Trước con mắt tràn đầy mong chờ của đám đệ tử cùng với sự sùng kính của người dân xung quanh, Khương Kha giống như trở thành sao sáng giữa trời đêm toàn thân bùng phát ba động mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Khương Kha đột nhiên phất tay, song chỉ đưa lên cao, nguyên lực từ trong thể nội nhất thời bùng phát ra bên ngoài tạo thành một đoàn hoả diễm. Đây chính là bản chân hoả mà bất kỳ luyện đan sư nào cũng phải tạo ra được. Bất quá, bởi vì có tu vi là Thiên Huyền nên lực lượng của ông cao hơn dưới cấp rất nhiều.
Nhiệt độ xung quanh tại khoảnh khắc ấy giống như nhanh chóng tăng lên, thậm chí đám đệ tử đứng từ xa quan sát cũng có thể cảm nhận được sức nóng kinh hồn phả vào trong mặt.
Cùng lúc ấy, chỉ giới trên tay Khương Kha sáng lên, gần năm mươi loại linh thảo lập tức xuất hiện, phần lớn đều là linh thảo cấp hai cấp ba, ngẫu nhiên còn có vài gốc cấp bốn. Mà lại, Bản Chân Hoả giống như hoá thành một dòng khí lưu nương theo ý niệm của ông mà lần lượt đem tất cả dược liệu luyện hoá.
“Không ngờ để tìm lại mặt mũi mà lão đầu này chơi lớn như vậy. Xem ra Mạc Thiên Sinh lần này lại có chút lợi rồi.” Trác Phàm kinh nghiệm phong phú cỡ nào, vừa mới liếc mắt đã nhận ra bên trong hầu hết là vật bồi bổ nhục thân.
Thời gian trôi qua, trên trán Khương Kha dần dần xuất hiện từng hạt mồ hôi lớn có điều như vậy vẫn không ảnh hưởng đến hoả diễm chút nào. Từ đầu chí cuối, bản chân hoả vẫn luôn duy trì ở một mức độ vừa phải, đối với mỗi loại linh thảo đều được ông luyện hoá cẩn thận, ngay khi thành hình liền cẩn thận dùng nguyên lực ngăn cách với không khí.
“Thủ pháp của Khương chấp sự thật là quá cao minh. Chẳng biết đến lúc nào ta mới có thể làm được như vậy.” Một tên đệ tử nhịn không được mà than thở, đồng thời trong mắt cũng lấp lánh hi vọng. Mấy đồng môn khác nghe vậy cũng thi nhau gật đầu chỉ là đồng tử vẫn chưa hề rời khỏi Khương Kha một chút nào.
Mạc Thiên Sinh ở bên này cũng đồng dạng như thế. Vận dụng Tử Cực Ma Đồng khiến thị lực của hắn trở nên rõ ràng hơn so với phần lớn những người khác cộng thêm Khương Kha cố ý làm chậm để đám đệ tử có thể học tập nên hắn cũng thuận tiện quan sát hơn.
“Không thể không nói, thủ pháp của tu giả Thánh giới so với Phàm giới đúng là cao minh hơn không ít.”
Trác Phàm vừa nhìn vừa nghĩ thầm trong lòng. Hắn từ Phàm giới đi lên cho nên có thể đưa ra cái nhìn khách quan. Nói thế nào, kia cũng chỉ là một vị diện cấp thấp phần lớn bí thuật đều đã bị thất truyền, nếu không phải hắn có bí bảo từ sư phụ để lại thì cũng chẳng biết được những thứ này.
“Mau xem, ngài ấy lấy ra dược đỉnh, hình như là chuẩn bị kết đan.” Đột nhiên một nữ đệ tử kích động hô lớn.
Đó là một chiếc đỉnh bằng thanh ngọc xung quanh điêu khắc phù văn bắt mắt, dưới đáy có ba cái chân tạo thành một mặt phẳng đứng vững. Dưới sự khống chế của Khương Kha, dược đỉnh đột nhiên xoay tròn bay lên, bản chân hoả theo đó tức tốc hội tụ không ngừng gia nhiệt. Đồng thời, đống dược dịch đã được luyện hoá cũng nhanh chóng được cho vào bên trong.
