Trấn Thanh Phong nằm bên cạnh ngọn núi Thanh Phong. Bị cự sơn che lấp, phía đối diện còn có bờ sông lớn nên thời tiết nơi đây tương đối khắc nghiệt. Mùa đông lạnh giá, mùa màn hủy hoại, sông biến thành băng, mùa hè lại là mưa gió bão bùng suốt nhiều ngày, nước đổ ra biển chảy xiết, đã thế thi thoảng sẽ có đợt thú triều xuất hiện càng quét. Chính bởi vì những thứ ấy mà ở đây chẳng mấy người nguyện ý ở lại mà lựa chọn rời đi.
Nhưng mà, mọi chuyện đã dần dần thay đổi kể từ Thiên Sinh Thương Hội xuất hiện. Cũng vì thương chủ là người có tầm mắt, sau khi đến đây liền nhận ra giá trị của trấn Thanh Phong nên quyết định ở lại.
Những ngày đầu tiên, lượng người tới lui không nhiều, ông ta đã không tiếc một lượng lớn linh thạch mời chào nhân công xây dựng đập nước, cải tạo nơi đây thành chốn sinh ý ngập tràn.
Thấy Thanh Phong Trấn gần sông, ông chú trọng xây dựng hải cảng. Trước mùa đông tích trữ lương thực, thú triều xuất hiện lại mời chào tu giả xuất thủ. Từ đó, trấn Thanh Phong không còn nơi chán ngắt buồn tẻ mà biến thanh trung tâm giao thương. Do vậy mà người ở đây bây giờ gần như ai ai cũng biết đến thương chủ Mạc Thế Khải của Thiên Sinh Thương Hội có công kiến thiết một thành.
Trên thực tế, Mạc Thế Khải cũng không phải nguyện ý đến đây. Mạc gia vốn là một gia tộc khá lớn ở đại lục Chu Thiên này, có điều ông có con muộn, nhi tử tên Mạc Thiên Sinh vừa mới ra đời đã ốm yếu lại hay bị các đường huynh, đường đệ bắt nạt nên mới quyết định rời đi.
Mà lại, lúc rời đi, Mạc thế gia rõ ràng đối với Mạc Thế Khải xem như từ bỏ, thậm chí ông còn chẳng được mang bất kể thứ gì trong gia tộc kèm theo. Tuy là vậy, nhờ tính tình cương trực lại khéo đối nhân xử thế, người phục tùng ông cũng có rất nhiều. Đa số bọn họ đều bất bình trước quyết định của thế gia nên đều lựa chọn rời đi cùng ông đến trấn Thanh Phong này. Quả nhiên, sau mấy chục năm cố gắng, Thiên Sinh Thương Hội đã dần dần trở nên có tiếng tâm ở Chu Thiên Đại Lục.
Ngày hôm nay, khắp phố giăng đèn kết hoa, trăm người như chung một niềm vui cùng nhau đổ về một hướng. Mạc phủ pháo hoa nở rộ âm ĩ mừng ngày đại thọ của Mạc Thế Khải, từng nhóm từng nhóm khách mời nườm nượp kéo đến, ai nấy mặt như trẩy hội dâng lên bái thϊếp nói câu vàng ngọc.
Ở trước cửa vào, hạ nhân một mặt niềm nở với khách, tay ôm tay cầm xếp đầy quà mừng thọ. Mạc Thế Khải cũng tương tự tay bắt mặt mừng đáp lễ thuận tiện cảm tạ vài câu rồi đưa tay mời vào.
“Thì ra là trương lão bá, hôm nay không đi chặt heo nữa sao.”
“Ha ha. Đại thọ của Mạc gia chủ, lão già ta đây làm sao có thể vắng được. Phải rồi, thịt năm con heo hôm trước tốt chứ.”
“Tốt, đương nhiên là tốt. Mời vào.”
…
“Mạc lão đệ, không ngờ cũng tới lúc ngươi cũng phải tổ chức đại thọ.”
Lúc này, một giọng nói có phần hưng phấn vang lên. Mạc Thế Khải quay đầu, vừa nhìn thấy đã ôm quyền cười: “Mục lão huynh lại nói đùa, ta mới tổ chức lần đầu còn ngươi đã lần thứ ba rồi.”
“Cái tên khốn nhà ngươi không mỉa mai ta thì sẽ chết sao?”
Một lão đầu tóc trắng muốt đi tới, hùng hùng hổ hổ nhìn Mạc Thế Khải quát lớn. Mặc dù là thế nhưng trên gương mặt kia lại không có chút nào nổi giận mà ngược lại lộ ra sự thân thiết. Lại nói, ông ta mặc dù đứng tuổi nhưng da dẻ lại rất hồng hào và đầy đặn giống như được ôn dưỡng rất kĩ.
Mạc Thế Khải nhún vai không để ý tới lời của đối phương sau đó đưa tay mời vào.
Lão đầu khẽ gật đầu bước qua, chỉ là khi tới trước mặt Mạc Thế Khải, ông thoáng dừng lại, gương mặt có chút xấu hổ nói: “Chuyện của Ninh Yên, ta rất xin lỗi. Đứa trẻ này từ nhỏ ngang ngược, hành động theo ý mình, nay còn bị người khác xúi dục...”
