10:46 am, tại một phòng hợp, căn cứ KDC Nine South, Nhà Bè.
Minh Tú đang ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, đưa lên uống một ngụm, lúc này hắn rất thong dong và bình tỉnh, giống như hắn là chủ nhân của nơi này, chứ không phải đang ở trong căn cứ của kẻ địch. Tuy nhiên, áp lực của hắn mang đến khiến mọi người trong phòng hít thở không thông, chợt Minh Tú đặt tách trà xuống nhìn Công Tài cười nói:
- Anh đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Tôi đồng ý, nhưng tất cả vật phẩm, trang bị của chúng tôi cần phải giữ lại. Công Tài cố nén tâm trạng bất ổn lại, cắn răng, trầm giọng nói.
Minh Tú chợt đứng dậy, vô cùng cường thế nói ra:
- Công Tài, hiện giờ anh có tin tôi có thể gϊếŧ tất cả mọi người ở đây và đoạt tất cả vật phẩm hay không. Tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực tại đây, anh biết đầu hàng là ý nghĩa như thế nào không, không phải tôi cầu anh, mà là tôi đang cho anh một cơ hội. Với tư cách là người đứng đầu căn cứ tôi sẽ cho anh và người nhà cùng tài sản của anh được an toàn và anh vẫn sẽ vẫn giữ chức vụ tham mưu, nhưng tất cả trang bị cường hóa của anh phải đưa cho tôi, tôi sẽ phân bố lại, nếu tàn tư. Chết !!!
Khi từ chết từ miệng Minh Tú thoát ra, khí thế trên người hắn bùng phát, khiến cho bọn người Công Tài sợ hãi. Kế Ân, Khả Vân nhẹ bước tiến lên, khí thế bộc phát theo, áp lực thượng vị giả ngày càng tăng cao.
- Nếu như không nghe lời thì chỉ sợ anh cùng người thân và tài sản không được bảo đảm an toàn đâu.
Công Tài cố gắng lấy lại bình tình, trong mắt tinh quang chớp động, hắn bất lực đưa hai tay qua khỏi đầu nói:
- Tôi thua! Tôi đầu hàng, tất cả mọi thứ do anh quyết định.
Công Tài cũng không phải là dũng sĩ thấy chết không sờn, so với tử vong thì hắn muốn sống hơn. Với lại hắn cần một nơi phát triển ỗn định, Minh Tú đã muốn làm tấm chắn chắn gió giúp hắn, ngu gì hắn không chịu. Một người mạnh mẽ, khôn ngoan, lại quyết đoán, Minh Tú tốt hơn gấp trăm lần bọn lão đại đầu heo nha.
Tấn Phong đứng kế bên cắn răng, trong mắt hiện ra thần sắc đỏ thẫm, hai tay vung lên, từng đạo ám khí bay tới.
- Làm càng! Công Tài sợ hãi la lên, nhưng đã quá muộn
Tấn Phong chính là người một trong bốn chủ chốt của căn cứ này. Lão đại cầm đầu, tiếp là tên xăm trổ bị Minh Tú đá kiếm bay tới đâm xuyên người, làm đội trưởng đội cận vệ của lão đại. Tham mưu, xử lý nội vụ là Công Tài, điều hành bảo an, trật tự chính là Tấn Phong đang định ám sát Minh Tú.
Tấn Phong có được kỹ năng Thao Túng Kim Loại, hắn thuộc về loại hình tốc độ, việc phóng thích ám khí cực kỳ mau lẹ, uy lực cũng cực kì khủng bố. Ám khí vô cùng sắc bén, thậm chí có thể chém súng ống làm hai đoạn, hơn nữa lại được kỹ năng điều khiển kim loại, quỷ tích quỷ dị, khó lòng mà phòng bị.
- Vô dụng thôi! Anh quá yếu!
Minh Tú phát động kỹ năng Gia Tốc cùng kỹ năng Ảnh bộ từ trang bị Ảnh Ngoa, thân hình liên tục chớp động, dễ dàng né qua ám khí của Tấn Phong đang lao tới. Minh Tú đột nhiên biến ảo xuất hiện sau lưng của Tấn Phong, sau đó hai tay bắt lấy đầu hắn, dùng sức vặn gãy cổ.
- Còn ai không phục!
Minh Tú buông Tấn Phong ngã xuống đất, nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, lạnh nhạt nói. Thấy mọi người sợ hãi không ai dám trả lời, Minh Tú xoay qua nhìn Công Tài, nói:
- Công Tài, anh đi thu hết tất cả trang bị, vật phẩm lại đây, cùng số lượng dân cư, thuộc tính, cấp bậc, kỹ năng, làm thành một bộ danh sách đưa cho tôi.
- Được, anh đợi một chút. Công Tài vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, nhìn qua Tấn Phong nằm trên đất, hắn thở dài nói.
Sau một lúc, Minh Tú nhìn qua báo cáo mà Công Tài đưa cho, hắn liền chán nãn lắc đầu. Hiện trạng nơi này thật không tốt, số lượng người chiến đấu chỉ còn lại 13 người, hơn 30 người không có sức chiến đấu, sức khỏe cũng không tốt.
