“Keng! Keng!”
Âm thanh binh khí lẫn nhau va chạm, tia lửa lóe lên rồi chợt tắt rồi kết thúc bằng tiếng hét thất thanh của một vài người ngã xuống.
Trước đại môn của thương hội Thiên Sinh lúc này đã bị màu đỏ nhuốm lên. Thi thể của những hộ vệ nằm rải rác dưới đất bị đám tu giả của Mạc gia giẫm qua một cách tàn nhẫn. Giống như trải qua một lần liền nghiện, trong mắt bọn chúng lúc này chỉ có sát ý, tâm tính và thân thể đang điên cuồng di chuyển, huy động vũ khí gϊếŧ người.
“Binh! Xoẹt!”
Bị một gậy đánh mạnh vào lưng thổ huyết, tên này lập tức quay người tay cầm đao mạnh mẽ thúc ra xuyên qua ngực của một tên hộ vệ. Sau đó hắn lập tức xoay đao đem một nửa thi thể ấy phá toái.
Từ khi bắt đầu trận đấu đến giờ, hắn bị rất nhiều hộ vệ đả thương, đầu óc đã mơ, bất quá ý niệm muốn gϊếŧ người chưa từng dâng trào đến thế. Vừa đá thi thể của tên hộ vệ đi, hắn liền đảo mắt tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Không chỉ hắn, mà những tên tu giả còn lại của Mạc gia đều tương tự. Chúng giẫm lên vũng máu nhảy qua, bước chân in đậm dưới nền nhà, máu tươi vấy bẩn khắp nơi.
“Đại trưởng lão… Như thế này hình như hơi quá rồi.” Một tên trưởng lão chầm chậm đi tới run giọng nói. Nguyên bản mục đích đến đây là để mang Mạc Thế Khải trở về chứ không phải đồ sát cả thương hội như vậy.
Mạc Đông Phong không đáp mà chỉ chăm chú nhìn về phía Mạc Thế Khải, gương mặt vô cùng phẫn nộ.
“Tại sao? Đã có nhiều người chết như thế mà hắn vẫn không nói đầu hàng rồi ngoan ngoãn cùng ta hồi gia? Tại sao chứ? Đáng lý những tên này phải sợ hãi bỏ chạy mới đúng chứ?”
Những suy nghĩ ấy không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu Mạc Đông Phong. Lão là loại người luôn muốn dùng uy thế để khuất phục kẻ khác nên hiển nhiên sẽ không chịu đựng được tình huống như thế này.
“Đại trưởng lão…” Tên vừa nãy lại thúc giục.
“Mặc kệ chúng đi. Phải để chúng biết muốn chống đối lại Mạc gia phải chịu hậu quả như thế nào.”
“Nhưng mà như thế chẳng phải sẽ có rất nhiều người chết hay sao?”
“Thì sao chứ? Đám ngu ngốc cố gắng chống cự ấy chết thì cứ chết.”
Mạc Đông Phong hừ lạnh một tiếng để bảo trì suy nghĩ của mình. Kỳ thực, trong thâm tâm lão cũng đang rất muốn ra lệnh dừng lại nhưng khi thấy đám người kia không chịu khuất phục thì nộ khí liền che mất lý trí.
“Ha!”
Một đao chém xuống kèm theo toàn bộ nguyên lực của cảnh giới Đoán Cốt khiến cho thanh thiếc côn của hộ vệ lập tức chẻ đôi, dư lực vẫn còn trực tiếp ghim sâu vào vai sau đó lại bồi thêm một cước. Hắn không ngừng lại mà lập tức chạy theo. Chấn cước thi triển, cả thân thể lập tức nhảy lên không trung, đoản đao từ trên chém mạnh xuống.
Hộ vệ đau đớn ngã xuống đã vô lực né tránh chỉ có thể nằm yên chờ chết. Thế nhưng ngay lúc ấy, một thân ảnh già nua thình lình xuất hiện, kình chưởng phóng ra hướng thẳng trước ngực tên tu giả kia mà đánh.
Một đòn này xảy ra vô cùng bất ngờ trong khi tên tu giả ấy đang điên cuồng thì làm sao phát hiện. Kết quả không cần phải nói, hắn vô pháp hồi thủ trực tiếp bị đánh bay ngược ra phía sau khiến một tảng đá cảnh bị vỡ vụn.
“Phốc!”
Tên tu giả phun ra một ngụm máu tươi, hướng đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Mạc Thế Khải đang phẫn nộ. Nhưng đó là tất cả những gì hắn có thể làm, hơi thở dần dần yếu ớt rồi triệt để ngừng lại.
Một màn này, để cho những tên tu giả khác bất chợt khựng lại, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Mạc Thế Khải. Trong quá khứ, ông ta là một người hiền từ nhưng bây giờ vừa ra tay lại trực tiếp gϊếŧ người.
“Mạc Thế Khải, ngươi dám gϊếŧ người trong gia môn?” Mạc Đông Phong phẫn nộ quát lớn.
“Người trong gia môn? Mạc Đông Phong, ngươi mang người đến tàn sát thương hội của ta lại bảo ta phải ngồi yên sao? Tên khốn nhà ngươi vì lợi ích làm ra những chuyện hèn hạ như vậy mà không biết nhục nhã sao? Mạc gia cái rắm chó, hôm nay ta quyết sống chết đến cùng với đám khốn kiếp các ngươi.”