“Linh bảo tứ phẩm. Vậy thì đan dược này không thành cũng khó.” Trác Phàm tự nhủ trong lòng.
Dược đỉnh kia rõ ràng là một món linh bảo tăng khả năng kết đan thành công mà cấp độ đan dược Khương Kha đang luyện không quá cao, nếu như thất bại chỉ có thể trách tạo nghệ luyện chế quá kém mà thôi.
Thông qua trò chuyện cùng hành động của đối phương, Trác Phàm có thể khẳng định Khương Kha là người đặc biệt quan tâm bộ mặt của mình nên sẽ không thể thất bại được. Bằng chứng là ông đang luyện một viên đan dược tứ phẩm, với thủ pháp của một chấp sự thì việc kết đan thành công là chuyện dễ dàng nhưng vì đề phòng sơ xuất cộng thêm kiếm chút ít lòng sùng kính nên mới lấy ra dược đỉnh sử dụng.
Quả nhiên đúng như Trác Phàm dự đoán. Toàn bộ dược dịch trong dược đỉnh nháy mắt đông kết, chất lỏng ngày một thu nhỏ lại chỉ bằng đầu ngón tay. Tiếp theo sau, một mùi hương thơm nồng lập tức phà vào mũi tất cả mọi người. Bất giác, bọn họ cảm thấy như tạp chất trong cơ thể đang được thanh lọc, vô cùng khoan khoái.
Lúc này, Khương Kha đã thu hồi bản chân hoả đồng thời khống chế dược đỉnh từ từ hạ xuống. Đợi khi khói trắng nghi ngút tan đi, ở bên trong chỉ còn lại vẻn vẹn một viên đan dược nhỏ bằng ngón tay đứa trẻ, bên ngoài có một đường vân loé lên rồi chợt tắt.
“Là đan dược tứ phẩm.”
Đám đệ tử hít một hơi sâu, trong mắt tràn đầy sung kính nhìn về phía Khương Kha. Bọn chúng chỉ mới là tu sĩ vừa trùng kích thành công cảnh giới Trúc Cơ rồi tập tành khống hoả luyện đan mà thôi cho nên chứng kiến chấp sự luyện ra đan dược tứ phẩm hiển nhiên sẽ vô cùng khao khát. Phải biết địa vị của luyện đan sư rất cao, nếu đạt tới cấp độ nhất định liền đủ khả năng hiệu triệu cả một đoàn cao thủ.
Trước sự sùng kính của mọi người, Khương Kha giống như lão nhân đăng phong tạo cực, vô cùng tiêu sái bước tới cách không cầm lên viên đan dược tứ phẩm kia.
“Mạc Thiên Sinh, tuy đan dược này không thể cải thiện kinh mạch nhưng nó có thể giúp ngươi nâng cao nhục thân, thanh lọc tạp chất. Hi vọng về sau ngươi sẽ đột phá tiểu cảnh giới tiếp theo. Hãy nhận nó coi như thịnh tình của lão phu.”
Thân là một bậc tiền bối, Khương Kha dĩ nhiên sẽ không nói ra hai chữ “xin lỗi” mà sẽ thay bằng “thịnh tình”, đây cũng là một cách giữ lấy thể diện cho ông.
Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn sang Trác Phàm tựa như xin lấy chỉ thị.
“Đệ còn ngây ra đó làm gì, còn không cảm tạ tiền bối đi. Ta nói rồi, không hổ danh Hoàng Dược Cốc lấy tôn chỉ hành thiện tích đức đi đầu.”
Lời nói của Trác Phàm làm khoé mắt Khương Kha liên tục co giật, trong lòng liên tục chửi ầm lên: “Tiểu tử nhà ngươi lúc đầu sao không nói như vậy đi, chỉ khi nào nhận được lợi ích mới bắt đầu lật mặt. Đúng là được lợi còn khoe mẽ.”
“Đa tạ tiền bối.”
Mạc Thiên Sinh đưa hai tay nhận lấy đan dược, thuận tiện nói lời cảm tạ. Hắn xuất thân là công tử của Mạc gia, mặc dù bây giờ nhìn khá nhem nhuốc nhưng phong thái vẫn có mấy phần nho nhã. Khương Kha nhìn thấy vậy mới gật đầu xem như hoả nộ trong lòng tạm thời giải khai, bất quá nghe Trác Phàm nói câu tiếp theo lại làm ông suýt chút nữa phun nước miếng.
