Đêm tối, Trác Phàm một mình rời khỏi động phủ ở cạnh thác nước. Hắn cũng không sợ hãi Mạc Thiên Sinh nơi đó sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Bước đi trên con đường mòn, dưới ánh trăng chiếu xuống, thân ảnh hắn tựa như u linh xuyên qua từng tán cây.
Một lúc sau, Trác Phàm chợt dừng lại, chỉ nghe quanh quẩn đâu đó âm thanh truyền tới: “Ngày mai phải đi rồi sao?”
Trác Phàm gật đầu: “Đúng thế. Ta tới để nói lời từ biệt.”
Khi hắn dứt câu, ở trước mặt không gian đột nhiên vặn vẹo. Chỉ thấy một tầng năng lượng trong suốt bị dao động rồi giống như thác nước chẻ ra làm đôi hiển lộ con đường dẫn vào bên trong.
Trác Phàm giống như quen thuộc trực tiếp bước vào bên trong. Chẳng bao lâu, phía trước hiện ra một cái sơn động nhỏ, cửa hang phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt.
Trác Phàm giống như quen thuộc tiến vào.
Hang động này không quá lớn, không gian bên trong chỉ rộng khoảng năm mươi thước vuông, chính giữa là một cái giường bằng ngọc, ánh sáng màu xanh lục cũng phát ra từ chính nó. Mà lại, từ hàn khí tỏa ra lại vô hình làm cho người ta cảm thấy thư thái lạ thường.
Bên trên đó là một nữ nhân nhắm nghiền mắt như đan ngủ say, da trắng như tuyết, gương mặt thanh tú dị thường. Bề ngoài nhìn qua chỉ mới hai sáu hai bảy tuổi, dung nhan như ngọc, thánh khiết như sen, dù không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì như lại phát ra một cổ kiều mị trời sinh.
Trác Phàm hơi liếc nhìn nữ tử một chút, ánh mắt cũng không có dừng lại quá lâu. Đối với hắn, cả đời này chỉ có hai nữ nhân khắc sâu vào tâm trí. Một người dùng cả tính mạng để cứu hắn, người còn lại may mắn hơn trùng sinh ở Thánh giới này. Có điều, hiện tại hắn vẫn chưa tìm được nàng ta.
Giấu đi tâm tình, Trác Phàm dời mắt đến một người khác đang ngồi cạnh giường ngọc. Đó là một trung niên nhìn qua khoảng ngoài tứ tuần, da dẻ xanh xao tựa như gần đất xa trời một dạng. Thế nhưng nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy ba động từ người này lại vô cùng kinh khủng, xung quanh đây tựa hồ vì thế mà chẳng có linh thú nào dám bén mảng tới gần.
Mà lại, dù mạnh mẽ là thế nhưng cử chỉ của hắn đối với nữ tử đang ngủ say kia lại vô cùng ôn nhu. Cánh tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve, chỉnh sửa mái tóc cho mỹ nhân, tay còn lại nắm lấy ngọc thủ của nàng xoa xoa như để máu lưu thông được dễ dàng.
Mặc dù biết Trác Phàm đang đi tới nhưng trung niên kia lại không hề đình chỉ thao tác, khóe miệng chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng thật là. Rõ ràng có thể tùy ý ra vào trận pháp của ta nhưng lại cứ bắt ta phải khai môn với chịu tiến nhập.”
“Nơi này là chỗ của ngươi, ta sao lại không biết phải trái mà tự mình đi vào đâu.” Trác Phàm bật cười, thản nhiên nói.
Hắn đi tới bên cạnh trung niên, rồi lại xem xét nữ tử trên giường ngọc nói: “Thập phẩm linh bảo Hàn Ngọc Thạch đúng là rất tốt thế nhưng cũng chỉ làm chậm quá trình chết dần của nàng ấy mà thôi.”
“Ta biết chứ, nhưng làm gì còn cách nào khác. Thương thế của nàng ấy quá nặng, thứ ta làm được chỉ có thể duy trì sinh mạng cho nàng ấy mà thôi. Ta cũng thật ích kỷ, vì để kéo dài tính mạng mà phải để nàng chịu đau khổ suốt từng ấy thời gian.”
Đến đây, trung niên kia lại nhìn Trác Phàm hiếm khi lộ ra nụ cười cảm kích: “Thời gian qua cũng nhờ có ngươi đả thông kinh mạch giúp nàng giảm bớt đau khổ.”
“Không cần phải cảm tạ. Ta cũng vì trả ơn mà thôi. Không có ngươi thì thời gian qua chúng ta làm sao yên ổn ở nơi này.”
Trác Phàm lại nói tiếp: “Đáng tiếc bản thân ta hiện tại không thể giúp được gì nhiều. Lần này tới đâu ngoại trừ nói lời tạm biệt, ta sẽ đả thông kinh mạch lần cuối cho nàng. Hi vọng sau này vẫn còn có cơ hội gặp lại.”
“Hi vọng là thế.”
Nói rồi, trung niên liền đỡ nữ tử kia ngồi thẳng dậy. Trác Phàm rất thuần thục ngồi ở phía sau. Lúc này, trong mắt hắn chợt nổi lên bạch quang. Thông qua đó, toàn bộ kinh mạch của nàng đều bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Thân là một luyện đan sư thập nhị phẩm lại có sự hỗ trợ của Bạch Quang Thần Đồng, dù không còn nguyên lực nhưng đơn thuần tác động vẫn có tác dụng nhất định.
