Chương 20: Sơ Rèn Binh Khí

Đợi cho lão đầu ra khỏi, Trác Phàm cẩn thận khoá trái cửa lại tránh cho bản thân bị làm phiền trong lúc bận bịu. Sau đó hắn trở lại lò rèn rồi bắt đầu nổi lửa lên.

Thông thường mà nói, mỗi Luyện Bảo Sư đều có tu vi nhất định. Khác với người phàm, họ có thể khống chế, đem nguyên lực chuyển thành hoả diễm gọi là Bản Chân Hoả. Tuỳ theo tu vi mà khả năng điều khiển lửa càng thêm điêu luyện.

Mà lại, một số Luyện Bảo Sư có điều kiện thì thường sở hữu một loại linh thú hệ hoả để đem chúng làm phụ trợ. Tuy nhiên, cũng có một vài hạn chế khi khống hoả. Đầu tiên chính là tinh thần lực của người luyện bảo phải cực kỳ cao thâm mới có khả năng vừa rèn vừa điều khiển linh thú thu phóng hoả diễm hợp lý.

Tóm lại, dù là dùng Bản Chân Hoả hay lửa của linh thú thì tu vi của Luyện Bảo Sư phải quan trọng nhất. Đến khi đạt tới cấp độ nhất định, trong Bản Chân Hoả sẽ bắt đầu có thể mượn nhờ linh khí trời đất tăng độ tinh khiết và chất lượng của linh bảo.

Bên cạnh đó, linh thú cấp cao cũng sẽ sinh ra Thiên Địa Linh Hoả so với Bản Chân Hoả lại tốt hơn một bậc. Cho nên bất kỳ Luyện Bảo Sư nào đã có tu vi đủ cao thì thường sẽ sử dụng linh thú luyện bảo thay vì tự mình dùng lửa mình.

Nếu là trước kia, Trác Phàm hiển nhiên là một Luyện Bảo Sư cấp mười hai. Bất quá bây giờ tình hình đã thay đổi, hắn mất hết tu vi và chỉ có thể dùng cách như người thường.

Ngay khi hoả diễm trong lò nổi lên, Trác Phàm liền lấy thanh trường côn từ trong Túi Càn Khôn ra cho vào. Đợi đến khi một đầu của nó đỏ lên, hắn lại đem búa liên tục nện vào. Đừng nhìn hắn bây giờ đã mất hết tu vi nhưng lực đạo lại vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát.

Cứ như thế, đường kính của thanh côn dần dần nhỏ lại. Trước sự khống chế lực đạo hoàn hảo, từng tia lửa bắn ra liên tục, trên trán của Trác Phàm cũng xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy cằm. Tuy nhiên, trong ánh mắt của hắn lại vô cùng chuyên chú tựa như chưa từng bị phân tâm chút nào.

Qua khoảng một khắc thời gian, Trác Phàm liên tục nung nóng rồi nện búa. Thanh trường côn bây giờ vẫn giữ nguyên chiều dài nhưng đường kính chỉ còn lại hai phần ba ban đầu.

“Đã là cực hạn rồi sao?” Trác Phàm nghĩ thầm.

Hắn đem trường côn đặt ở trước mặt, cẩn thận nhìn xem từng li từng tí. Đến khi khẳng định nó không xuất hiện bất kỳ ba động nào của linh bảo mới gật đầu an tâm.

“Cũng may Khai Thiên Kiếm và Phong Thiên Kiếm tuy bị hỏng nặng nhưng vẫn còn chút thần thức.”

Đúng thế, hai thanh thần kiếm bị hỏng trước kia của Trác Phàm bây giờ đã được hắn dùng tinh thiếc đắp lên rồi rèn thành cây trường thương như hiện tại.

Các loại linh bảo được xưng là Thần Khí đều có một ít tính năng đặc thù. Tỉ dụ như hai thanh kiếm của Trác Phàm tuy chỉ là Thần Binh cấp một (Nhất Phẩm Thần Binh) nhưng có thể thu nạp hồn phách, đem chúng sử dụng như kiếm linh.



Tuy nói cả hai đều bị hỏng nhưng nếu đem so sánh với các loại Linh Bảo bình thường khác lại có giá trị hơn rất nhiều. Cũng chính vì thế nên Trác Phàm mới phải đem chúng giấu bên trong thanh côn như vậy.

Tất nhiên, việc che giấu ba động linh bảo chỉ qua mắt được những tu giả bình thường, nếu gặp kẻ có tu vi cao thì lại khác. Có điều ở hạ vực này, Trác Phàm tin tưởng không có người nhìn ra bên trong đó là hai món thần binh bị hỏng, trừ phi cao thủ ở trung vực tình cờ dạo qua nhìn thấy mà thôi.

Nhưng mà đó chỉ là trường hợp xấu nhất, cho nên trong thời gian qua, hắn liên tục ở trong tiểu trấn này đề phòng có kẻ tham lam nhìn trúng. Chỉ là, nếu ở mãi một nơi bình bình đạm đạm như vậy thì tu vi của Mạc Thiên Sinh biết bao giờ mới tiến bộ.

Phải biết vị đệ tử này của Trác Phàm có căn cơ không ổn định nên việc thăng cấp sẽ gian nan hơn người thường. Đừng nhìn Mạc Thiên Sinh trong hai tháng ngắn ngủi liền đột phá thì giai đoạn sau sẽ dễ dàng.

Đối với việc này, Trác Phàm hiển nhiên đã có suy tính. Chính vì thế hắn mới đặt lão đầu làm cho những món ám khí vừa nãy để chuẩn bị cho chuyến đi xa.

