Chương 4

"Ngu gia chúng ta có được Thái tử phi Thanh Oanh, đã là chuyện quang tông diệu tổ, con chấp nhận số mệnh đi."

"Cha mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự, gả cho nhị lão gia Thẩm gia làm thị thϊếp thứ năm, ba ngày sau con sẽ xuất giá."

Thẩm nhị lão qua đã qua nửa trăm tuổi, đã cưới bốn phu nhân, nhưng vẫn chưa biết đủ, thường xuyên lui tới chốn hoa nhường nguyệt thẹn, nhiễm một thân bệnh tật.

Gả cho ông ta làm thϊếp, sẽ không có ngày tháng nào tốt đẹp.

Mẫu thân trước khi đi bỏ lại một câu: "Nghe Thanh Oanh nói, Thái tử điện hạ đã nghi ngờ thân phận của con rồi, con nếu dám nói thêm một câu trước mặt Thái tử thì đừng trách mẹ khách sáo!"

Trước đêm xuất giá, Mộc Trạch quỳ gối trước cửa Ngu phủ, nói rằng muốn cưới ta.

Ba ngày trước hắn bị Thái tử vứt vào Sinh Tử Cốc chịu phạt trong quá trình huấn luyện thị vệ, hiện giờ vết thương đầy người trở về.

Cha mẹ ta tự nhiên sẽ không gả ta cho thị vệ thân cận của Thái tử, bọn họ chỉ mong ta và Thái tử từ nay không gặp lại nữa.

Cha mẹ phái người đuổi Mộc Trạch đi.

Sau khi trời tối, ta nghe thấy tiếng động trên nóc nhà.

Ít phút sau, Mộc Trạch trèo cửa sổ đi vào.

Hắn nắm lấy tay ta nói:

"A Đàm, nàng có muốn đi cùng ta không? Ta mang nàng cao chạy xa bay."

Mộc Trạch là tử sĩ của Sở Hoài Cảnh, nếu hắn và ta cao chạy xa bay, chỉ có một con đường chết.

Ta lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, tỏ ý không muốn đi cùng hắn.

Mộc Trạch không cam tâm, hỏi tiếp:

"Vậy nàng cứ cam tâm tình nguyện gả cho Nhị Thẩm lão gia làm thϊếp sao?"

Ta tất nhiên không muốn.

Lấy hiểu biết của ta về Sở Hoài Cảnh, một khi hắn nghi ngờ thân phận của ta, nhất định sẽ điều tra ra manh mối.

Hắn sao có thể để nữ nhân đầu tiên của mình, gả cho một lão già nửa thân chôn trong đất làm thϊếp sao?

Ta chỉ cần bình tĩnh chờ, nếu Sở Hoài Cảnh trước bình minh vẫn chưa đến, ta sẽ tự mình trốn đi.

Ta dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu cho Mộc Trạch:

"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi, ngươi mau đi đi, nếu không bị cha mẹ ta phát hiện, không chừng lại bị đánh nữa."

Mộc Trạch thở dài, rời khỏi phòng của ta.

Mộc Trạch chân trước mới vừa đi, sau lưng Sở Hoài Cảnh liền đến.

Hắn đã thay thị vệ thân cận khác, Mộc Thần.

So với Mộc Trạch lén lút trèo cửa sổ vào, Sở Hoài Cảnh quang minh chính đại mà đến.

Đội ám vệ của hắn đã hạ thuốc mê tất cả mọi người trong Ngu phủ từ sớm.