“Chuyện đã qua rồi, Mục huynh không cần phải quá để ý. Là Thiên Sinh nhà ta không xứng với nó mà thôi.” Mạc Thế Khải ngắt lời, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế.
Lão đầu thấy thế muốn nói rồi lại thôi, sau cùng thở dài đi vào bên trong nhập tiệc.
Mạc Thế Khải vui vẻ cười nói, ánh mắt có chút cong lên. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy trong đáy mắt ông ẩn chứa một tia mong chờ cùng lo lắng nhìn ra xa xa.
Trước đây Mạc Thế Khải thường xuyên trao đổi ngọc giản với Mạc Thiên Sinh. Tình huống nơi đó thế nào, hắn không có kể với ông, chỉ biết rằng mọi chuyện đều rất tốt. Có điều, là một người phụ thân, sao ông có thể không lo lắng cho nhi tử mình được.
Cách đây gần ba năm, Mạc Thế Khải không còn nhận ngọc giản từ nhi tử, lại thêm bốn tông chính tà chiến tranh điều này khiến ông cảm thấy rất lo lắng. Đã rất nhiều lần ông truyền đi ngọc giản, lại nhờ tu giả khắp nơi tìm kiếm nhưng chẳng có tung tích.
Bốn năm trước, tóc của Mạc Thế Khải chỉ mới muối tiêu, sau khi Mạc Thiên Sinh bị từ hôn đả kích mà rời khỏi, nỗi nhớ nhi tử như khiến ông trở nên già hơn. Ngày hôm nay tổ chức đại thọ, ngoài mặt ông vui vẻ niềm nở nhưng trong tâm lại luôn mong ngóng nhi tử trở về.
Đang lúc suy tư, Mạc Thế Khải chợt nhìn thấy bóng dáng kia liền vội vàng thanh tỉnh trở lại. Ông bước tới rất nhanh ôm quyền cười nói: “Trương quản sự không ngại đường xá xa xôi tới đây thật sự quá vinh hạnh cho Mạc mỗ.”
Người đi tới là một trung niên tầm bốn mười tuổi, thân mặc đạo bào màu xám, khắp người tỏa ra mùi dược hương dễ chịu. Dưới cảm nhận của Mạc Thiên Sinh, tu vi của đối phương rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Đoán Cốt Điên Phong, chỉ cần một bước nữa là có thể đột phá nhưng vẫn tận lực áp chế ba động tránh cho người khác chú ý. Dù gì trấn Thanh Phong tuy sinh ý ngập tràn nhưng tu giả cảnh giới từ Đoán Cốt trở lên lại không quá nhiều, hoặc là bọn họ cũng tương tự như Trương quản sự, ẩn giấu khí tức của mình.
Trương quản sự nhìn Mạc Thế Khải đi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, hiền hòa nói: “Chúng ta là hảo hữu đã lâu, Mạc huynh cần gì phải quá câu nệ tiểu tiết, cứ gọi là một tiếng Trương huynh là được, còn cái danh quản sự kia, ta chỉ vừa mới tấn chức nên đừng nhắc tới làm gì.”
“Nếu đã nói vậy, Mạc mỗ trèo cao, gọi hai tiếng Trương huynh vậy. Mời!” Mạc Thế Khải vừa cười vừa xoay người dẫn đường.
Trương quản sự đi theo bên cạnh Mạc Thế Khải chợt áy náy nói: “Phải rồi Mạc huynh. Về chuyện nhi tử của ngươi, ta rất muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, trừ phi đích thân Cốc chủ xuất thủ mới được. Có điều sau trận chiến với Vạn Độc Môn, ngài ấy hình như bị thương nên đã bế quan, cũng chẳng biết ngày nào tháng nào mới xong.”
Mạc Thế Khải cười khổ: “Cho dù Cốc chủ có không bế quan thì một kẻ thấp kém như ta hay nhi tử ta làm sao xứng để ngài ấy ra tay đâu. Chuyện này vẫn là nên bỏ đi, ta sẽ tìm cách khác. Đa tạ Trương huynh nhọc tâm.”
“Không cần cảm tạ. Ta tự mình vào được rồi, Mạc huynh cứ tiếp tục tiếp khách.”
Đến trước cửa lớn, Trương quản sự lần nữa ôm quyền rồi một mình đi vào. Mạc Thế Khải cũng quay người, thoáng thở dài một tiếng rồi lại bày ra bộ dạng vui vẻ tiếp tục chào đón những người khác.
Số lượng người đến càng lúc càng nhiều, phần lớn đều đã tiến vào trong. Mạc Thế Khải lúc này cũng đi thay y phục, chuẩn bị nhập tiệc.
Trong lúc phát biểu, ông đem những tính toán của mình nói ra, phần lớn là phương hướng phát triển của thương hội. Tất cả mọi người nghe thấy đều vỗ tay vang giòn, dù sao Thiên Sinh thương hội càng phát triển thì trấn Thanh Phong càng thêm trù phú và phồn hoa.
Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt vang lên âm thanh có mấy phần cáu bẳn: “Lão tử từ phương xa tới dự đại thọ vậy mà bên ngoài ngay cả một hạ nhân đón tiếp cũng không có. Đây là đạo lí tiếp khách gì vậy?”