm sóc nhiệt thành khiến Gióng cũng không tiện cự tuyệt mà nốc từng bát rượu, chẳng mấy chốc mà hứng được mấy vại, nếu để Lý Thông hay Ngô Ngạn biết được chắc hẳn vui đến nuỗi không ngậm được miệng đây.