Chương 5: Bái Sư

Mặt trời dần dần ngả bóng về phía tây, tia nắng trở nên dịu nhẹ xuyên thấu qua từng tán cây lớn ở bên đường khiến thân ảnh của Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh trải dài trên mặt đất.

Vốn dĩ Trác Phàm định nghe Mạc Thiên Sinh tâm sự chút ít, nào ngờ tiểu tử này giống như nói mãi không hết chuyện. Bất quá, nhờ vào đó hắn cũng biết được đại khái tình huống ở nơi đây.

Đại vực Chu Thiên này có thể coi là tầng chót của Thánh Giới, tu giả tuy đông nhưng phần lớn đều không vượt quá cảnh giới Hóa Hư. Có điều dù vậy thì với thể trạng của hắn bây giờ muốn lăn lộn ở đây thì cũng rất khó.

“Chính vì như thế, lần này ta quyết định rời khỏi nhà, tìm đến Hoàng Dược Cốc mong được một vị tiền bối nào đó nhìn trúng nhận ta làm dược đồng, biết đâu nếu thể hiện tốt ngài ấy sẽ cho ta một viên linh đan để có thể cải thiên kinh mạch.” Mạc Thiên Sinh nói.

Mà nghe được lời này, Trác Phàm cũng khẽ gật đầu. Thông qua lời kể lại, đại vực Chu Thiên này có bảy tông gồm ba chính ba tà, mà Hoàng Dược Cốc chính là một trong số tông môn chính đạo, suy nghĩ nhờ cậy của Mạc Thiên Sinh quả thật không tồi. Bất quá, với trình độ của các luyện đan sư ở đây chỉ sợ không cách nào giúp Trác Phàm khôi phục tu vi được.

Mắt thấy người duy nhất mới làm quen chuẩn bị rời đi, trong mắt Trác Phàm chợt lóe lên một tia tinh quang. Hắn nhìn Mạc Thiên Sinh nghiêm túc nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi có chắc chắn bản thân sẽ được người của Hoàng Dược Cốc nhìn trúng không?”

Nghe thế, Mạc Thiên Sinh đầu tiên là ngơ ngác, tiếp theo là lúng túng lắc đầu: “Ta không chắc, bất quá ta đọc rất nhiều phổ tịch luyện đan nên nhất định sẽ có cơ hội.”

Trác Phàm lại hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi, trong lúc luyện đan, hỏa hầu phải khống chế như thế nào?”

“Tiền bối, ngươi là đang thử tài của ta sao?”

Mạc Thiên Sinh bật cười một tiếng, vô cùng tự tin đáp: “Dựa theo phẩm chất, mỗi loại linh dược đều được luyện hóa ở nhiệt độ khác nhau. Nếu quá cao, hạ phẩm sẽ bị hỏng, nếu quá thấp thượng phẩm liền mất thời gian luyện hóa.”

Trác Phàm gật đầu: “Đúng là như thế. Vậy thì khi phối dược phải làm thế nào?”

Mạc Thiên Sinh lại trả lời: “Câu này đơn giản thôi. Đợi sau khi các loại linh thảo đều được luyện hóa xong thì lấy dược dịch pha trộn vào nhau rồi bắt đầu giai đoạn kết đan.”

Trác Phàm hỏi càng lúc càng nhanh, mà Mạc Thiên Sinh cũng trả lời nhanh không kém. Bất quá, càng về sau những thứ hắn hỏi càng khó khiến vẻ mặt thiếu niên ngày một xạm lại, suy nghĩ một chút rồi mới đáp tiếp.

“Vậy ta lại hỏi ngươi. Thời gian luyện hóa của hạ phẩm linh dược ngắn, thượng phẩm linh dược lại dài. Nếu dược dịch để trong thời gian dài liền mất đi dược tính thì sao?”