Tuy nhiên, bao nhiêu đó đối với Trác Phàm vẫn chưa đủ. Hắn nhìn một đống tinh thiếc trên bàn rồi như nghĩ ra điều gì lại lần nữa nổi lửa.

Sau nửa canh giờ, trên bàn là một đống sắt đã luyện thành hình dạng của một nửa hình cần rỗng ruột. Trác Phàm lấy ra mấy cái bình nhỏ, cẩn thận quan sát rồi lại đem thêm ít linh thảo đặt bên cạnh.

Toàn bộ những thứ này đều là “chiến lợi phẩm” sau khi kiểm kê trong chỉ giới của ba người Trình Cân. Không thể không nói, đệ tử của Vạn Độc Môn mang theo bên mình không phải độc dược thì cũng là độc thảo.

Lúc ban đầu, Mạc Thiên Sinh còn nghĩ muốn tìm một ít đan dược phụ trợ tu luyện nhưng qua lại chỉ được vài viên. Nguyên nhân là do ba người Trình Cân tu vi còn kém nên đan dược luyện ra vẫn còn hạn chế. Nếu không phải vậy thì bọn chúng việc gì phải nhận nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao đâu.

Cũng nhờ phần lớn độc dược này mà Trác Phàm nảy ra ý tưởng sử dụng ám khí tẩm độc. Tất nhiên hắn biết sau này ắt hẳn sẽ gặp người của Vạn Độc Môn nên không thể dùng độc của chúng để đối phó. Thuốc giải nhất định sẽ được chúng mang theo bên người.

Thế rồi, Trác Phàm đen các bình dược lần lượt đổ ra một ít. Hắn cũng là một luyện đan sư cho nên cũng nhìn ra ít nhiều manh mối bên trong.

Khẽ gật gù vài cái xem như hiểu rõ, Trác Phàm lại đem độc thảo dầm nát rồi đem nước đổ vào dược dịch. Cách này tuy không được triệt để nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo hắn giờ là phế vật làm chi.

Đợi tới khi Trác Phàm ra ngoài thì đã là ba ngày sau, trời đang dần ngả bóng đem dáng người của hắn ngày một trải dài hơn. Hắn tạm biệt lão thợ rèn rồi theo con đường quen thuộc tìm tới chỗ Mạc Thiên Sinh.



Trên phố hôm nay dường như lại tấp nập hơn bình thường, một ít người nhanh chân trở về rồi lại mang theo con nhỏ, trên mặt còn xuất hiện nét mong chờ.

Được đoạn nữa, Trác Phàm nhìn thấy phía trước bắt đầu có tiếng huyên náo. Nhóm đông tụ tập thành vòng tròn xoay quanh đám thanh niên trẻ. Vừa nhìn hắn liền nhận ra đây là đám đệ tử của Hoàng Dược Cốc mà hôm qua gặp được.

Tại đó, Khương chấp sự Khương Kha đang bày ra một cái bàn lớn, bên cạnh còn cả một mớ đan dược. Đám đệ tử thì đứng ở đằng sau phụ trách đem đan dược phát cho người trong trấn.

Cũng hơi tò mò, Trác Phàm đi lên xem thử mới biết là vị chấp sự của Hoàng Dược Cốc đang kiểm tra căn cơ của những đứa trẻ. Chính vì vậy nên người trong trấn mới hối hả đem hài tử đến đây ra mắt. Chỉ cần được lựa chọn, dù trở thành dược đồng thì cũng là một mối tự hào to lớn.

Mà lại, trong số đó Trác Phàm lại tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Thiếu niên toàn thân mồ hôi nhễ nhại, ngực liên tục chập trùng lên xuống như vừa mới trải qua vận động cực nhọc. Sau khi một hài tử đứng dậy, thiếu niên liền đi tới trước mặt Khương Kha cẩn thận chìa tay ra với vẻ mặt đầy mong chờ.

Khương Nha một tay vuốt râu, tay còn lại chậm rãi chìa ra nhìn rất có phong phạm của bậc tiền bối. Đến khi ông vận nguyên lực bắt đầu dò xét kinh mạch của thiếu niên thì lại vô cùng kinh ngạc.

“Thiếu niên, ngươi tên là gì?”

“Mạc Thiên Sinh.”

“Kỳ tích. Quả thật là kỳ tích.”

Khương Kha không giấu được vẻ kích động của mình mà liên tục lẩm bẩm hai chữ “kỳ tích”. Đến mức đám đệ tử Hoàng Dược Cốc ở đằng sau nghe thấy cũng khó tránh khỏi tò mò mà hướng tai nghe ngóng.

Biết được bản thân thất tố, Khương Kha tằng hắng một tiếng sau đó nói: “Kinh mạch của ngươi so với người thường thì chỉ bằng có một phần mười, đáng lý ra không cách nào tu luyện mới phải. Nhưng vừa rồi ta cảm nhận được dưới đan điền của ngươi lại tồn tại nguyên lực, dù mơ hồ nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra nên mới gọi nó là kỳ tích.”

“Không có gì mới hơn sao?” Mạc Thiên Sinh nghĩ thầm. Tình trạng của bản thân, hắn so với người khác còn hiểu hơn nhiều.

Lúc này, Khương Kha lại nói tiếp: “Bất quá, kỳ tích thì chung quy vẫn xảy ra chỉ một lần. Ba động của ngươi vô cùng yếu kém, cho dù là lão phu cũng phải tập trung mới nhìn ra. Cho nên nói nếu không có đan dược trợ giúp cải thiện kinh mạch thì cả đời này cũng chỉ đành dừng lại ở Tụ Khí tầng một mà thôi.”

“Lão đầu tử, ông đang nói cái rắm chó gì vậy?”