- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Thánh Địa Vùi Thây
- Chương 66
Thánh Địa Vùi Thây
Chương 66
Trước khi xuống biển sương thăm dò, ông Lâm đã ép tôi ăn thử hai trái táo dại phơi khô, đặc sản của dân tộc Cổ Cồng. Tuy mùi vị đáng quên còn hơn ký ức sinh nhật năm tôi chín tuổi, nhưng kết quả thật ngạc nhiên khi bệnh chỉ đường đã lâu không phát tác của tôi bỗng nhiên bùng nổ. Lần này thay vì nhảy lầu tôi đã quyết tâm nhảy vực, tất nhiên không thành.
“Cậu Nguyễn, cậu thấy gì trong lúc phát bệnh?”
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị trói gô trên giường, bên cạnh là ông Lâm đang thoải mái bập xì gà.
“Cháu thấy-”
“Anh Việt!”
Tiếng hô inh trời cùng thêm dăm ba cái bạt tai đau điếng, nhịp điệu quen thuộc đến nỗi khiến tôi tưởng mình còn đang ở khách sạn Chiềng Rai. Tôi cắn răng từ từ mở mắt, nếu toàn thân tôi không nặng như trì thì tôi khá chắc má thằng Nam sẽ đỏ không khác gì má tôi bây giờ.
“Mày-” Tôi định bày điệu bộ hung dữ với nó nhưng thằng chả lại mừng rỡ lao vào ôm cổ tôi.
Ôm với chả ấp, còn không mau đỡ anh mày ngồi dậy, tôi lầm bầm lầu bầu liếc qua vai thằng Nam xem những người còn lại trong đội.
“Julie?” Ngạc nhiên thật đúng là không ngờ luôn, Julie đứng cạnh thuộc hạ bạo da^ʍ của bà Diêu, đông vui như vầy chẳng lẽ cả Sarah cũng có mặt.
“Không, con bé vẫn an toàn bên ngoài.” Julie nhẹ nhàng đáp.
Nghe vậy tôi có hơi thả lỏng, sau đó vội hỏi thăm tình hình đội ngũ ông Lâm. Ba người đều lắc đầu, họ không thấy ai ngoài tôi.
Tôi thở dài tiện thể đảo mắt quan sát xung quanh. Bán kính hẹp, chiều dài sâu, môi trường khá ẩm và hút gió, đất không có dấu hiệu bị cải tạo, vậy chắc chúng tôi đang ở trong một địa đạo tự nhiên.
Tất cả đều đứng mình tôi nằm thế này cảm giác cứ quái quái, nên tôi bèn cố tự vực dậy. Ai dè dùng sức hăng quá làm mấy tấm lá đắp tạm trên người rơi rụng lả tả, cơ thể thoáng mát kỳ lạ.
Mọi người bỗng im phăng phắc, ánh mắt tập trung về một điểm.
Tôi đần thối ngơ ngác nhìn xuống theo, mịa, hàng họ trưng không sót miếng nào!
“Em đi chuẩn bị đồ ăn.”
Julie ngượng ngùng tìm lý do sau đó chạy một mạch. Tạm thời chỉ còn ba thằng đàn ông con trai, độ nóng lập tức hàng ôn.
“Jịt Jẹ không xuống cùng cậu à?” Hai Tý, thuộc hạ bạo da^ʍ của bà Diêu đột nhiên hỏi.
“Không.” Tôi giật mình nhớ ra hành tung của sư béo dỏm vốn bí mật liền chất vấn lại “Sao anh biết?”
“Cậu ta là sư đệ của tôi, chính tôi giới thiệu cho cậu ta vụ làm ăn này.” Hai Tý bỗng nở nụ cười thân thiện phá tan lớp mặt nạ chuyên nghiệp.
“Hôm ở Chiềng Rai đùa cậu cho vui, xin lỗi nhé.”
“Không sao, anh em một nhà, không sao.” Tôi xua tay, trong lòng lại thấy chột dạ, cái tật đặt biệt danh lung tung của tôi đánh chết vẫn chưa sửa được.
“Anh Hai Tý ở đây còn hiểu được, nhưng sao cả Nam và Julie đều bị quấn vào?”
“Chuyện dài lắm.”
Thằng Nam lấy cho tôi cốc nước ấm, Hai Tý thì đưa tôi cái khố dây leo anh ta vừa nhanh tay đan để che tạm. Hai người một trước một sau phồng miệng kể đầu đuôi dẫn đến tình trạng như bây giờ.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trinh Thám
- Thánh Địa Vùi Thây
- Chương 66