Nghe được lời này, Mạc Thiên Sinh liền trầm ngâm hồi lâu sau đó mới ấp úng: “Vậy thì phải biết được thời gian luyện hóa của tất cả linh dược rồi phân chia thời gian hợp lý.”



“Ngươi sai. Vậy nếu họ bắt ngươi một mình khống hỏa luyện đan thì thế nào?”

“Cái này…Hẳn là sau đó ta có thể rèn luyện.”

“Ngươi lại sai. Đối với một luyện đan sư, việc khống hỏa chính là tối quan trọng. Hiện tại ngươi không phải tu giả, hiển nhiên tinh thần lực theo đó cũng vô cùng kém cỏi, như vậy thì cả đời này cũng đừng mong trở thành dược đồng.

Mạc Thiên Sinh ấp úng muốn nói rồi lại thôi. Những câu hỏi của Trác Phàm càng lúc càng khiến hắn nhục chí. Trước giờ hắn chỉ đọc sách, chưa từng trải qua thực tiễn luyện đan nên hoàn toàn không biết có nhiều điều kiện như vậy.

“Ngươi nói cũng không sai. Ngươi hoàn toàn có thể rèn luyện nếu như trở thành tu giả. Bất quá người của Hoàng Dược Cốc thật sự sẽ bỏ ra đan dược Thập Phẩm cải thiện kinh mạch để ngươi làm dược đồng cho họ sao? Ngoài kia thiếu gì kẻ khác tốt hơn mà phải chọn một kẻ như ngươi.”

Những lời nói của Trác Phàm giống như ngọn cuồng phong trực tiếp thổi bay đi ngọn lửa hi vọng còn nhen nhóm cuối cùng của Mạc Thiên Sinh. Hắn cúi đầu, trầm tư, khóe mắt nổi lên sương vụ, khuôn mặt càng hiện lên vẻ không cam lòng. Chẳng lẽ, mọi cố gắng đọc sách của hắn trước đây đều là công cốc hay sao?

Nhìn biểu hiện kia, Trác Phàm khẽ nhếch miệng thành một vòng cung. Hắn đi tới bên cạnh vỗ vai Mạc Thiên Sinh rồi nói: “Hoàng Dược Cốc tất nhiên sẽ không bỏ ra đại giới giúp ngươi cải thiên căn cốt. Ta bây giờ cũng không khác gì hơn, trở thành một phế vật mất đi tu vi. Bất quá, ta có cách giúp ngươi có thể tu luyện.”

Nghe lời này, Mạc Thiên Sinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn lấy Trác Phàm, tràn đầy hi vọng nói: “Tiền bối. Là cách gì?”

Đây chính là biểu hiện mà Trác Phàm muốn thấy. Mạc Thiên Sinh chỉ là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lại là công tử bột tâm tính chưa quá thành thục nên rất dễ dàng bị kích động.

Chính vì thế mà Trác Phàm đầu tiên là làm cho Mạc Thiên Sinh triệt để mất đi hi vọng để rồi lần nữa thắp lên khiến tiểu tử này xem hắn ánh sáng trong đêm tối tăm.

“Cũng không hẳn là do ta mà phải là dựa vào ngươi.” Trác Phàm nói.

“Dựa vào ta?” Mạc Thiên Sinh nghi hoặc.

“Đúng thế.”

Trác Phàm gật đầu sau đó đứng thẳng người dậy, chắp tay ra sau bày ra bộ dạng lão tiền bối nói: “Mạc Thiên Sinh, nếu ngươi quyết tâm muốn trở thành tu giả thì nhất định phải nghe lời của ta một cách tuyệt đối, ngươi có làm được không?”

“Tiền bối yên tâm. Ngài bảo ta đi hướng Đông thì không bao giờ mặt ta qua về hướng Tây.” Mạc Thiên Sinh kích động nói. Trở thành tu giả là con đường duy nhất giúp hắn có thể xóa bỏ mọi ánh mắt khinh thị, không có được nó, hai chữ “phế vật” vẫn sẽ đi theo đến hết đời. Điều này cùng với chết đi chẳng khác gì với nhau, chính vì thế, mặc kệ Trác Phàm nói thật hay giả, hắn vẫn cứ lựa chọn tin tưởng một lần.