Mạc Thế Khải gầm lên, bắt đầu xoay người xông tới những tên khác. Từ nãy tới giờ, đám tu giả kia chỉ chăm chăm đàn áp các hộ vệ, đến bây giờ đã gần như kiệt sức làm sao đủ khả năng chống cự.
Mạc Thế Khải xông lên, nhắm vào tên tu giả gần nhất, song chưởng được nguyên lực gia trì cứng như vẫn thạch đánh tới. Mặc kệ đối phương bắt chéo tay tay chống đỡ, kình chưởng chứa đựng sự phẫn nộ liền mang xương cốt đối phương bẻ gãy.
Ông ta điên cuồng phát tiết, hướng những kẻ đã gϊếŧ thuộc hạ của ông mà đánh. Các hộ vệ thấy thế cũng không ngồi yên, bọn họ hét lên lấy khí thế rồi bắt đầu áp chế ngược trở lại.
Trong lúc nhất thời, các tu giả của Mạc gia hoảng loạn, trận hình tan vỡ. Chẳng mấy chốc, ba trong số đã đã chết dưới kình chưởng của Mạc Thế Khải.
Nhưng mà, cũng chỉ dừng lại ở đó. Ngay khi Mạc Thế Khải muốn đánh bay tên tiếp theo thì trước mặt thình lình hiện ra một nhân ảnh. Đối phương nhẹ nhàng đưa tay đối chưởng liền khiến ông thổ huyết bay ngược ra phía sau.
Mạc Đông Phong đứng ở đó, lạnh lùng nhìn Mạc Thế Khải: “Quậy đủ chưa?”
Mạc Thế Khải chầm chậm ngồi dậy, mái tóc hoa tiêu rối bù, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống nhuộm đỏ những sợi râu bạc. Ông nghe Mạc Đông Phong nói thế liền ngửa mặt cười ha hả: “Quậy đủ chưa? Mạc Đông Phong, ngươi hỏi ta quậy đủ chưa sao? Đám khốn kiếp nhà ngươi…”
Còn chưa đợi Mạc Thế Khải nói hết câu, Mạc Đông Phong đã đến trước mặt, một cước đá thẳng vào ngực của ông.
Lần này, trong máu tươi còn xen lẫn nội tạng, Mạc Thế Khải đau đớn ho liên tục vài cái. Thế rồi, sau khi điều chỉnh hô hấp, ông lại ngửa mặt nhìn Mạc Đông Phong đầy chế giễu cùng coi thường.
Ở trong gia tộc, Mạc Thế Khải đã từng xem Mạc Đông Phong như một vị trưởng lão chức cao vọng trọng. Ông tôn kính lão như một tiểu bối cung kính trưởng bối, mỗi lần gặp mặt đều lễ tiết có thừa.
Thế nhưng mà, ngay lúc này đây, Mạc Đông Phong ở trước mặt ông chẳng khác nào một tên tà phái ghê tởm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Đây cũng xem như một phần lý do vì sao ông không muốn trở về Mạc gia.
Bởi vì Mạc Thế Khải mà đã có mấy chục người của thương hội ngã xuống, bọn họ đều là những huynh đệ cùng nhau cười nói trong nhiều năm qua, dù là quan hệ chủ tớ nhưng đối với ông khoảng cách ấy không xa đến vậy.
Hối hận cùng thất vọng đan xen, Mạc Thế Khải hướng mục quang chằm chằm về phía Mạc Đông Phong, đôi mắt xích hồng tựa hồ đang chảy xuống huyết lệ.
Như không chịu nổi ánh mắt ấy, Mạc Đông Phong lại đưa tay dùng động tác chặt xuống vai gáy của Mạc Thế Khải khiến ông ta bất tỉnh.
“Thương… Thương chủ…”
Đám hộ vệ hoảng hốt xông tới nhưng rồi bị khí thế của Mạc Đông Phong đẩy ngược trở về. Lão quét mắt nhìn hơn ba mươi người đứng ở đối diện rồi xách Mạc Thế Khải ném cho thuộc hạ.
“Đi thôi.”
Thế rồi, đám người bọn họ lập tức rút lui. Trước khi đi, Mạc Đông Phong quay đầu nhìn Hầu Cái, nhàn nhạt nói: “Chuyện hôm nay nếu như ngươi xử lý tốt thì thương cảng ở trấn Thanh Phong này đều do ngươi tiếp quản.”
“Vâng! Vâng! Tiểu nhân nhất định xử lý êm thấm mọi chuyện, không để cho bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến các vị.”
Mạc Đông Phong nhíu mày nhìn các thi thể ngổn ngang: “Nhưng mà bọn chúng…”
“Những kẻ này không phải là những tên trước đó đã ám sát Mạc lão gia cùng điệt nhi hay sao? Ngài đây chính là để trả thù cho người của gia tộc mình mà thôi. Ta chính là người đã chứng kiếm… Khụ…”
Hầu Cái dùng đôi mắt phẫn nộ chỉ về phía những hộ vệ của thương hội quát lớn. Nhưng mà, khi thấy những người khác đang quay tràn đầy sát khí nhìn tới hắn liền im bặt.