Trở về sau chuyến đi chơi quanh thôn. Gióng ăn uống và chơi đùa với mẫu thân một chút rồi lăn quay ra ngủ, trẻ con mà luôn vậy ngủ gà ngủ vịt.
Đến khi thức giấc thì đã là nửa đêm, Thánh gióng nhẹ nhàng rời giường để khỏi khiến mẫu thân thức giấc. Gióng bước ra ngoài sân, tiến về chiếc phản nhỏ bên góc sân. Chiếc phản là địa điểm tu luyện thích hợp nhất với gióng lúc này, vì không thể tu luyện trong nhà mẫu thân sẽ thấy, ban ngày lại khó có thể tu luyện chỉ có ban đêm thôi.
Gióng ngồi lên phản nhìn về hướng rừng trúc lẩm bẩm:
– luyện khí tầng thứ ba, ta đã kết thúc giai đoạn cảm khí, giờ đến giai đoạn nhập khí, thu thập linh khí xung quanh vào trong cơ thể..
– ta cần bí tịch, pháp quết.
– công pháp, pháp quyết muốn tu luyện hiệu quả nhất là phải phù hợp với linh căn. Linh căn của ta là???
Từ khi đến luyện khí gióng chưa từng nội thị thể nội, Thánh gióng ngồi khoang chân nhắm mắt cảm nhận.
Đan điền của Thánh gióng có ba màu chủ đạo quay xung quanh kiềm chế lẫn nhau, xanh, đỏ, vàng.
– tam hệ linh căn kim mộc hỏa, nan giải rồi đây. Nhất cực, nhị tinh, tam bình, tứ yếu, ngũ phế. Đời này ta không có cơ hội vấn đỉnh sao??? Không thể nào.
Thánh Gióng ngẫm nghĩ, ngẩn ngơ. Tu chấn giới Linh căn: được chia theo Ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ; linh căn biến dị là: phong, lôi, độc, băng… theo đó người càng sở hữu nhiều loại linh căn thì càng khó tu luyện. Người có nhất hay nhị linh là thiên tài bẩm sinh, tu luyện với tốc độ nhanh hơn người khác nhiều lần, tam linh là thiên phú bình thường, còn tứ hay ngũ thì cả đời đừng mơ đến Trúc Cơ hoặc Kim Đan. Gióng có tam loại thì làm sao có thể hoàn thành sứ mệnh của mình đây??
Thánh Gióng nhìn về phương trời xa nét mặt bất lực:
– cha, quần tiên ta phải làm sao đây.
– Xung thiên.
Bất chợt một giọng nói vang lên trong đầu, gióng nhìn xung quanh nhưng không có ai cả, với lại Xung thiên cái tên này ở đây không một ai biết cả. Báo thiên tiểu bảo tháp thì chưa được gióng khai mở nên không thể là những người trong đó được. Gióng mù mờ miệng dò hỏi:
– là ai, giả thần giả quỷ??
Gióng dứt lời thì một luồng sáng vàng từ người gióng bay ra hình thành một dáng người mờ ảo. Gióng há hốc mồm khi nhìn thấy hình ảnh đó, làm sao mà hắn có thể không nhận ra được chứ, dù là hắn hay bất kì một người đại Việt nào hình ảnh ấy đã đi vào tâm khảm.
Thánh gióng bật dậy từ trên phản,phủ phục xuống đất:
– Gióng, gặp qua cha.
Gióng cũng kính thưa, mà trong lòng dậy sóng cha là cha sao mà cha có thể đến được đây? Không phải người đang ở trên thần giới sao? Mặc dù thắc mắc nhưng gióng không có dò hỏi mà chờ đợi.
Hư ảnh long quân nhìn vị thần vương truyền kỳ trong thân ảnh một tiểu hài đồng thì cười ý nhị nói:
– tốt con đứng dậy đi. Không cần phải chấp nệ tiểu tiết như thế, đây chỉ là một luồn thần niệm của ta phân ra để bảo vệ linh hồn con xuyên đến thế giới này mà thôi! Sở dĩ ta có thể hiện thân là vì con đã mở được cánh cửa vào tu tiên, ta mới xuất hiện đươc, nhưng ta không thể ở cùng con một chút thôi ta đang cảm giác khối thiên địa này đang bài xích ta. Nào có điều gì mà có thể khiến một vị thần vương như con suy xụp vậy.
Thánh gióng nghe cha nói mà long cảm khái, không hổ là cha long thần thông quảng đại, pháp tranh tạo hoá. Nghe cha hỏi vấn đề của mình gióng liền thuật lại tường tận chuyện linh căn, mà khổ sở cung kính nói:
– cha! Gióng lo lắng sợ làm cha thất vọng.
Long quân cười gật đầu, chắp tay sau lưng nhìn gióng như người cha già dạy dỗ con nhỏ về đạo lý nhân sinh mà nói:
– nhất, nhị, tam, tứ, ngũ.càng nhiều linh căn càng khó tu luyện. Hahaha đó chỉ là khó thôi chứ không phải không thể. Trên đời này không có gì là không thể.
Gióng nghe vậy lòng sáng sủa, mắt nhìn về cha càng thêm cung kính. Gióng biết và gióng tin lời cha
Long quân tiếp lời:
– tất cả vạn vật trong thiên địa này đều phát sinh từ ngũ hành và luân chuyển theo ngũ hành. Chỉ cần con vững tin vào bản thân thì chẳng có điều gì cản được bước chân con. Đáp án cho vấn đề này nằm ở bộ pháp quyết ta đã đưa cho con lần trước.
Thánh gióng nghe được mình có đáp án thì vui mừng, sự tin lại dần trở lại trên khuôn mặt, gióng cúi đầu nói:
– tạ ơn cha
Sự biến đổi của trang thái của Thánh gióng làm sao qua nổi mắt của Long quân, ngài mỉm cười hài long:
– tốt, giờ ta phải đi rồi. Hãy nhớ lời ta, trong mắt người Việt, không gì là không thể.
Nói rồi hình bóng Long quân mờ dần rồi biến mất trong màn đêm.
Tháng gióng quỳ gối cung kính tiến đưa đến khi xung quanh chỉ còn lại một màu đen của màn đêm, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt nhớ lại những điều mà cha nói miệng lầm bẩm:
– trong mắt người Việt, không gì là không thể.
Gióng trở lại ngồi khoanh chân, lục tìm trong kí ức của mình. Cơ hội của gióng một lần nữa được mở ra, gióng biết mình phải nắm thật chặt vì bản thân, vì niềm tin cha đã trao, vì quần tiên đang chờ đợi. Gióng phải làm được vì gióng là nam tử Việt.