Lão đại cũng như kẻ thống trị bình thường khác, đều chỉ biết cung ứng lương thực sung túc cho đàn em của mình, về phần người sống sót bình thường thì lão đại cũng chỉ cho bọn họ ở trong tình trạng không chết đói mà cũng không được ăn no.
Dù sao lương thực trước mắt mà nói đã không cách nào tiếp tục sinh trưởng, ăn một chút là ít một chút, suy nghĩ vì tương lai thì lão đại tự nhiên không hy vọng lương thực của mình tiêu hao quá nhanh rồi.
Đọc tất cả danh sách và lên kế hoạch phát triển căn cứ cho tới trưa, Minh Tú lấy tay xoa huyệt thái dương của mình, thật sự hắn rất ghét phải làm những việc như thế này, làm thủ lĩnh một phương đây không phải là một điều dễ dàng.
- Anh Tú, cơm trưa đã chuẩn bị xong, anh nghỉ ngơi một chút đi. Mộng Kiều thân hình nhỏ nhắn, nhẹ nhàn đi tới ra phía sau lưng Minh Tú từ từ xoa bóp vai cho hắn. Chợt bộ ngực của cô nhẹ nhàn chạm vào lưng hắn, một cảm giác âm ấm, mềm mềm, làm cơ thể hắn rung nhẹ, khiến hắn giật mình.
- Đây là lần đầu của mình nha!
Minh Tú yy trong đầu, cố gắng áp chế tâm tình của mình lại, gật gật đầu, cười nói:
- Ừ, anh quên mất mục tiêu chúng ta là phải nâng lên cấp 10, chứ không phải thiết lập thế lực, ăn cơm trước đi, sau đó tính tiếp.
Tới bàn ăn, Minh Tú nhìn thấy một bàn tiệc khá thịnh soạn, bày biện thịt gà khó có gặp trong tận thế, rau dại xào, ốc đồng xào, ếch xào lăn cùng chén cơm trắng lớn, Minh Tú chau mày, mọi người nhìn thấy, nghi hoặc không biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Thường ngày, mọi người ở căn cứ thường ăn như vậy sao. Mọi người đang chuẩn bị ăn, thì Minh Tú chợt nói.
- Đúng vậy, bọn lão đại và ta đều ăn như vậy, hôm nay có thêm anh, vì chúc mừng, nên dặn nhà bếp làm thêm nhiều một chút. Công Tài nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cười nói.
- Chỉ có bọn lão đại và anh, vậy những người khác ăn gì. Minh Tú nhìn chằm chằm vào Công Tài nói.
Công Tài biết việc chẳn lành, hắn cố gắng rặn ra một nụ cười thật tươi coi như là đẹp nhất của mình, hắn từ tốn nói.
- Những cô gái, con nít, người già không có sức chiến đấu, sẽ ăn cháo loãng cộng thêm ít rau cho có dinh dưỡng, còn những thanh niên trai tráng chịu đầu sóng ngọn gió, chiến đấu với xác sống cần dinh dưởng cao hơn, thì sẽ ăn chút cơm, thịt và rau.
Minh Tú xoay qua nhìn Kế Ân, Kế Ân lập tức chạy ra ngoài, một lúc sau hắn đi vào, trên tay là một chén cháo loãng. Thanh Hải nhiều chuyện, hí hửng chạy tới cầm lấy chén cháo lên ngửi, định húp một chút xem vị như thế nào. Một mùi thiu bay lên, Thanh Hải buồn nôn nhịn không được mà muốn nôn ra ngoài:
- Phi! Đây mà là đồ ăn sao? Đây là cho người ăn sao?
Nhìn thấy hành động của Thanh Hải, Công Tài biết mình xong rồi, lần này hắn gặp người tốt, nhưng mà hiện hắn không cần nha.
Ngọc Trinh nhìn thấy hành động của Thanh Hải, cô liền đi tới tiếp nhận chén cháo từ tay Thanh Hải, ngửi một cái, cô liền quăng chén cháo xuống đất, cô liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quá đáng giận. Anh là thủ lĩnh nơi này lại có thể đối xử với người khác như vậy? Anh còn nhân tính hay không?
- Tôi cũng chỉ bị thời thế bắt buộc, lương thực thật sự không đủ, chỉ có thể nuôi những người hữu dụng. Cho bọn họ ăn để cầm hơi sống qua ngày đã thiện lương lắm rồi. Bọn tôi còn phải ra ngoài liều mạng kiếm lương thực, còn phải bảo hộ bọn họ. Việc này cũng là điều hiển nhiên của thời đại này, nhân tính rất rẻ mạc.
Ngọc Trinh trừng mắt nhìn Công Tài, không nói chuyện. Cô không phải đồ đần, chỉ có điều quá tức giận mà thôi. Thế giới này đã là địa ngục, việc ăn uống ngủ nghỉ đó là một điều quá xa vời và cần đổi mạng để lấy, cô vô cùng tinh tường chuyện này.
- Không cần nói gì thêm, hôm nay, nấu cho bọn họ một chén cháo đặc cùng với thịt bằm, thêm ít rau, lương thực, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.
Minh Tú nhìn mọi người, hắn thở dài, nhẹ nói, sau đó, cũng không khách khí ăn thịt gà, ốc đồng xào các loại. Những đồ ăn bình thường này trong thời điểm tận thế là quá khó có được, tựa như bao ngư vi cá thời vua chúa.