Thấy hành động của Mạc Thiên Sinh rất đúng với mình tưởng tượng, Trác Phàm cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài vẫn lộ ra chần chừ nói: “Bất quá, ta với ngươi giống như bèo nước gặp nhau, muốn giúp ngươi chỉ sợ…”

Nói đến đây, Trác Phàm liền im hơi lặng tiếng không tiếp tục nữa. Mà Mạc Thiên Sinh ở đối diện nghe được, đôi mắt lập tức sáng lên. Tựa như hiểu ra điều gì, hắn lập tức quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái sau đó dõng dạc: “Đệ tử Mạc Thiên Sinh, tham kiến sư phụ.”

Đúng thế, Mạc Thiên Sinh chính là bái Trác Phàm làm sư phụ. Lời vừa rồi sao hắn có thể không nhìn ra.

Trác Phàm hàm ý rất rõ ràng: “Muốn được ta truyền dạy thì phải là người thân mới được.”

Mà Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm chỉ mới gặp nhau. Xét về vai vế, Trác Phàm trong mắt Mạc Thiên Sinh chính là tiền bối không thể làm huynh đệ, cho nên kết thân ở đây chính là ám chỉ bái sư rồi.

Nhìn thấy Mạc Thiên Sinh nhanh chóng hiểu ra, Trác Phàm không khỏi hài lòng gật đầu nhưng cũng không nói gì. Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Nói cho ngươi biết, con đường của ta đi dày đặc nguy hiểm, chỉ cần sai một bước liền vạn kiếp bất phục. Nếu ngươi đi theo ta thì tất yếu cũng phải vướn vào vô số rắc rối. Hiện tại ta cho ngươi suy nghĩ kỹ lại một lần nữa.”

Mạc Thiên Sinh thoáng trầm tư, không vội đáp lời. Giữa lúc chiều tà chiếu rọi, hai cái bóng một đứng một quỳ trải dài ra đến vô tận, cuối cùng hòa vào bóng đêm khi tia sáng cuối cùng chợt tắt.

Lúc này, Mạc Thiên Sinh đột nhiên lên tiếng: “Tiền bối. Ta. Không. Đệ tử đã nghĩ kĩ rồi. So với việc là một phế vật thì làm một chân nam tử khuấy động phong vân chẳng phải là tốt hơn sao.”

Trác Phàm cũng cười lên ha hả: “Nói hay lắm.”

“Hú…!”

Trong khi hai người còn đang cười lên hả hả thì từ xa bất ngờ truyền đến tiếng tru dài. Trác Phàm vội vàng thu hồi biểu cảm, nhìn lên vết thương trên người Mạc Thiên Sinh sau đó lại đảo mắt nhìn quanh. Lúc này, song đồng của hắn giống như ẩn hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Bạch Quang Thần Đồng – Thần Nhãn.

Đây là một trong những tuyệt kỹ của công pháp thiên giai mà Trác Phàm sở hữu. Bởi vì Thần Nhãn không quá phụ thuộc vào nguyên lực cho nên hiện tại hắn vẫn có thể sử dụng nhưng hiệu quả cũng giảm đi rất nhiều.

Bất quá, trong đêm tối thế này hắn vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy cách đó không xa là một con sói cao hơn ba xích (1 xích khoảng 1/3 mét). Cái miệng dữ tợn há rộng lộ ra bốn răng nanh đặc biệt dài lại đỏ như máu, nước miếng chảy ra thành giọt rơi xuống đất. Toàn thân nó hạ thấp sau đó dùng móng vuốt bén nhọn khảm sâu vào lòng đất mượn lực tựa như hóa thành một đạo trường hồng bay tới.

“Là…Linh thú cấp hai Huyết Nha Lang.”