Chỉ thấy từng huyệt đạo trên người nữ tử này lần lượt bị Trác Phàm tác động. Thông qua Thần Nhãn, hắn thấy được kinh mạch của nàng toàn bộ đều bị đứt gãy khiến cho kinh mạch khuếch tán lung tung. Việc hắn có thể làm chỉ là phong bế tránh cho chúng loạn chuyển, hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Cứ như thế, trải qua một đêm dài, Trác Phàm đã hoàn thành hơn mười vòng tuần hoàn nguyên lực. Nữ nhân này mặc dù không tỉnh lại nhưng thông qua gương mặt có thể thấy là thoải mái không ít.
Nói về việc Trác Phàm vì đâu quen biết trung niên nhân thì phải kể đến ba năm trước lúc mới tới sườn đông Hoàng Liên Sơn này. Khi ấy hắn đang trên đường tìm kiếm động phủ thì vô tình cảm nhận được một tầng thần thức cường đại quét qua.
Tinh thần lực của Trác Phàm tuy bị phong ấn nhưng vốn dĩ cực kỳ cường đại. Hắn phát hiện đối phương dường như không có ác ý nên trực tiếp bỏ qua mà đi. Lang thang một hồi, cuối cùng hắn đi tới trước rào chắn của trận pháp.
Nhưng một điều làm cho trung niên nhân không ngờ tới chính là Trác Phàm vậy mà trục tiếp đi qua mang không bị cản lại. Đã thế hắn còn chẳng cảm nhận được có ngoại lai xâm nhập.
Trên thực tế, Trác Phàm cũng chẳng biết mình vượt qua kết giới từ lúc nào. Hắn đi một chút nữa thì phát hiện ra sơn động này.
Thế là, dưới sự bất ngờ cùng phẫn nộ, trung niên nhân kia lập tức dùng một đạo ý niệm muốn giải quyết kẻ xâm phạm nơi ẩn cư của mình. Nào ngờ Trác Phàm chẳng những không bị làm sao, ngược lại là hắn bị phản phệ đến mức đầu óc suýt nữa nổ tung.
Trác Phàm lúc ấy cũng có ý nghĩ gϊếŧ chết trung niên kia. Có điều khi nhìn tới mỹ nhân trên giường ngọc, hắn lại chợt mềm lòng. Từ góc cạnh nào đó, hắn nhìn thấy bản thân thông qua trung niên nhân. Thế là nhân lúc đối phương bất tỉnh, hắn xem xét tình trạng của nữ tử kia thuận tiện giúp nàng giải tỏa đau đớn.
Đến khi trung niên tỉnh lại, nhìn thấy Trác Phàm động chạm người thương thì khó tránh khỏi tức giận. Nhưng hắn rất nhanh nhận ra ẩn tình bên trong nên mới kịp thời thu tay.
Trác Phàm hiển nhiên cũng đã có đề phòng. Hắn biết nữ nhân này đối với trung niên kia hẳn là rất quan trọng. Vì thế cho nên khi đối phương tỉnh lại, hắn đã âm thầm ám thủ, chỉ cần trung niên kia động sát ý hắn sẽ không chú do dự dùng mỹ nhân làm khiên chắn.
Cũng may là sự việc diễn ra thuận lợi nhờ đó mà thầy trò Trác Phàm có được sự bảo hộ trong ba năm qua. Tất nhiên, đổi lại thì một thời gian sẽ tới đây đả thông huyệt đạo giúp mỹ nhân một lần.
Lúc này, trời đã lờ mờ sáng, Trác Phàm một thân lấm tấm mồ hôi thu hồi song thủ. Một đêm dài hắn liên tục giúp nữ nhân hôn mê kia dẫn động nguyên lực mấy vòng liền, tinh thần lực hiển nhiên sẽ có chút hao hụt. Bình thường hắn chỉ dùng nửa canh giờ mà thôi, có điều sắp tới phải rời Hoàng Liên Sơn nên mới đặc biệt dụng tâm phí sức như vậy.
Trung niên nhân hiển nhiên cũng nhận ra điều này. Sau khi hoàn thành liền ở một bên hộ pháp để cho Trác Phàm an tâm minh tưởng.
Đã có lần, hắn nổi lên ý nghĩ đem đối phương nhốt lại để mỗi ngày đều giúp người mình yêu đả thông huyệt đạo. Nhưng mà rất nhanh hắn liền từ bỏ suy nghĩ.
Trong mắt của trung niên kia, Trác Phàm là một kẻ thâm sâu khó dò. Thử hỏi một người không có chút ba động tu vi lại đem thần thức của hắn phản phệ đến trình độ hôn mê được sao? Chẳng cần nghĩ cũng biết đó là điều bất khả thi. Lý do duy nhất chính là đối phương cường đại hơn cả hắn mà thôi. Cũng bởi vì vậy, cách nói chuyện giữa hắn và Trác Phàm lại giống như người đồng trang lứa thay vì giữa tiền bối và hậu bối với nhau.