“Tiền bối, ngươi lợi hại như vậy hay là luyện thêm một trăm viên nữa cho đệ đệ và ta đi.”
“Cái đồ lòng tham không đáy nhà ngươi.” Khương Kha tức giận trợn mắt mắng, giọng của ông khá nhỏ nên người khác không thể nghe thấy.
Trác Phàm cười cợt một tiếng sau đó bảo Mạc Thiên Sinh tại chỗ phục dụng đan dược. Có Khương Kha ở đây, hắn tin tưởng không kẻ đuôi mù nào sẽ xông tới cướp đan. Đồng thời, để mọi người nhìn thấy Mạc Thiên Sinh dùng nó thì sẽ tránh được nhiều phiền phức phía sau. Dù sao đan dược nuốt vào rồi cũng không thể bắt nhả ra được nữa.
So với Bồi Thể Đan, đan dược của Khương Kha có tác dụng cực lớn. Mạc Thiên Sinh vừa luyện hoá đã cảm thấy khắp người như có xung điện xoẹt qua, các lỗ chân lông ngày một nới rộng đem tạp chất thải ra bên ngoài.
Ở cách đó không xa, hàng loạt những ánh mắt ghen tỵ cùng hối tiếc đang tụ hội về hướng này cùng suy nghĩ: “Nếu để đan dược đó cho ta dùng thì có thể nhanh chóng đột phá rồi.”
Dù gì cũng là một viên đan dược tứ phẩm sao có thể cho một kẻ kinh mạch có vấn đề dùng được chứ. Cái này chẳng khác nào vật đại lợi nhưng chỉ có tiểu dụng.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời đã thật sự khuất ở sau núi, bóng đen nhanh chóng bao trùm cả thương khung. Dòng người lúc này mới từ từ thưa dần, đan dược cũng đã phát đi sạch sẽ.
Nhóm đệ tử Hoàng Dược Cốc nhìn về phía thiếu niên đang đả toạ luyện hoá rồi lại dời sang nam tử có gương mặt xấu xí đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra không có thiện ý. Hiển nhiên việc Trác Phàm làm lúc chiều đã khiến bọn họ vô cùng không hài lòng. Mặt khác cũng phải kể tới viên đan dược tứ phẩm cứ như vậy lại bị phung phí.
Trác Phàm làm như không nhìn thấy ánh mắt đối phương mà chỉ tập trung quan sát đồ đệ của mình. Dược dịch bên trong đan dược tứ phẩm rất lớn, muốn luyện hoá hoàn toàn phải mất thêm một đoạn thời gian nữa mới được.
“Khương chấp sự, chúng ta trở về thôi ngày mai còn phải lên đường.” Một tên đệ tử đi tới ôm quyền nói.
Khương Kha nhìn Mạc Thiên Sinh đang luyện hoá có chút chần chờ nhưng mà nhìn đám đệ tử rồi lại thở dài. Ông phất tay đem linh thạch lần lượt ném ra sau đó kết ấn quyết. Xung quanh lập tức tràn ngập linh khí, từng đợt âm thanh oanh minh phát ra. Cũng trong lúc ấy, một tầng kết giới năng lượng nhàn nhạt hiện ra, phía trên còn ẩn chứa chi chít phù văn chuyển động không ngừng.
“Đây là kết giới hộ pháp, một khi Mạc Thiên Sinh luyện hoá xong thì hai người từ bên trong đi ra là được, kết giới sẽ tự khắc giải khai.” Khương Kha cặn dặn sau đó cùng đám đệ tử rời đi.
“Đa tạ.” Trác Phàm nhìn theo bóng lưng nhàn nhạt mở miệng.
Quả thật thì Khương Kha không cần thiết phải làm vậy, một viên đan dược đã quá đủ rồi nhưng bây giờ lại còn vì Mạc Thiên Sinh bày ra hộ pháp, việc này khiến Trác Phàm không thể không lên tiếng cảm kích.